Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ

Chương 95: Chương 95: Con non mới sinh




Hết thảy đều dựa theo kế hoạch tiến hành, cảm giác được Ly Dao đã đuổi theo Phong U đang trốn đi, Địch Hạo từ trên mặt đất bò dậy mới nghĩ đến một vấn đề: Cậu phải đi đâu tìm Tần Chí bọn họ? Hoàn toàn không có manh mối.

Chậc, vẫn là đi một bước tính một bước đi, ít nhất hiện tại đã dụ được Ly Dao đi.

Thật cẩn thận đi hồi lâu, Địch Hạo đột nhiên dừng bước, phía trước có tiếng vang, cậu nhìn về phía có âm thanh, nghĩ nghĩ, chạy qua.

Còn chưa đến gần, liền phát hiện có linh khí dao động, Địch Hạo nhăn mi, cẩn thận che giấu, nơi linh khí dao động là một cung điện nhỏ, bên ngoài có người gác, mà lúc này những kẻ đó hiển nhiên cũng vì linh khí dao động mà hốt hoảng, nhưng cũng không có hành động gì, lúc sau Địch Hạo thấy bọn họ thương lượng một lúc, một số người vội vội vàng vàng rời đi, khả năng đi tìm Ly Dao, Địch Hạo biết mình phải rời đi lúc này, không nên thêm phiền phức, nhưng chân cậu thế nào cũng không muốn nhấc lên, tâm tư cũng bị bên trong tác động, muốn tìm hiểu đến tận cùng, cậu cảm thấy thứ khiến linh khí dao động trong kia đang hấp dẫn mình, loại cảm giác này khó mà nói, nhưng lại chân chân thật thật cảm nhận được, Địch Hạo nghĩ nghĩ, triệu hồi xích bạc, cũng mặc kệ có kinh động những kẻ ở đây hay không, quyết đoán đem những tên còn lại trước cung điện đánh ngất, thời gian cấp bách, cũng không biết những kẻ kia đã chạy tới nơi nào, Địch Hạo vội vàng tiến vào bên trong cánh cửa.

Vừa tiến vào bên trong cánh cửa, Địch Hạo thiếu chút nữa bị cảnh tráng lệ làm hoa cả mắt, nơi đây rõ ràng là phục cổ, còn có cột nhà nạm vàng, Địch Hạo giơ tay sờ sờ hoa văn trên cột, theo cậu thấy, thật sự là vàng không thể nghi ngờ, giơ tay lên đập đập—— đập không ra, lúc Địch Hạo đang nghĩ dùng thứ gì để đập vàng rơi xuống, một trận linh khí dao động rõ ràng hơn xuất hiện, như là không vừa lòng việc cậu xem nhẹ nó, Địch Hạo lúc này mới thu tâm tư, cẩn thận xem xét nơi linh khí phát ra.

Kỳ thật rất dễ tìm, phòng này tuy rằng rất xa hoa, nhưng thật sự không có đồ vật gì, Địch Hạo liếc mắt một cái liền thấy phía trước có một cái giường, mà trên giường... Oa?

Sờ sờ cằm, Địch Hạo hồ nghi đi qua, " đây là... Trứng? "

Một quả trứng màu trắng nằm trong cái ổ xa hoa, bên trong đang truyền ra linh khí dao động, Địch Hạo thấy trứng nháy mắt liền bĩu môi, cậu đối với trứng thật sự không có hứng thú —— nó cũng sẽ không nở.

Sờ tay vào trong ổ, Địch Hạo ác một tiếng, cái ổ này thế nhưng là vải nhung được làm bằng tơ tằm và tơ vàng, mềm mại vô cùng, Địch Hạo tức khắc nheo lại đôi mắt nở nụ cười, từ trong ổ —— không do dự đem vải nhung dưới trứng rút ra, ở trong tay xoay vài vòng, không chút áy náy cất vào túi quần của mình, túi quần tức khắc phình lên. Sau khi cất xong, Địch Hạo gõ gõ vỏ trứng, "Đây là muốn nở sao"

Lắc lắc quả trứng, không động tĩnh.

Địch Hạo nheo mắt lại, lầm bầm một câu, "Mình cũng không muốn đem một quả trứng đi khắp nơi" nói xong, hắn sờ sờ vỏ trứng, "Mày là cái gì vậy? Nếu muốn đi với ta, mày phải ra khỏi vỏ mới được"

Lại là một đoạn lặng im.

