Mạc Đạo Vô Tâm

Chương 22: Chương 22: Nô tài




Hai ngày sau, Dương Quỳnh nhận được hồi âm, bẩm báo Khang phi. Khang phi nghe xong cũng chỉ cười nhạt.

Lại một ngày trôi qua, đêm hôm nay là ngày Mặc Diệp đến dạy võ công cho Dương Quỳnh.

Trên trời sương mù mờ mịt, mặt trăng trốn sau tầng mây dày đặc không chịu lộ diện, bốn phía tối đến mức dọa người.

Dương Quỳnh ở chỗ hẻo lánh trong cung, cũng không thắp đèn, cứ đứng như vậy không nhúc nhích. Khi Mặc Diệp đến cũng bị dọa cho hoảng sợ. Hắn biết rõ nữ tử này lớn lên cùng tỷ tỷ mình giống nhau như đúc, cũng có chút không giống người thường. Nhưng gan lớn đến trình độ này, hắn ở trong Hậu cung cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

“Tại sao không thắp đèn?” Mặc Diệp hỏi.

“Không thắp đèn thì không phải ngươi vẫn tìm được ta sao?” Dương Quỳnh hỏi lại.

“Ngươi có thể nhìn thấy đồ vật?” Mặc Diệp không tin. Quả thật trong bóng đêm hắn vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ, nhưng sư phụ đã từng nói qua, đây là do thể chất của hắn khác với người bình thường, lại trải qua mấy năm khổ luyện mới có thể luyện thành. Nhưng người này một tháng trước cái gì cũng không biết, làm sao có thể nhìn trong hoàn cảnh tối như vậy?

Dương Quỳnh cười nói: “Ngươi đừng quên, chúng ta là song sinh. Khả năng thiên bẩm của ngươi ta đều có.”

“Thế nhưng ngươi không luyện qua nhìn ban đêm?” Mặc Diệp không tin nói.

“Ngươi sai rồi, ta luyện qua, nhưng không giống phương pháp luyện của ngươi. Phương pháp của ta càng khoa học, càng có hiệu quả.” Đương nhiên Dương Quỳnh không lừa gạt hắn. Lúc trước nàng tiếp nhận huận luyện nhìn đêm, có điều, hiệu quả không rõ ràng. Về sau huấn luyện viên nói, mắt của nàng không tốt, tiếp tục luyện cũng sẽ không có thành quả gì. Không nghĩ tới, xuyên không vào thân thể này, nàng phát hiện tuy bộ dạng cùng nàng trước kia hoàn toàn giống nhau, nhưng mắt lại tốt hơn rất nhiều. Do đó cũng làm nàng tin tưởng, chính mình sống nhờ thân thể này, cùng thân thể lúc đầu của mình, không phải là một.

“Ngươi rốt cuộc là người nào?” Mặc Diệp cảm thấy Dương Quỳnh càng ngày càng kì quái, luôn luôn làm cho hắn cảm thấy phát sinh tình huống bất ngờ.

“Câu này ngươi hỏi thật nhiều lần, một chút ý nghĩa cũng không có. Được rồi, chúng ta nói chính sự. Thứ nhất, mấy ngày nay ngươi thế nào? Trần Chiêu nghi có phát hiện gì không?” Dương Quỳnh không muốn lãng phí thời gian.

Mặc Diệp lắc đầu, “Tuy rằng tướng mạo của chúng ta giống nhau, nhưng là nam nữ khác biệt. Mặc dù Trần Chiêu nghi không tin lời ngươi nói, nhưng cũng không chú ý đến ta.”

“Chính ngươi vẫn cẩn thận một chút. Thứ hai, gần đây có người nào cùng Trần Chiêu nghi qua lại mật thiết không?”

Mặc Diệp suy nghĩ một chút, “Ngày hôm qua, cung nữ Thái Hà ở Ngô Đồng uyển tới mượn Trần Chiêu nghi một khúc phổ (sách tập hợp tất cả các làn điệu để người soạn nhạc tham khảo).”

“Ngô Đồng uyển?” Dương Quỳnh mơ hồ.

“Là chỗ ở của Mai Tu Dung.” Mặc Diệp đành giải thích nói.

“Có gì khác thường sao?”

“Không có, cho nên ta mới không báo cho nương nương.” Mặc Diệp nói.

Dương Quỳnh trầm ngâm một lúc, “Ý của ngươi là, căn bản Trần Chiêu nghi không cùng người ngoài qua lại?”

“Mấy ngày nay đúng là như vậy. Tuy rằng Trần Chiêu nghi thường đi dạo trong Ngự hoa viên, nhưng cũng không cùng ai lui tới.”

