Mang Thai Con Của Lão Đại Hào Môn

Chương 9: Chương 9




Cốc Sinh cùng tài xế xuống xe. Hạ Hành tự mở cửa ghế phụ ra, ngồi lên thắt dây an toàn.

Mặc dù cậu tận lực tránh nói chuyện với Phong Dự Thần nhưng lễ nghi cơ bản làm cho cậu không có cách nào ngồi ở ghế sau.

“Sau này cậu nên ngồi phía sau người lái.” Phong Dự Thần khởi động xe.

Hạ Hành lười mở miệng.

“Đi đâu?” Phong Dự Thần nhấn ga, chiếc xe chậm rãi chạy đi.

Hạ Hành nói địa chỉ đến.

Phong Dự Thần không hé răng.

Mấy phút sau, Hạ Hành thả lỏng mà dựa vào ghế ngồi. Phong Dự Thần vẫn như cũ làm theo phương pháp của Cốc Sinh, không vượt quá 40km/h. Không chỉ lái chậm mà còn rất vững vàng.

Không biết có phải là vì vừa nãy nôn đến đã dời sông lấp biển, nôn sạch sành sanh, hay là vì được Phong Dự Thần lái xe khiến trong lòng Hạ Hành cảm thấy thật thoải mái và an lòng.

“Cậu là biên kịch?” Phong Dự Thần hỏi.

“Ừm.” Vừa nãy Hạ Hành nói địa chỉ phòng làm việc của Đinh Kiệt. Công ty điện ảnh và truyền hình Phong Hoa thuộc tập đoàn Phong thị cũng là một trong ba công ty danh tiếng. Phong Dự Thần biết đến Đinh Kiệt cũng không có gì bất ngờ.

“Cậu là lính của Đinh Kiệt?”

“Không phải.”

Phong Dự Thần thấy Hạ Hành lười biếng, bộ dáng ngủ không ngon liền không hỏi tiếp.

Xe dừng trước một toà nhà cũ không có dân cư đã được tân trang lại, ngoài “Đinh Kiệt studio” còn có sáu văn phòng khác. Hạ Hành xuống xe, Phong Dự Thần cũng xuống.

Hạ Hành nhìn hắn, “Anh ở đây chờ tôi.”

“Tôi đi với cậu.”

Còn không đợi Hạ Hành nói tiếp, Phong Dự Thần liền nói, “Cậu đến đây một mình có thể gặp phiền phức. Tôi không đi với cậu chỉ sợ cậu chịu thiệt.”

Hạ Hành chần chừ vài giây mới có thể nói, “Anh giống muốn ăn đòn hơn.”

Phong Dự Thần không quan tâm tính tình đứa nhóc này, “Bảo vệ cậu là trách nhiệm của tôi.”

“Anh bảo vệ bụng của tôi.” Hạ Hành sửa lời Phong Dự Thần.

“Khác nhau chỗ nào?” Trong lòng Phong Dự Thần, bảo vệ Hạ Hành với bảo vệ đứa nhỏ trong bụng cậu cũng là một việc.

Phong Dự Thần muốn đi theo, Hạ Hành cũng không ngăn được.

Tuỳ hắn.

Bởi vì Hạ Hành từng tới đây nên có một số biên kịch biết cậu, nhìn thấy Hạ Hành liền chào hỏi rối rít.

“Kiệt ca có ở đây không?” Hạ Hành hỏi.

“Ở trong phòng của anh ấy.” Một biên kịch đáp.

Hạ Hành không nói hai lời, trực tiếp xông vào phòng làm việc của Đinh Kiệt.

Đinh Kiệt đang ngồi ở trước bàn làm việc, nhấp ngụm nước đọc kịch bản. Cửa bị đẩy ra, thấy Hạ Hành đi vào, phía sau là một nam nhân cao lớn, Đinh Kiệt liền đứng lên.

“Tiểu Hành, cậu tới rồi, anh còn đang định điện thoại cho cậu đây.” Khuôn mặt mập mạp của Đinh Kiệt cười rộ lên, hai con mắt híp thành một cái khe. Anh và ai cũng có thể xưng huynh gọi đệ.

“Đến đến đến, ngồi.” Đinh Kiệt chỉ vào ghế sô pha.

Hạ Hành ngồi xuống.

Đinh Kiệt vừa nhìn về phía Phong Dự Thần, “Vị này là bạn của cậu? Tôi họ Đinh, còn đây là?”

Nói xong liền đưa tay ra trước mặt Phong Dự Thần.

Phong Dự Thần như không nhìn thấy gã, thản nhiên ngồi xuống, gác chân lên.

Đinh Kiệt cũng không thấy xấu hổ, thu tay về.

Đinh Kiệt là người từng trải, biết cách nhìn người. Tướng mạo Phong Dự Thần sang trọng, quần áo trên người đắt tiền, tuy rằng đi theo phía sau Hạ Hành, Đinh Kiệt không thể xác định thân phận của hắn nhưng cũng nhìn ra hắn có chút lai lịch.

