Mạo Bài Đại Anh Hùng

Chương 50: Q.2 - Chương 50: Đáp án của dũng khí






Việc đầu tiên mà mập mạp phải làm chính là chạy đến Cục quản lý nhà ở để lấy lại chìa khoá nhà.

Tiếp đó là nhảy lên taxi đi về đường 919, xuống xe đi thêm khoảng hai trăm mét là tới khu phố ngày xưa.

Điền Hành Kiện đứng ở cửa phố có chút cảm khái, đây là một khu phố cõ vừa, hắn đã sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, bây giờ trở về khó tránh khỏi tâm tình trở nên phức tạp.

Mới vừa đi đến đầu ngõ, mập mạp đã gặp ngay một ông già, ông ta liếc nhìn mập mạp một cái rồi đi tiếp, nhưng mới vừa đi được vài bước, ông ta đã vội quay đầu lại nhìn hắn chằm chằm.

Rốt cục, ông cụ chợt nhớ ra, chỉ tay vào mập mạp kích động lắp bắp không ra lời, hô hấp như dừng lại, đột nhiên, như một pho tượng sống lại, ông cụ xoay người lao nhanh vào khu phố, vừa chạy vừa hô lớn: "Mập mạp đã về rồi, mập mạp đã về rồi!"

Nước mắt mập mạp chảy ròng. Đây, đây chẳng phải là ông già Trương Đại vẫn hay chơi với hắn hồi nhỏ hay sao......

Nhưng rồi mập mạp lại nghe thấy tiếng kêu thê lương của ông cụ: "Trong nhà có con gái! Ngàn vạn lần đừng tắm rửa!"

Sau đó chỉ nghe thấy vô số tiếng đóng cửa sầm sập, cả khu phố...trở nên yên tĩnh ghê người, bóng quỷ cũng không có, chỉ có một đám lá cây bay là là xuống trước mặt mập mạp.

Nước mắt mập mạp lại càng chảy mau, danh tiếng đã bị làm cho bốc mùi quá rồi.........

Ở cái khu phố này, Điền Hành Kiện như một con chồn sống giữa chuồng gà, da mặt đã dày lại cực kỳ hèn hạ vô sỉ, nhà ai có con gái xinh đẹp là hắn đều biết, chỉ cần người ta đí tắm, gã tiện nhân này nhất định nhìn lén bằng được, có đề phòng cỡ nào cũng vô dụng, thủ pháp của gã mập mạp này quả thực rất phong phú đa dạng, đào tường khoét vách, nghe trộm nhìn lén, thập bát ban võ nghệ thay nhau xuất trận, trăm hoa đua nở.

Chỉ vì hắn mà cả khu phố thiếu chút nữa đã đem phòng tắm sửa thành mật thất rồi.

Người duy nhất có con gái còn dám nói chuyện với tiểu vương bát đản này cũng chỉ có An ba mà thôi. Có điều, nhà họ An cuối cùng cũng mua một căn hộ khác, cách xa nguy hiểm. Mập mạp vẫn luôn tiếc nuối, cảnh An Lôi tắm nhất định là siêu cấp động lòng. Có đại mỹ nhân ở đây, ai thèm đi ngắm con gái nhà người khác nữa chứ?

Lôi được đống hành lý về đến nhà, đặt mông ngồi xuống ghế salon ở phòng khách, mập mạp càng nghĩ càng uất ức, hét toáng lên: "Mẹ kiếp! Thật chẳng ra làm sao! Một đám dở hơi không biết gì! Mấy đứa con gái chưa lớn nhà mấy người có cái quái gì để mà xem chứ? Có bằng ông đi xem An Lôi tắm không?"

"Điền mật mật! Ngươi... " Cửa phòng bếp mở ra, An Lôi đang xấu hổ đỏ mặt đi ra, trên người mặc tạp dề, trong tay cầm một con dao thái thịt.

Mập mạp đang chửi văng xích chó vội quay đầu lại vừa nhìn, nhất thời hồn phi phách tán.