" sách, thời gian cấp bách, lại không ra quyết định, tao muốn đi. " nói xong, Địch Hạo làm bộ muốn đi.

" răng rắc " một tiếng, vỏ trứng lập tức gấp không chờ nổi nứt ra một cái khe nhỏ.

Địch Hạo nhìn chằm chằm quả trứng, thấy bên trong vươn ra một cái móng vuốt lông trắng xù xù, sau đó lao lực tách vỏ trứng, lại duỗi thêm một cái móng, sau đó phía trên quả trứng nứt ra, một cái đầu xù nhỏ ló ra.

Địch Hạo trừu trừu khóe mắt, chần chờ nói, "Chó?"

Tiểu gia hỏa kêu một tiếng, có chút không hài lòng đối với nhận định của Địch Hạo. Sau nó vụng về lộn nhào từ trong vỏ trứng ra, quơ quơ đầu, sau đó xoay người, đem cái đuôi lắc lắc, cho Địch Hạo xem.

Nhìn cái đuôi thon dài trước mắt, tiểu gia hỏa thuần trắng chỉ có cái đuôi có hoa văn màu bạc, nhìn hoa văn, Địch Hạo sờ sờ cằm, hơn nửa ngày mới mở miệng, "Không phải là... hổ đi?"

Tiểu gia hỏa lúc này mới xoay người lại, ngồi xổm trước mặt Địch Hạo, liếm liếm móng vuốt.

Địch Hạo duỗi tay đo tỉ lệ của tiểu gia hỏa, gian nan mở miệng nói, " còn không to bằng bàn tay, mày xác định mày không phải bị biến dị? "

Nghe Địch Hạo nói như vậy, tiểu gia hỏa tức khắc bất mãn kêu lên, há mồm cắn tay Địch Hạo không buông, còn một bên lắc đầu, phát ra tiếng hừ hừ uy hiếp.

Tuy rằng theo Địch Hạo thấy, thanh âm kia cũng không có tính uy hiếp bao nhiêu, hơn nữa cắn cũng không đau, Địch Hạo nâng tay lên, tiểu gia hỏa liền rớt trên tay Địch Hạo, nó có chút chấn kinh, hoảng loạn dùng chân trước ôm tay Địch Hạo, sau đó bốn móng cùng dùng sức leo lên trên bàn tay Địch Hạo, Địch Hạo dùng tay nâng nó, "Được rồi, vậy mày liền theo tao đi, về sau sẽ gọi mày là Tiểu Bạch"

Nói xong, Địch Hạo cũng mặc kệ Tiểu Bạch có đồng ý với cái tên phàm tục này không, đem nó bỏ vào túi áo của mình, ngay sau đó lắc mình đi ra ngoài.

May mắn trong khoảng thời gian này không có ai lại đây, cũng không ai phát hiện.

Tần Chí có chút nôn nóng đi đi lại lại trong đình, hắn càng ngày càng khẳng định nhất định là có người nào xông vào, bởi vì thủ vệ bên ngoài rời đi hai người, hơn nữa cũng không thêm người mới, những thủ vệ kia rời đi làm gì? Tần Chí đột nhiên dừng bước, dư quang xẹt qua, nếu không đoán sai, bọn họ nhất định đi tìm người.

Nếu người tới thật sự là Hạo Hạo, như vậy Hạo Hạo sẽ không dễ để bị bắt, điệu hổ ly sơn, nghĩ đến đây, Tần Chí biết mình không thể ở một chỗ chờ đợi, hắn phải rời khỏi nơi này, một người tìm lung tung không bằng hai người, huống chi hắn cũng thật sự đợi không được, tưởng tượng đến Hạo Hạo ở nơi không quen thuộc mà phải tìm hắn, còn phải phòng ngừa những kẻ truy đuổi, hắn liền không có tâm tình tiếp tục chờ đợi.

