Manh Sủng Ký

Chương 31: Chương 31: Phóng viên




Edit: Yáng

***

Sau khi dắt chó lên xe, Du Vãn ngồi giữa hai con ở ghế sau. Du Vãn hướng lên phía trước ghé vào bên cạnh chỗ ngồi của Thẩm Thanh Châu, “Thẩm đạo, anh vừa nãy nói thế là có ý gì, anh thay em chăm sóc, anh có thời gian rảnh không?”

“...”

“Trương Hằng chăm sóc rất cẩn thận, em quen biết anh ta đã lâu rồi, lúc em không ở đây Du Điểm Điểm đều là anh ta chiếu cố.” Du Vãn nghiêm túc nói.

Thẩm Thanh Châu nhìn cô từ trên kính chiếu hậu, “Nếu như anh không rảnh thì sau này em đổi sang cửa hàng thú cưng khác được không?”

“Vì sao?”

Trong lòng Thẩm Thanh Châu hừ lạnh một tiếng, bởi vì anh nhìn người đàn ông kia thì thấy khó chịu, đôi mắt hắn ta không ngừng nhìn chằm chằm vào Du Vãn, tâm tư gì cũng đều viết rõ trên mặt, “Bởi vì chỗ đó vệ sinh không tốt.”

“Vệ sinh... không tốt?” Du Vãn, “Sẽ không đâu.”

Thẩm Thanh Châu nghiêm trang nói, “Anh thấy được, bẩn.”

Du Vãn không nói nữa, quả nhiên là nhà tư bản, yêu cầu cao như vậy.

Buổi tối hôm sau là lễ trao giải Kim Tưởng. Vào buổi trưa, Thẩm Thanh Châu vẫn còn nhàn nhã ngồi ở trên ghế sofa lật xem văn kiện gì đó mà Du Vãn xem cũng không hiểu.

“Tối hôm nay, tác phẩm của anh được đề cử phải không?” Du Vãn cầm trên tay một bọc khoai tây chiên ngồi ở bên cạnh Thẩm Thanh Châu.

“À, có phải bộ năm ngoái không? Sau đó em còn đặc biệt xem lại, thật sự rất hay, anh nhất định sẽ giành được giải.”

Thẩm Thanh Châu, “Cũng chưa chắc, có một tiền bối cũng được đề cử.”

“Nói như vậy còn có chút cạnh tranh.” Du Vãn lau qua chỗ cắn rơi khoai tây chiên, “Vậy thì em rất muốn đến hiện trường cảm nhận một chút không khí khẩn trương, vạn nhất là anh đoạt giải thì anh sẽ có cảm giác gì, kích động? Không đúng, anh làm gì có cái gọi cảm giác kích động....”

“Muốn xem trực tiếp thì đi đến đó thôi.”

Du Vãn trừng mắt nhìn, “Em có thể đi?”

“Muốn đi thì sẽ sắp xếp cho em một chỗ.” Thẩm Thanh Châu đóng văn kiện, “Dù sao thì em ở nhà cũng không có việc gì.”

Ánh mắt Du Vãn sáng lên, đã động lòng với chuyện tận mắt nhìn thấy Thẩm Thanh Châu ở lễ trao giải, “Được, em đi, vậy anh nhớ sắp xếp cho em chỗ có tầm nhìn tốt một chút, để em có thể nhìn rõ anh ở trên sân khấu.”

“Được.”

Thật sự nói đi là đi. Buổi tối lễ trao giải, Du Vãn đang ngồi trong phòng nghỉ của hội trường, đợi phía ngoài bắt đầu lễ trao giải.

Các minh tinh đạo diễn đều đã bước lên thảm đỏ, từ từ tiến vào hội trường, mà Du Vãn với tư cách “người nhà” chỉ có thể đợi chỉ thị của Thẩm Thanh Châu.

Bên trong phòng nghỉ có phát sóng trực tiếp tình hình thảm đỏ bên ngoài, Du Vãn có thể thấy rõ các minh tinh xinh đẹp nổi tiếng đi qua thảm đỏ. Hướng Trạch Nhiên, Lâm Diệp Dư, Lý Manh Manh... cô biết rất ít minh tinh, cũng chỉ biết được vài người này.