Dù sao hai nhà cũng chỉ cách nhau một con phố, căn phòng này nhà họ An cũng có chìa khóa, mập mạp lẳng lặng tòng quân, mãi cho đến khi cha An Lôi qua đời thì mới phát hiện ra. Ngày thường mẹ An Lôi vẫn hay bỏ chút thời gian lại đây, giúp hắn quét dọn nhà cửa, dù sao mấy người ở Cục quản lý nhà ở đâu thể tận tâm đến thế được.

Sau khi An Lôi tốt nghiệp trường quân sự, được phân phối tới Cục Tình báo thủ đô, lần này là nàng được người bạn mới quen ở Millok - nữ thư ký Yuna gọi điện báo trước, thế nên mới biết Điền Hành Kiện sắp trở về.

Tại sao mập mạp lại trở về, An Lôi đương nhiên là biết rõ nhất, trong lòng nàng nhất thời cao hứng, bèn hỏi mẹ lấy chìa khoá nhà mập mạp, định nấu cho hắn một bữa cơm, dù sao cả năm qua phải chịu khổ chiến tranh, sợ rằng mập mạp chưa được ăn một bữa ăn nào cho ra hồn.

Không ngờ khi còn đang trong phòng bếp nấu cơm thì bất ngờ lại nghe tiếng mập mạp chửa bới om xòm khiến nàng mặt đỏ tới mang tai, con dao trong tay còn chưa kịp buông xuống đã mở cửa đi ra.

Còn may là tính tình An Lôi vốn nhu hòa, mặc dù vừa thẹn vừa giận, nhưng cuối cùng cũng không vung đao chém người, mập mạp may mắn tránh được một kiếp.

Cơm nước xong, nét ửng hồng trên mặt An Lôi vẫn chưa biến mất, khi nàng đang thu dọn bát đĩa thì lại nhìn thấy mập mạp vẻ mặt hèn mọn đang lén lút chuẩn bị một số thiết bị, người xuất thân từ Cục Tình báo như An Lôi sao có thể không nhận ra thứ đồ chơi này, tuy hơi đơn giản một chút, nhưng chỉ cần nhét vào một mẩu năng lượng là có thể dùng để nghe lén rồi.

An Lôi bật cười, chẳng biết trong đầu cái gã này có cái quỷ gì nữa, người như hắn không ngờ lại có thể trở thành anh hùng Liên bang, cái thế giới này quả thật là đáng sợ!

*************************

Xế chiều, An Lôi gọi xe chở Điền Hành Kiện tới thăm mộ An ba.

Điền Hành Kiện nhìn hai chữ An Toàn trên bia mộ, rốt cục hắn cũng nhìn rõ, người mà hắn coi như cha này đã thật sự đi xa rồi.

Nhưng cho dù vậy, Điền Hành Kiện vẫn không thể nào tiếp nhận sự thật trước mắt, hắn quỳ xuống trước mộ, nhìn chăm chăm vào bức di ảnh.

Trong trí nhớ của hắn, An ba là một người rất tốt, ông ấy là một công chức, cả đời an an ổn ổn, khi còn bé mập mạp vẫn cảm thấy đáng lẽ tên ông ấy phải là An Ổn mới đúng.

Lá gan của An ba cũng không lớn, nhưng trong mắt của tất cả mọi người, An ba đều là một hán tử đỉnh thiên lập địa, nhắc tới An Toàn, hàng xóm láng giềng đều chỉ có thể nói tốt.

Từ khi mất đi cha mẹ, Điền Hành Kiện gần như là lớn lên ở nhà An Lôi, sự quan tâm của An ba dành cho hai đứa trẻ đã tới mức khó có thể hình dung, cho nên người dân ở khu phố thường xuyên có thể nhìn thấy cảnh một người đàn ông trung niên dáng người hơi béo chạy duổi theo hai đứa trẻ con, vừa thở hồng hộc vừa hô: "Cẩn thận một chút, đừng chạy nhanh, an toàn là trên hết. "

Mập mạp sợ rất nhiều thứ, hắn sợ chó, sợ chuột, sợ ôtô phóng nhanh, sợ sét đánh, sợ ngồi tàu vận tải, xét về lá gan mà nói, gan hắn còn nhỏ hơn cả An Lôi.