Khóe miệng Dương Quỳnh có chút giật giật, cảm thấy chuyện này phát triển đến đây đã rất có ý tứ. Nếu như nội tâm không có quỷ, cần gì tránh người? Trần Chiêu nghi sở trường ca hát, ngày thường kết giao với rất nhiều nhóm các phi tần trong cung, hiện giờ lại như vậy, không phải là giấu đầu hở đuôi sao?

Hai người luyện võ công trong chốc lát, Mặc Diệp ngẩng đầu nhìn sắc trời, thấy trên trời là hoàn toàn là sương mù tối đen, tâm tình không khỏi có chút buồn bực, hỏi: “Còn có việc gì sao?”

“Có. Nương nương bảo ngươi đem vật này giấu ở trên người Thu Liên.” Nói xong, Dương Quỳnh lấy một cái bao vải đưa cho Mặc Diệp. Mặc Diệp nhận lấy mở ra, lại không thấy cái gì, không khỏi ngẩng đầu nghi ngờ nhìn nàng.

“Ngươi cẩn thận, thứ đồ này quá nhỏ, chớ làm mất, còn có phía trên bôi dược, ngươi chú ý không để bản thân bị châm.” Dương Quỳnh nói qua, vẫy vẫy tay, ý bảo hắn có thể rời đi.

Mặc Diệp gật đầu, vừa định thi triển khinh công, đột nhiên lông mày cau lại, nói khẽ: “Có người đến.” Lời chưa dứt, hắn đã vọt đến núi giả ở bên cạnh.

Tai Dương Quỳnh không tốt như vậy, mãi đến tận bây giờ cũng không nghe thấy âm thanh gì. Trong đêm tối, chỉ thấy một cái bóng đen lóe lên, Dương Quỳnh trong lòng rùng mình, là hắn!

Nàng đang lo lắng Cấm Long Vệ sẽ phát hiện Mặc Diệp, vì vậy lên tiếng nói: “Là ngươi!”

Bóng đen hai mắt sáng ngời dưới khăn che mặt lộ ra thần sắc hơi kinh ngạc. Đưa tay phải ngoắc nàng một cái, Dương Quỳnh hiểu ý đây là muốn giao thủ. Nếu biết rõ đối phương không có ác ý, nàng cũng không sợ. Vì vậy thân mình nhảy đến bên trái, quay lại nhìn bóng đen gật gật đầu, muốn hắn đi theo mình tới đây.

Dưới khăn che mặt, bóng đen khóe miệng khẽ nhếch, không để lại dấu vết liếc mắt nhìn về phía núi giả, liền đuổi theo Dương Quỳnh. Hai người lập tức động thủ. Dương Quỳnh trong tay không có binh khí, bóng đen cũng thế. Sau một hồi đánh trực diện, Dương Quỳnh bị chế trụ, tránh hai lần không thoát, đành phải từ bỏ giãy dụa.

“Lần này ta cũng không dùng nội lực.” Âm thanh của bóng đen từ phía sau truyền đến.

Dương Quỳnh tức giận nói: “Vâng, hộ vệ đại nhân, ngài võ công cao cường, nô tỳ cam bái hạ phong.”

Bóng đen nghe ra châm chọc trong lời nói của nàng, trên tay đột nhiên dùng sức. Cả người Dương Quỳnh đều áp vào hắn. Kiểu tiếp cận vật lộn này, cũng không phải Dương Quỳnh chưa từng trải qua, nhưng không hiểu sao lúc này lại cảm thấy không được tự nhiên? Dương Quỳnh buồn bực, đột nhiên nhấc chân, mạnh mẽ giẫm xuống mu bàn chân của hắn, thừa dịp đối phương bị đau, giãy dụa thoát ra.

Bóng đen trong miệng “Tê tê” hút khí, nhìn ánh mắt của hắn hình như cũng đã tức giận, “Nào có ai luận võ như vậy?”

“Ai luận võ với ngươi? Ngươi đường đường là hộ vệ đại nhân, nửa đêm canh ba đến Cung Lung Hoa bắt nạt một tiểu cung nữ như ta, còn nói luận võ cái gì? Thật không biết xấu hổ!” Dương Quỳnh cũng không phải chính nhân quân tử, chuyện chơi xấu từ trước đến nay làm không ít.

“Ngươi...” Bóng đen tức giận đến hung ác, nhưng không nói câu nào. Nhìn ánh mắt Dương Quỳnh tràn ngập khiêu khích, nắm đấm của hắn nhanh chóng siết chặt, nhưng cũng không vung ra.

Dương Quỳnh thấy đối phương thực tức giận, cũng có chút sợ. Vì vậy lại biến trở lại thành cung nữ tuân quy đạo củ, thi lễ nói: “Hộ vệ đại nhân, ngày mai nô tỳ còn phải dậy sớm, thứ lỗi, không thể phụng bồi.” Nói xong xoay người, đi chầm chậm chuồn mất.