Cô xem mọi người đi trên thảm đỏ vô cùng nhàm chán, muốn chờ Thẩm Thanh Châu xuất hiện, nhưng vẫn không thấy Thẩm Thanh Châu. Du Vãn ngoài ý muốn nhìn thấy Du Hoán xuất hiện trên thảm đỏ, Du Hoán mặc âu phục thẳng tắp, âu phục có hoa văn đơn giản, nhìn qua trầm ổn trang trọng, kiêu ngạo đẹp trai.

Du Vãn nhìn Du Hoán ký tên trên tấm bảng lớn, sau đó vẫy vẫy tay với bạn bè phóng viên và fan hâm mộ ở ngoài hội trường.

Du Vãn có chút ngạc nhiên, ban đầu cho rằng anh trai vẫn đang ở thành phố khác, không ngờ cũng xuất hiện ở buổi lễ trao giải. Nhưng nghĩ lại, loại trường hợp này, làm sao có thể không có Du Hoán.

Lại qua một lát sau, Du Vãn cũng thấy được Thẩm Thanh Châu, đi cùng anh còn có một nam một nữ, Du Vãn cũng nhìn qua hai người này, bọn họ chính là nam nữ chính trong bộ phim điện ảnh được đề cử của Thẩm Thanh Châu. Nhờ có bộ phim này, nam chính có thêm rất nhiều fan nữ, còn nữ chính Kỷ Ninh, trực tiếp từ diễn viên tuyến ba lên thẳng tuyến một.

Ánh mắt Du Vãn tràn đầy tình cảm nhìn Thẩm Thanh Châu, lâu lắm rồi mới nhìn thấy anh ăn mặc cẩn thận như vậy, áo sơ mi trắng, tây trang màu đen, tràn đầy vẻ mê hoặc.

Du Vãn vừa nhìn vừa cảm thán, Thẩm Thanh Châu quả nhiên là Thẩm Thanh Châu, cho dù ở dưới ống kính cũng là vẻ mặt “Mọi việc đều không liên quan đến tôi”, thế nhưng cho dù là vẻ mặt lạnh nhạt đó cũng vẫn cứ khiến khán giả bên ngoài thảm đỏ hét chói tai.

Cuối cùng thảm đỏ kết thúc, không lâu lắm, cánh cửa phòng nghỉ bị đẩy ra.

“Biên kịch.” Tiểu Dương đi vào, “Thẩm đạo bảo tôi đến đón cô ra ngoài.”

Du Vãn gật đầu, “Anh ấy ở chỗ nào?”

“Mỗi người đều có vị trí cố định, những người được đề cử ngồi ở vị trí giữa, Thẩm đạo cũng ở chỗ đó.”

“Vậy tôi...”

“Cô yên tâm, Thẩm đạo đã sớm sắp xếp xong xuôi rồi.”

“Ồ.”

Du Vãn đi theo Tiểu Dương ra ngoài, đi vào hội trường, Du Vãn tận lực giảm bớt sự tồn tại của mình, yên lặng ngồi xuống vị trí mà Tiểu Dương nói.

Lễ trao giải bắt đầu, người ngồi bên cạnh Du Vãn cũng dần dần ngồi vào chỗ. Vị trí của cô có tầm nhìn rất tốt, phía trước trung tâm, tất cả mọi thứ trên sân khấu đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Những giải thưởng khác bắt đầu công bố, Du Vãn rất nhàn nhã tựa lưng vào ghế ngồi nhìn người trên sân khấu, ừ... lúc này nếu có thêm túi khoai tây chiên hoặc đồ ăn vặt gì đó thì tốt rồi.

“Trương tổng, nghe nói công ty của anh gần đây công bố danh sách cổ đông mới?” Người đàn ông mặc tây trang ngồi bên trái Du Vãn lướt qua cô nói chuyện với người đàn ông trung niên ngồi bên phải cô.

“Ừ, có chút điều chỉnh.” Người đàn ông trung niên cười một tiếng, “Lâm tổng, bên đó năm nay dự tính đầu tư bao nhiêu bộ phim?”

“Cái này, còn chưa nói chính xác được, công ty còn đang thương lượng khá nhiều bộ.”

....

Lời nói của hai người này đều trên phương diện kinh doanh, Du Vãn đang nghiêm nghị, có chút đánh giá chỗ ngồi của mình là tình huống gì. Cô nhìn sang bên trái, một hàng đều là người ăn mặc trang phục nghiêm túc, thế nhưng tướng mạo tuyệt đối không phải diễn viên hay minh tinh nào đó, mà bên phải... hình như cũng giống bên trái, mỗi một người đều giống như ông chủ tinh anh.