“Kiệt ca...” Hạ Hành tiếp xúc với Đinh Kiệt khá lâu, chỉ sợ trung gian có hiểu lầm gì đó. Dù sao trước đó hai người cũng là thoả thuận qua lời nói.

“Tiểu Hành, anh biết tại sao cậu lại đến đây.” Đinh Kiệt đánh gãy lời Hạ Hành, ngồi xuống đối diện thở dài, “Chắc chắn cậu cũng nhìn thấy thông báo của “Cấm“. Anh cũng mới thấy, trong lòng lộp bộp một tiếng. Lúc giao kịch bản anh viết tên cả hai chúng ta, khoảng mười phút trước khi cậu vào đây anh có gọi điện thoại cho Phó đạo diễn, anh ta nói đây là ý của nhà sản xuất. Bọn họ chỉ biết anh, đột nhiên thêm tên một người khác vào, họ thấy không cần thiết.”

“Việc này sao anh không bàn bạc với bên sản xuất trước? Đã vậy thì tại sao lại đáp ứng yêu cầu phần biên kịch có tên của em.” Hạ Hành có chút tức giận.

Vì quyền lợi này, Hạ Hành đã chỉ nhận hai phần ba thù lao. Gần như làm không công. Bởi vì tiểu thuyết này rất nổi tiếng, nếu như sau khi phát sóng nhận được phản hồi tốt thì có khi dựa vào bộ phim lần này, Hạ Hành có thể độc lập trên con đường riêng.

Nếu đã như vậy, dựa vào biên kịch có danh tiếng giúp đỡ thì trong nghề này vĩnh viễn không có ngày nổi danh.

Đây chính là một trong rất nhiều nguyên nhân cậu không gia nhập văn phòng của Đinh Kiệt.

“Tình huống là như vậy, bên A sẽ không nói gì, anh cũng không nghĩ tới Phong Hoa lại làm như vậy.” Đinh Kiệt thở ngắn than dài.”Như vậy đi. Anh chuyển khoản phần trăm hoa hồng, xem như bồi thường cho cậu.”

Hạ Hành không lên tiếng. Thất vọng quá lớn, không phải chút tiền này có thể bù đắp.

“Kịch bản cậu viết bao nhiêu tập?” Phong Dự Thần đột nhiên hỏi.

“Toàn bộ, bốn mươi tập.” Hạ Hành nói.

Đương nhiên cậu biết Phong Hoa là công ty con dưới trướng của tập đoàn Phong thị. Phong Dự Thần là chủ tịch của Phong thị, không nhất thiết phải biết phương diện này, nhưng trong lòng cậu vẫn đang giận chó đánh mèo.

“Chính là cái kịch bản này sao?” Phong Dự Thần đem điện thoại di động đưa đến trước mắt Hạ Hành. Bên trong là giấy trắng mực đen in tên “Cấm”

Hạ Hành cầm điện thoại di động Phong Dự Thần.

“Lúc được gửi đến cũng chỉ tên của Đinh Kiệt, không thấy tên của cậu.” Phong Dự Thần chuyển hướng nhìn Đinh Kiệt.

“Cơm không thể ăn bậy, lời không thể nói lung tung, anh cũng đừng ngậm máu phun người.” Đinh Kiệt chỉ vào Phong Dự Thần.

Hạ Hành khống chế kích động muốn đánh người lại, đem điện thoại di động giơ lên trước mắt Đinh Kiệt, cả giận nói, “Đây là kịch bản.”

Đinh Kiệt nhìn qua, “Hình ảnh này chắc chắn không phải bản...”

“Tôi là người của Phong Hoa. Mới đọc qua kịch bản.” Phong Dự Thần thản nhiên, “Tôi tin rằng anh chắc chắn hơn tôi, đây là bản thảo cuối cùng.”

Đinh Kiệt không nói. Bản thảo cuối cùng in ra, sau đó được nghiêm phong, chính tay Đinh Kiệt đã đưa cho đạo diễn Phó Nhất Bác.

Đinh Kiệt một lần nữa đánh giá Phong Dự Thần. Chẳng trách Hạ Hành nghiêm túc như thế, hoá ra là có chuẩn bị mà đến.

“Việc này anh nói thế nào?” Chuyện đã đến nước này, Hạ Hành cũng bình tĩnh lại.

Đinh Kiệt lắc đầu một cái, “Được đó, Hạ Tiểu Hành, thì ra cậu đã đến Phong Hoa, chẳng trách ngang như vậy. Đừng quên lúc trước anh đề bạt cậu thế nào.”

“Anh đề bạt là để tôi thay anh viết kịch bản, sau đó đem thành quả của tôi cho anh.” Hạ Hành nói một cách lạnh lùng.

“Không phải là cậu đồng ý sao?” Đinh Kiệt vỗ bàn một cái, cả vẻ mặt lẫn giọng nói đều nghiêm túc.

Ánh mắt Phong Dự Thần có chút lạnh lẽo. Mười năm trước, khi hắn tiếp quản công ty đang chao đảo, tài chính không vững vàng, từng nhìn thấu tất cả sắc mặt.