Bóng đen âm thầm lắc đầu. Vốn tưởng rằng có thể dạy dỗ ra một nhân tài, không nghĩ tới chỉ là có chút khôn vặt, khó thành đại khí.

Hôm sau, Khang phi dùng qua bữa sáng, lại bắt đầu luyện chữ. Dương Quỳnh như cũ ở một bên mài mực.

“Mọi việc đều nói rõ cho Mặc Diệp rồi sao?” Khang phi chấm đủ mực, hạ xuống một nét.

“Vâng, nương nương.” Mỗi khi Dương Quỳnh mài mực, đều cảm thấy tay áo vướng bận, một lần từng kéo tay áo lên, bị Khang phi nhìn thấy, trách cứ một trận. Tuy rằng không nghiêm khắc nhưng lại để Dương Quỳnh hiểu rõ, ở thời đại này, tay áo nữ tử là không thể đơn giản kéo lên. Tuy rằng nàng là cung nữ, nhưng quy củ này vẫn cần tuân thủ. Cho nên về sau mỗi lần mài mực, Dương Quỳnh đều một tay mài mực, tay kia cầm tay áo.

Khang phi nhìn bộ dạng mài mực vất vả của Dương Quỳnh, cười nói: “Đúng vậy, càng ngày càng quy củ.”

“Đều là nương nương dạy bảo tốt.” Lời khách sao, có đôi khi vẫn cần nói.

Khang phi nói: “Làm gì có công lao của ta? Ngươi vốn kà một nhân tài. Chuyện lần này, kết quả vô luận như thế nào, bổn cung đều sẽ nhớ công đầu của ngươi.”

“Tạ ơn nương nương.”

“Đêm qua lại cùng Cấm Long Vệ giao thủ?” Lời Khang phi nói vẫn lơ đãng như vậy.

Dương Quỳnh nói: “Vâng, vẫn là người hôm đó.”

Khang phi trầm ngâm nói: “Cấm Long Vệ của Hoàng thượng không nhúng tay vào chuyện ở Hậu cung, hắn hai lần cùng ngươi giao thủ, xem ra là có mục đích riêng.” Nói ra câu này, Khang phi để bút xuống, chăm chú nhìn Dương Quỳnh trong chốc lát, đợi cho nàng có điểm sợ hãi mới hỏi: “Có thể làm thủ hạ dưới chướng Cấm Long Vệ của Hoàng thượng cũng không thiệt thòi, xem ra võ công của ngươi so với tưởng tượng của bản cung lợi hại hơn nhiều.”

Ách? Dương Quỳnh lập tức bối rối? Đây là ý gì? Hoài nghi? Thăm dò?

“Bổn cung chờ ngươi thẳng thắn.” Biểu tình sắc bén của Khang phi không cần nói, bộ dạng như cũ không quan tâm chuyện gì, nhưng lại làm Dương Quỳnh cảm giác quan thân đều là áp lực vô hình.

“Nô tỳ không có điều gì giấu diếm nương nương.” Dương Quỳnh không cúi đầu, nàng ngẩng cao nhìn thẳng ánh mắt Khang phi, nàng cần đối diện như vậy để Khang phi minh bạch sự thành thật của mình.

Lại thật lâu không nói gì, trong phòng áp lực làm người ta khó chịu, nhưng Dương Quỳnh cũng không chuyển rời ánh mắt. Nàng cho rằng, Khang phi hoài nghi mình là chuyện rất mạc danh kì diệu (không hiểu tại sao), nếu như nàng chuyển dời ánh mắt trước, thì chứng tỏ, nàng chột dạ.

Cuối cùng Khang phi chuyển tầm mắt, có chút bất đắc dĩ nói: “Bổn cung cho là ngươi sẽ giải thích một chút.”

“Nếu như nô tỳ không có điều giấu diếm, vậy cần giải thích sao?” Hết lần này tới lần khác, trong lòng Dương Quỳnh cũng sinh ra hỏa khí. Nàng không phải từ nhỏ làm nô tài, có điều tình thế mạnh hơn người, nàng mới đồng ý làm hạ nhân, tìm một chỗ sống an phận. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa, vì bảo vệ tính mạng của mình, nàng có thể mãi mãi nhường nhịn cùng thỏa hiệp. Khang phi đối với nàng rất tốt, tự nhiên nàng có thể vì Khang phi bán mạng. Nếu như không tốt, cũng đừng nói tới cái khác. Khang phi muốn trung thành, nàng có thể cho, nhưng tối thiểu nàng cũng cần sự tin tưởng ngang bằng.

“Ngươi có biết, chỉ bằng một câu vừa rồi của ngươi, bổn cung cũng có thể trị tội ngươi hay không?”