Du Vãn rốt cuộc nhịn không được, len lén nhắn tin cho Thẩm Thanh Châu, “Em đang ngồi vị trí nào vậy?”

Thẩm Thanh Châu nhắn lại rất nhanh, “Làm sao?”

“Không... chỉ cảm thấy hai bên trái phải hình như đều là ông chủ lớn. Ví dụ như người đàn ông ngồi bên trái em, anh ta nói chuyện với người đàn ông trung niên ngồi bên phải em, nói cái gì mà em nghe đều không hiểu (biểu cảm nghiêm túc), anh nói bọn họ là ai?”

Thẩm Thanh Châu, “Bên trái em là chủ tịch công ty giải trí Tín Gia, bên phải là chủ tịch Vạn Kiền.”

Công ty giải trí Tín Gia, mặc dù Du Vãn không chú ý vòng giải trí, nhưng bởi vì Du Hoán ở trong đó, có một số việc Du Hoán cũng đề cập qua, ví dụ như công ty giải trí Hâm Gia là một trong những trụ cột trong vòng giải trí...

Mà Vạn Kiền, cô càng quen thuộc, cô thường xuyên đi mua sản phẩm dưới trướng tập đoàn bọn họ.

Thế nhưng... cái quỷ gì đây, bảo anh sắp xếp một chỗ cho cô, chứ không phải là sắp xếp ngồi ở chỗ toàn khách VIP thế này!!!

“Em cảm thấy, em ngồi ở chỗ này có chút khó xử.” Du Vãn gửi xong tin nhắn ngắn này, liền nhìn sang hai bên trái phải, vị chủ tịch ngồi bên phải cô đúng lúc nhìn vào cô, ông ấy không nói gì, chỉ khẽ gật đầu với cô. Du Vãn đành phải gật đầu đáp lại.

Thẩm Thanh Châu, “Không phải em muốn ngồi chỗ có tầm nhìn tốt nhất sao? Anh nhìn qua, vị trí em ngồi cực tốt.”

Du Vãn, “...”

Mặc dù ngồi ở đây không quá thích hợp, thế nhưng cũng may ống kính đều chỉ tập trung khu vực của minh tinh, bên này đều là khách quý, còn là người ngoài vòng giải trí, cho nên sẽ không có ống kính quay đến đây.

Ngồi cũng ngồi rồi, Du Vãn suy nghĩ chung quy cũng không có khả năng bây giờ đứng dậy rời đi. Vì thế kiềm chế tâm tình, chăm chú nhìn lên sân khấu.

Lễ trao giải tiến hành được một nửa, phim điện ảnh <Người mù> của Thẩm Thanh Châu nhận được giải “Biên tập xuất sắc nhất”, mặt khác, nữ chính Kỷ Ninh của <Người mù> dựa vào diễn xuất nhận được giải “Nữ chính xuất sắc nhất“.

Dựa vào hai giải thưởng này, <Người mù> cũng coi như là người thắng lớn trong hạng mục phim điện ảnh của lễ trao giải, nhưng, khiến cho tất cả mọi người đều ngạc nhiên chính là bản thân Thẩm Thanh Châu đánh bại ba đạo diễn khác nhận được giải thưởng “Đạo diễn xuất sắc nhất”, trong những người bị đánh bại, còn có một vị đạo diễn điện ảnh thâm niên. Lần này, <Người mù> chắc chắn là người thắng lớn nhất.

Thời khắc tuyên bố Thẩm Thanh Châu nhận được giải thưởng, Du Vãn cảm giác mình thiếu chút nữa sẽ từ trên ghế nhảy dựng lên hoan hô, may mà cô chưa quên bây giờ mình đang ở đâu, cố gắng kiềm chế.

So với việc kích động của cô, Thẩm Thanh Châu biểu hiện bình tĩnh hơn nhiều, lên sân khấu, cầm giải thưởng, phát biểu cảm nghĩ khi nhận được giải thưởng, xuống sân khấu. Rất quy củ, thản nhiên tùy ý. Thế nhưng không biết tại sao, Du Vãn có thể cảm giác được trong lòng Thẩm Thanh Châu cũng đang vui vẻ, mặc dù anh nhìn qua lạnh nhạt, nhưng phim điện ảnh kia dù sao cũng là cố gắng cùng tâm huyết của anh, nhận được sự khẳng định, nhất định là một việc rất vui vẻ.