Không chút do dự ra tay, những kẻ bên ngoài căn bản không phản ứng kịp, mà Tần Chí trải qua một phen biến hóa, đã khác xa với trước, tuy rằng hắn còn chưa xác minh được những quá khứ xuất hiện trong đầu hắn, nhưng mấy thứ này như đã khảm vào cơ thể hắn, hết sức hài hòa, lúc đầu tuy rằng có chút trục trặc, nhưng Tần Chí may mắn cũng là người có nền tảng, hơn nữa những ký ức và động tác đã thâm nhập cốt tủy, thường xuyên qua lại, Tần Chí vận dụng hoàn toàn thuần thục, hơn nữa những kẻ bên ngoài xem nhẹ hắn, chờ phản ứng lại đã không kịp rồi, đều bị Tần Chí không chút lưu tình cho đo đất, tiếp đó Tần Chí liền đi về hướng mà hắn xem trọng.

Biến hóa bên ngoài như thế nào, Bành Vũ cùng Mạc Kình ở đây hoàn toàn không nắm rõ, tuy rằng Bành Vũ cũng có chút nôn nóng, nhưng Mạc Kình lại giống như hoàn toàn không bỏ trong lòng, toàn tâm toàn ý luyện chế Dẫn hồn đan.

"Anh lại đây một chút. "

Bành Vũ đang nghĩ ngợi, đột nhiên bị thanh âm này làm hoảng sợ, sửng sốt một chút lúc sau mới phản ứng lại đây là Mạc Kình kêu hắn, vì thế đi qua.

" làm gì? "

" đưa tay cho tôi. " Mạc Kình nhìn về phía Bành Vũ.

"Vì sao?" tuy nói vậy nhưng Bành Vũ vẫn đưa tay qua.

Mạc Kình cầm tay Bành Vũ, cầm lấy lưỡi dao, không chút lưu tình rạch đầu ngón tay của Bành Vũ.

" tê... Cậu làm gì! " Bành Vũ còn không chưa phản ứng lại, trên tay đã xuất hiện đau đớn, tức khắc có chút phẫn nộ nhìn Mạc Kình, thu tay về.

Mạc Kình nhàn nhạt mở miệng nói, " là chuyện tốt. " nói xong y đem máu trên dao của Bành Vũ nhỏ vào một đoạn xương, sau đó lại dùng lưỡi dao cắt vào tay mình, nhỏ xuống máu của Bành Vũ, vừa rồi máu còn không có hiện tượng gì, hiện tay chớp mắt đã bị xương hút vào, Bành Vũ ở một bên nhìn ngạc nhiên, cũng mặc kệ hành động vừa rồi của Mạc Kình, nghi hoặc hỏi, "Xương cốt này là gì? Cậu dùng máu tôi làm gì"

Mạc Kình cầm lấy xương, ánh mắt phức tạp, mở miệng nói, "Đây là xương của thú vương, là tâm cốt của thú vương, dẫn hồn đan chỉ có người của Mộc gia có thể luyện chế, là bởi vì phải dùng đến máu của người trong Mộc gia, chỉ có máu của người Mộc gia mới có thể khiến xương cốt sinh ra phản ứng, do đó lợi dụng xương của thú vương luyện Dẫn hồn đan để điều khiển thú hồn"

"Vậy... cậu dùng máu của tôi làm gì" Bành Vũ nghi hoặc, "Tôi cũng không phải người Mộc gia"

Mạc Kình lắc đầu, " kỳ thật dẫn hồn đan là có thể nhận chủ, tuy rằng yêu cầu máu của Mộc gia, nhưng người Mộc gia không phải chủ nhân của Dẫn hồn đan, bởi vì thú hồn đã sớm tương thông với người Mộc thị, căn bản không cần máu làm trung gian, cho nên lấy máu của anh, là để Dẫn hồn đan có thể nhận chủ" nói xong, y nhìn về phía Bành Vũ, bộ dáng Bành Vũ đã chiếm được món hời lớn, nói thật, đây cũng là bất đắc dĩ mà làm, y không muốn thú hồn bị đám người Ly Dao lợi dụng, vậy chỉ có thể dùng một biện pháp khác, trước làm thú hồn nhận chủ, chính ở đây trừ bỏ y, cũng chỉ có Bành Vũ.