Dương Quỳnh khẽ cười khổ, “Nương nương phượng nghi uy nghiêm, nô tỳ chỉ là một tiểu cung nữ nho nhỏ, tính mạng của chính mình đều nằm trong tay nương nương. Sống chết của nô tỳ, có điều cũng chỉ là một câu nói của nương nương mà thôi.”

Khang phi mỉm cười nói: “Ngươi hiểu là tốt rồi. Bổn cung vô ý thăm dò ngươi, càng sẽ không hoài nghi lòng trung thành của ngươi. Bổn cung chỉ là muốn nhắc nhở ngươi, bất luận là gió thổi cỏ lay chuyện gì, đều phải nói cho bổn cung. Vẫn là câu nói kia, một bước đi sai, thua cả bàn cờ.”

“Tạ nương nương dạy bảo, nô tỳ nhớ kỹ.” Dương Quỳnh miệng nói, nhưng trong lòng thầm than: Khang phi đối với mình cũng thể chưa hoàn toàn tín nhiệm.

Vừa nghĩ tới Khang phi hoài nghi, nội tâm Dương Quỳnh cũng có chút khó chịu. Qua nhiều năm như vậy, đến trong gió, đi trong lửa, tín nhiệm là chống đỡ duy nhất giúp nàng sống sót. Tham qua quân ngũ cũng tốt, vệ sĩ cũng tốt, cho tới bây giờ cũng không phải công việc mà một người có thể hoàn thành. Đồng bạn tín nhiệm, là khi thân ở tuyệt cảnh vẫn có thể gặp được tia hy vọng sống sót duy nhất trong cõi chết. Mà hôm nay, nàng chỉ có một người, không có đồng bạn, không có người hiểu suy nghĩ của nàng. Người đồng minh duy nhất của nàng - Khang phi, cũng không thể hoàn toàn tin tưởng nàng, như vậy chính mình ở trong thâm cung muốn dựa vào cái gì để tiếp tục sinh tồn?

Thiên Linh trở lại phòng, thấy bộ dạng Dương Quỳnh rầu rĩ không vui, liền tiến lên hỏi: “Làm sao vậy?”

Dương Quỳnh lắc đầu nói: “Không có gì.”

Thiên Linh cầm đồ nữ công của mình lên, một kim một chỉ bắt đầu thêu, vừa thêu vừa nói: “Thanh Diệp, nói thật, ta rất hâm mộ ngươi.”

“Ta?” Dương Quỳnh kinh ngạc nói

Thiên Linh gật đầu, “Đúng vậy. Ngươi xem hiện tại nương nương coi trọng ngươi cỡ nào. Lúc trước ngươi đi theo nương nương dưỡng bệnh, cũng coi như là đặt cược thắng, nếu không làm sao có ân sủng như hôm nay?”

Dương Quỳnh ngây ngẩn cả người. Hóa ra trong mắt mọi người, chính mình theo Khang phi đi Lâm Phương các, là đánh cược. Cược Khang phi còn có thể phục sủng, cược chính mình sẽ không cùng chủ tử chết già trong lãnh cung, cược Khang phi sau khi phục vị sẽ cảm kích tình cảm của mình trong lúc hoạn nạn. Thì ra là thế, khó trách trong lúc Khang phi đối với nàng vẫn luôn tồn tại một tia đề phòng khó có thể nắm bắt. Khó trách, dù cho cảm tình của các nàng có qua cơn hoạn nạn thì vẫn yếu ớt không chịu nổi như vậy. Hóa ra tất cả đều cho rằng nàng mưu tính thay đổi vận mệnh của mình bằng một ván cược!

Thiên Linh nghe thấy tiếng cười của Dương Quỳnh, giật mình ngẩng đầu, lại thấy Dương Quỳnh cười đến chảy nước mắt, cũng không có ý dừng lại.

“Ngươi... Ngươi làm sao vậy?”

Dương Quỳnh lắc đầu, “Ta cười chính mình tốt số, như vậy cũng có thể cược thắng, không đi mua xổ số thật là lãng phí vận khí.”

“Xổ số? Đó là cái gì?” Thiên Linh khó hiểu.

Dương Quỳnh cười, lau nước mắt trên mặt, “Không có gì, ta nói bậy thôi, ngươi đừng coi là thật. Ta đi phòng bếp nhỏ nhìn xem có thể giúp đỡ cái gì.” Nói xong đứng dậy tính toán đi ra ngoài.

“Ngươi lại định đi giúp Vân Xảo?” Biểu tình của Thiên Linh đột nhiên lạnh xuống, “Thanh Diệp, có lời này có lẽ ta không nên nói, nhưng ta coi ngươi là tỷ muội, vẫn muốn nhắc nhở ngươi, Vân Xảo không đơn giản, ngươi phải cẩn thận.”

“Ta biết.” Thanh Diệp gật gật đầu với Thiên Linh, sau đó đi tới cửa sau của phòng bếp nhỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.