Lễ trao giải kết thúc, nhân viên bắt đầu rời đi, Du Vãn cũng thừa dịp này chạy ra khỏi hội trường. Đi tới hậu trường, Du Vãn nhìn thấy rất nhiều minh tinh đều bị phóng viên vây quanh phỏng vấn, mà hấp dẫn lực chú ý của cô nhất, đương nhiên chính là Thẩm Thanh Châu.

Bên cạnh Thẩm Thanh Châu còn có nữ diễn viên Kỷ Ninh nhận được giải “Nữ chính xuất sắc nhất”, hai người tối nay hào quang vạn trượng, phóng viên vây quanh nước chảy không lọt. Du Vãn len lén đến gần một chút, tiến vào một góc vừa vặn có thể nhìn rõ Thẩm Thanh Châu cũng có thể nghe được anh nói chuyện.

Phóng viên, “Thẩm đạo, năm nay anh lại nhận được một giải thưởng lớn, có cảm nghĩ gì không?”

Thẩm Thanh Châu, “Ừ, một việc rất vui vẻ.”

Du Vãn ở một bên xem nở nụ cười, nói nghiêm túc như thế, nói vui vẻ nhưng trên mặt cũng không có chút vui vẻ nào. Haizzz, phóng viên phỏng vấn anh hẳn là rất thống khổ.

“Kỷ Ninh, tối nay nhận được giải “Nữ chính xuất sắc nhất”, có muốn cảm ơn Thẩm đạo không?”

Trên mặt Kỷ Ninh nở nụ cười sáng lạn, “Đương nhiên, nếu không phải Thẩm đạo cho tôi cơ hội này thì tôi làm sao có thể nhận được giải thưởng, giải thưởng này có một nửa là công lao của Thẩm đạo.”

Phóng viên, “Vậy định cảm ơn như thế nào, có định mời Thẩm đạo đi ăn cơm không?”

“Cái này... đương nhiên phải xem Thẩm đạo có chịu nể mặt hay không.” Kỷ Ninh nhìn về phía Thẩm Thanh Châu, cười giỡn nói, “Mọi người cũng biết, Thẩm đạo rất khó hẹn trước.”

Các phóng viên cười cười.

“Vậy cô có biết scandal kia của Thẩm đạo không? Cô biết nữ chính là ai chăng?”

Trọng tâm câu chuyện đột nhiên chuyển đến đây, cũng đúng, các phóng viên lần này có thể phỏng vấn Thẩm Thanh Châu đương nhiên sẽ không bỏ qua vấn đề này.

Kỷ Ninh dừng một chút, sự kiện đứng đầu hotsearch trên weibo đương nhiên cô đã biết, cô cũng tò mò cô gái kia là ai, cho dù không phải bạn gái nhưng có thể cùng Thẩm Thanh Châu đơn độc ra ngoài khẳng định quan hệ cũng không tệ. Cô thông qua đoạn thời gian quay phim tiếp xúc với Thẩm Thanh Châu, hiểu rõ hắn dầu muối không vào, mặt lạnh như núi băng, vô cùng khó hòa tan, người phụ nữ có thể gần gũi với Thẩm Thanh Châu khẳng định không đơn giản.

Phóng viên, “Có tin đồn nói người trên xe là Lâm Diệp Dư, cô thấy thế nào?”

Kỷ Ninh, “Cái này, mọi người không phải là nên hỏi người trong cuộc sao, tôi thật sự không biết.”

Trong vòng giải trí đều biết Lâm Diệp Dư và Thẩm Thanh Châu quan hệ không tệ, hai người cũng từng có scandal truyền ra, cho nên mọi người mới có suy đoán như vậy.

Phóng viên mượn cơ hội lại hỏi, “Thẩm đạo, có phải là Lâm Diệp Dư hay không, hai người có phải giống như lời nói trên internet hay không, thật ra là một đôi đúng không?”

Người phóng viên hỏi xong vấn đề này, ngay lập tức cảm nhận được xung quanh có chút lạnh lẽo, ách... hắn cũng là liều chết hỏi ra vấn đề này a!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.