Mỗi lần An ba dạy dỗ mập mạp, nói đàn ông lá gan phải lớn, An mẫu lại trêu ông ấy, nói An ba đến bây giờ vẫn còn sợ sét đánh, mỗi lần có sấm sét là lại chiu vào chăn trùm đầu. An ba sẽ thẹn quá thành giận, nói An mẫu mau đi đi, đừng làm loạn, ta đang dạy dỗ trẻ con. An mẫu sẽ cười, nói ngày nào ông không chui đầu vào chăn nữa thì hãy đi dạy trẻ con.

Bao chuyện cũ cứ thế hiện lên trong đầu Điền Hành Kiện, nhìn ụ cười nhẹ nhàng của ông ấy trong ảnh, nước mắt hắn tuôn rơi như mưa.

Ở sâu trong ký ức, những lời An ba từng nói cới hắn khi còn nhỏ lại vang lên.

"Tiểu Kiện, con xem, dũng khí của một nam nhân, không phải là không biết sợ hãi, một người gan lớn tới đâu mà không dám gánh vách trách nhiệm, thì kẻ đó không xứng làm một nam nhân. "

"Cho nên, dũng khí của nam nhân chính là trách nhiệm! Trách nhiệm đối bằng hữu, trách nhiệm đối với thân nhân. "

"Khi một nam nhân phải đối mặt với sợ hãi mà vẫn không vứt bỏ trách nhiệm của mình, đó chính là một dũng sĩ, một chiến sĩ có dũng khí chân chính!"

"Lão An, trẻ con xem phim, ông nói lung tung gì thế!" Đây là giọng nói của An mẫu.

"Đúng vậy, ba ba, con chẳng nghe rõ được phim đang nói gì đây này!" Đây là thanh âm của An Lôi.

"Hai người thật là! Bộ phim có ý nghĩa giáo dục như thế này, đương nhiên là phải dạy cho Tiểu Kiện một chút đạo lý chứ, đừng làm loạn nữa!"

"A Kiện, con trời sinh nhát gan, đây là thiên tính, nhưng nhát gan cũng có thể trở thành dũng sĩ! Bây giờ con có thể không hiểu, nhưng đến một ngày nào đó nhất định sẽ hiểu!"

"Dạ!" Lúc ấy mập mạp đang bị cảnh dũng sỉ quyết đấu trong phim thu hút, vội vàng gật đầu lia lịa.

Nước mắt hắn, chảy mãi không ngừng.

Điền Hành Kiện rốt cục đã hiểu rồi, nhát gan không phải là sai, dũng khí của nam nhân không phải là có thể leo cao bao niếu, không phải là không sợ chết cỡ nào, mà đó là khi đối mặt với nỗi sợ hãi vẫn không từ bỏ trách nhiệm của bản thân.

Kiếm tiền nuôi gia đình, đó là trách nhiệm, bảo vệ quốc gia, cũng là trách nhiệm.

Khi trách nhiệm lớn hơn nỗi sợ, người ta sẽ không còn thấy sợ hãi trước tất cả uy hiếp, sẽ trở thành một người đàn ông chân chính, một dũng sĩ!

An ba, ông ấy chỉ là một người bình thường nhát gan nhưng lại là một dũng sĩ xem trách nhiệm quan trọng hơn cả tính mạng.

Vào thời khắc này, Điền Hành Kiện nhát gan rốt cục đã tìm được đáp án!

Người đàn ông trung niên trong ảnh đã mỉm cười, bình thường, nhưng lại có một thứ uy nghiêm của nam nhân


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.