Bành Vũ mở to hai mắt nhìn Mạc Kình, cả người có chút ngốc lăng lăng, hắn duỗi tay chỉ vào chính mình, "Cái kia... tôi tôi là nói... cái kia"

Mạc Kình thở dài, " nói cách khác, chờ tôi luyện chế Dẫn hồn đan xong, anh chính là chủ nhân của nó, sau khi ăn vào, anh có thể khống chế thú hồn, hơn nữa... Hừm, về sau lại nói cho anh. "

Bành Vũ đột nhiên bắt lấy bả vai Mạc Kình, lắc lắc, "Uy! Cậu có hỏi qua ý kiến của tôi không! Đây là ép mua ép bán a!... Nhưng mà tôi thích, hắc hắc, đây không phải nói lão tử sau này có thể đại sát bát phương sao" nói xong hắn để sát vào Mạc Kình, " Cậu đột nhiên đem chuyện tốt như vậy cho tôi, sẽ không phải cần thù lao gì đi"

Mạc Kình mặt vô biểu tình chống lại đầu Bành Vũ, đem hắn đẩy xa khỏi mình, "Tôi chỉ hi vọng sau khi anh dùng Dẫn hồn đan, có thể đem những thú hồn tự do đi đầu thai, để chúng nó an giấc ngàn thu. " nói tới đây, Mạc Kình thần sắc ảm đạm xuống, "Tộc Mộc thị bị vây ở đây, thú hồn cũng không muốn rời đi, nhiều thế hệ dây dưa, đã đủ rồi, đã đến lúc để bọn họ yên giấc."

" ai? Tôi đây một chút lợi cũng không có a" Bành Vũ nhướng mày, "Cậu lấy tôi làm bia đỡ sao. "

"Anh cho rằng vì sao Ly Dao một hai phải có Dẫn hồn đan, tác dụng của nó còn hơn thế nữa, huống chi xương thú vương rất khó gặp" Mạc Kình sắc mặt trầm xuống, nhìn Bành Vũ.

Bành Vũ phụt một tiếng bật cười, vỗ vỗ bả vai Mạc Kình, " uy, tôi cũng chưa nói không giúp cậu, vốn dĩ chính là tôi vô duyên vô cớ chiếm được tiệm nghi, cậu không kêu tôi làm gì tôi cũng không an tâm đâu... Ai, nói giỡn với cậu cậu cũng không hiểu, có phải rất ngốc hay không"

Mạc Kình thả lỏng thân thể, xoay người yên lặng luyện chế Dẫn hồn đan.

Bành Vũ bĩu môi, không thú vị ở một bên nhìn, vừa nghĩ Địch Tiểu Hạo rốt cuộc khi nào mới lại đây cứu hắn.

Địch Hạo đi đến một nửa, đột nhiên đem Tiểu Bạch trong túi ra, "Tiểu Bạch mày có thể ngửi mùi tìm người không" đây là nhớ tới mũi chó, dù sao Tiểu Bạch với chó cũng không khác biệt lắm đi...? Hẳn là cũng có thể?

Tiểu Bạch nhướng lỗ tai, cái đuôi lắc lắc, cố hít hít cái mũi.

" thật sự có thể? " Địch Hạo ánh mắt sáng lên, ngay sau đó trên dưới tìm tìm, muốn tìm vài thứ ra tới, " ách... Gì đều không có. QAQ " cậu cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều rồi.

Từ từ, trên người cậu khẳng định có hơi thở của người khác, tuy rằng hỗn loạn, cũng không biết mũi của Tiểu Bạch có tinh đến vậy không, nhưng Địch Hạo vẫn đem Tiểu Bạch lên người mình, "Mày ngửi mùi trên người của tao, có rất nhiều, ngươi ở chỗ này ngửi được mùi nào giống với trên người của ta, liền mang ta đi tìm. " nghĩ đến trước đó mình với Phong U ở quá gần, Địch Hạo lại bỏ thêm một câu, "Tìm mùi đậm nhất" dù sao khẳng định không phải Phong U.

Địch Hạo chờ mong nhìn Tiểu Bạch thật sự ngửi ngửi người cậu, sau một lúc lâu, lại cẩn thận ngửi trong không khí, sau đó dùng cái đuôi quét lên tay Địch Hạo, hướng một chỗ kéo đi.

Địch Hạo vui mừng khôn xiết kích động hôn Tiểu Bạch một cái, "Mày thật sự so với rada còn tốt hơn! Yêu mày muốn chết! "

Nói xong, liền theo hướng Tiểu Bạch chỉ xuất phát, Tiểu Bạch nằm trong lòng bàn tay Địch Hạo, móng vuốt nhỏ chà xát đỉnh đầu, lông trên mặt có chút lọan —— vừa rồi Địch Hạo chính là hôn ở đó, Tiểu Bạch che mắt lại, có chút thẹn thùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.