Trong đó không thiếu loại người như Đinh Kiệt.

Khi đường làm quan rộng mở, bên cạnh bạn đều là người tốt với những nụ cười đáng yêu, nhưng khi bạn gặp rắc tối, bên cạnh bạn cũng chỉ còn tiểu nhân cùng người xấu.

Người tốt, tiểu nhân cùng người xấu, kỳ thực đều là một nhóm người. Chỉ là do cảnh ngộ mà chuyển đổi sắc mặt.

“Tôi đồng ý là bởi vì lúc trước anh đã đồng ý khi hợp tác, kịch bản có tên tôi. Nhưng anh đơn phương hủy bỏ hiệp định, anh là đồ lừa gạt.”

Đinh Kiệt cười lạnh. Loại chiến trận này, gã từng trải nhiều lắm.

Chỉ là trong lòng có chút đáng tiếc.

Gã sở hữu nhiều nhân tài như vậy nhưng không có một người nào được như Hạ Hành, sản xuất nhanh, chất lượng cao. Kịch bản đến tay gã không cần chỉnh sửa, hơn nữa còn có thể làm cho gã mở mang đầu óc.

Thành thật mà nói gã có chút đố kỵ.

“Cấm” cũng là như thế này. Vừa bắt đầu, Đinh Kiệt không có ý định muốn gạt Hạ Hành ra. Chỉ là khi đọc kịch bản, nhịp điệu không hề đứt đoạn, câu thoại xuôi tai, phân kính sạch sẽ lưu loát.

Đinh Kiệt có thể nhìn ra kịch bản này sẽ tạo hiệu ứng tốt, nhất thời không nỡ chia sẻ vinh dự này cho người khác.

Tuy vậy, Hạ Hành không biết tốt xấu như vậy rất hiếm thấy.

Việc này nếu như truyền ra ngoài, còn biên kịch nào dám nữa nhận viết thay gã nữa. Không tìm ai viết thay, cho dù là người mới, gã cũng khó sống trong giới.

“Được thôi. Chuyện tôi và cậu hợp tác đến đây là kết thúc đi.” Đinh Kiệt cười lạnh.

“Tôi muốn lấy lại kịch bản của mình.” Điểm này Hạ Hành tuyệt đối không nhân nhượng.

“Cậu đi tìm nhà sản xuất mà lấy. Đừng nghĩ bọn họ sẽ nhớ đến cậu.” Đinh Kiệt một mặt khéo đưa đẩy, “Hạ Hành, cậu thực sự là quá ngây thơ, nhà sản xuất chỉ để ý lợi ích tốt nhất. Cậu nói, tên của cậu có ai biết đến không? Hay là tên của tôi vẫn tốt hơn? Hoặc là, cậu còn có một con đường, đi kiện tôi. Tôi cho cậu biết! Đây là một con đường chết, cậu còn muốn tiếp tục đi lên trong cái nghề này? Tính khí cậu như vậy, không có lão biên kịch nào dám giúp cậu. Không ai giúp cậu, cậu mãi mãi cũng không có ngày nổi danh.”

Đinh Kiệt nói ra chính là hiện trạng của toàn bộ ngành nghề.

Hạ Hành không khống chế được sự tức giận của mình. Cậu siết chặt nắm đấm, muốn đứng lên. Vai bỗng nhiên bị vỗ vỗ hai cái.

Hạ Hành lấy lại tinh thần, trừng mắt về phía Phong Dự Thần.

“Có tôi ở đây.” Phong Dự Thần nhìn về phía Đinh Kiệt, “Phong Hoa lúc đó ký hợp đồng thoả thuận cải biên chính là anh, nhưng anh lại đi giao cho người khác viết. Anh tự ý làm trái hợp đồng, tận lực lừa dối bên nhà sản xuất, Phong Hoa quyết định cắt đứt quan hệ hợp tác. Mười phút nữa bên bộ phận pháp lý sẽ có người liên lạc với anh.”

Nói xong, đứng lên, nhìn Hạ Hành nói: “Đi thôi.”

Hạ Hành gật đầu.

Đúng vậy. Phong Dự Thần là đại boss Phong Hoa, đâu cần đến mình ra tay. Hơn nữa, trong lòng cũng có chút hối hận về sự kích động của bản thân. Bây giờ không phải là trước kia. Trong bụng cậu còn đang mang thai.

“Con mẹ nó anh là ai?” Đinh Kiệt cũng vọt đứng lên, “Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, anh đừng hù dọa lão tử.”

Phong Dự Thần căn bản đầu cũng không quay lại.

“Anh đứng lại đó cho tôi! Không nói rõ ràng, anh đừng nghĩ ra khỏi cái cửa này.” Đinh Kiệt kêu lên.

Phong Dự Thần quả nhiên đứng lại, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía Đinh Kiệt. Đinh Kiệt xắn tay áo lên, một bộ dáng không dễ bị bắt nạt. Vừa chạm tới ánh mắt Phong Dự Thần, cuống họng giật giật, lúng túng không nói nên lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.