Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1012: Chương 1012: Chương 1012: Phù Quang Lược Ảnh Chú




“Đúng vậy, ngươi còn chưa kịp cởi?”

Kháo! Diệp Thiếu Dương đánh một quyền lên giường, “Không nhắc cái này nữa! Ngươi thích nghĩ sao thì nghĩ, nói chính sự!”

“Chính sự gì? Kết hôn cái gì?”

Diệp Thiếu Dương bổ nhào về phía trước, bắt lấy Qua Qua, đè trên giường, oán hận nói: “Ngươi thành thật một chút cho ta! Chính sự, ta phái ngươi đi làm gì, ngươi sao hơn nửa đêm trở về?”

“Ồ, cái này sao, ta trở về, là bởi vì cái gì cũng không phát hiện, cho nên trở về nói cho ngươi một tiếng, sau đó hỏi ngươi còn có an bài hay không, không có mà nói ta sẽ đi xem ti vi.”

“Ngươi đi xem ti vi đi.”

“Có việc triệu hồi ta!” Qua Qua nhảy nhót tiến vào phòng khách.

Ngồi trên giường, Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một hồi, cảm thấy sự tình khẳng định không đơn giản như vậy, vì thế đem ba lô lôi tới, từ bên trong lấy ra một cái bát sứ to, đi ra bên ngoài hứng nước.

Trên ti vi đang chiếu 《 Captain America 》.

Qua Qua nằm trên sô pha, xem say sưa, nhìn không chớp mắt.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, bộ phim này cũng là vô địch, không riêng người thích xem, ngay cả quỷ cũng thích xem, không đúng, Qua Qua là Thập Nhị Niên Thiền, trên nguyên tắc là động vật.

“Lão đại ngươi nếu muốn đi phòng cách vách ngủ, trực tiếp đi, coi như ta không tồn tại là được.”

Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn nó một cái, bưng một bát nước về phòng, bày ở trên tủ đầu giường, từ trong lư hương trước bàn thờ Tam Thanh vốc một nắm tro hương, rắc vào trong nước.

Sau đó vẽ một lá bùa, điểm hỏa, sau đó vòng quanh miệng bát nung ba vòng, trong miệng niệm:

“Thiên địa huyền minh, chí thuần chí thanh, chân hỏa sinh thủy, phù quang lược ảnh, tru phá nghiệp chướng, vi ngã chỉ minh, thái thượng vô cực cấp cấp như luật lệnh!”

Đem linh phù thiêu đốt ném xuống nước, linh phù thiêu đốt lại không tắt, trôi nổi ở mặt nước, nhìn thật sự là một kỳ cảnh.

Hai tay Diệp Thiếu Dương nâng đáy bát, nhắm mắt, trong lòng thầm nghĩ cảnh trong mơ lúc trước, ở trong lòng niệm ra Phù Quang Lược Ảnh Chú.

Môn chú pháp này là một trong mười tám thuật của Mao Sơn nội môn, có thể thôi diễn ra tất cả tình cảnh có liên quan với quỷ thi tà linh của nơi nào đó xảy ra trong khoảng thời gian ngắn ở quá khứ.

Lấy Diệp Thiếu Dương pháp lực, thôi diễn ra vài canh giờ trước, không có một chút vấn đề. Huống chi sự tình xảy ra cũng chưa đến một giờ.

Niệm chú xong, Diệp Thiếu Dương lại ở trong lòng mặc niệm ra thời gian đại khái, sau đó mở mắt, cắt đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu vào.

Máu tươi vào nước, lập tức giống như sôi trào, bốc lên bọt nước.

Máu tươi tan ra, bọt nước bình tĩnh trở lại, ảnh ngược trên mặt nước biến mất, ở dưới ánh lửa linh phù bao phủ, giữa mặt nước xuất hiện hình ảnh phòng ngủ.

Thật giống như chiếu phim.

Diệp Thiếu Dương nhìn thấy mình nằm ở trên giường, đang ngủ. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra, trong “màn ảnh” xuất hiện một bóng hình xinh đẹp, chính là Đàm Tiểu Tuệ.

Một lần nữa nhìn thấy cảnh này, Diệp Thiếu Dương mới nhận ra, trên người cô mặc là trang phục Miêu tộc.

Trái tim Diệp Thiếu Dương căng thẳng, mắt thấy Đàm Tiểu Tuệ hướng phía trước bay đi vài bước, trong ánh mắt chảy ra huyết lệ, sau đó mở miệng nói chuyện.

Loại “tình cảnh tái hiện” này, là không nghe được thanh âm.

Tất cả dựa theo trong mơ của Diệp Thiếu Dương diễn tiếp.

Đến khi mình trong mộng rời giường, lửa bùa nhảy lên vài cái, dập tắt.

Cảnh tượng mặt nước cũng chậm rãi biến mất, khôi phục bình thường.

Diệp Thiếu Dương ngồi trên giường, kinh ngạc nhìn mặt nước, trên trán đã toát ra một tầng mồ hôi.

“Chẳng lẽ thật sự là quỷ hồn của Tiểu Tuệ?”

Thanh âm Nhuế Lãnh Ngọc ở một bên vang lên.

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn cô một cái, nói: “Sao cô lại tới đây?”

“Bị anh quấy tỉnh, không ngủ được.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Không có khả năng là quỷ hồn, đầu giường tôi treo chuông kinh hồn, quỷ hồn bình thường tiến vào, chuông sẽ vang.”

Nếu quỷ hồn tu vi đủ thâm hậu, quả thực có thể tránh chuông kinh hồn, nhưng khi quỷ hồn rời khỏi, tuyệt đối không có khả năng một chút dấu vết cũng không lưu lại.

Mình lúc ấy thấy Tiểu Tuệ rời khỏi, lập tức tỉnh, đuổi theo ra, huống hồ lúc ấy Nhuế Lãnh Ngọc cũng ở bên ngoài, hai người đều chưa phát hiện được bất cứ dấu vết nào, cho nên có thể bài trừ quỷ hồn đã tới loại khả năng này.

“Phù quang lược ảnh không có khả năng biểu hiện cảnh trong mơ, cho nên, Tiểu Tuệ khẳng định đã tới.”

Diệp Thiếu Dương nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, kiên định không dời nói, “Khả năng duy nhất chính là, đến là nguyên thần của cô ấy!”

Nguyên thần chỉ cần đủ cường đại, trên nguyên tắc nơi nào cũng có thể đi, bởi vì không có hồn thể, có thể không nhìn mọi pháp khí.

Lúc trước Diệp Thiếu Dương đối phó Hồ Uy, theo Tứ Bảo cùng nhau dùng nguyên thần đi thăm dò hang núi, ngay cả âm khôi tướng quân và Dương Cung Tử cũng tránh được.

Nhuế Lãnh Ngọc chậm rãi gật đầu, nói: “Nhưng, Tiểu Tuệ không phải đã hồn phi phách tán sao, chẳng lẽ có người thu tinh phách cô ấy, hoàn hồn hay sao?”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày, chậm rãi lắc đầu. “Trừ bản thân Phong Đô đại đế, chỉ có bát đại Thiên Sư Triệu Huyền Đàn có thần thuật tinh phách hoàn hồn, cho dù là tam vương nhất phán, cũng không có loại pháp thuật nghịch thiên này, Triệu Huyền Đàn và Đàm Tiểu Tuệ bắn đại bác cũng không tới, có thể xem nhẹ...”

“Vậy Đạo Phong?” Nhuế Lãnh Ngọc nói.

“Không có đạo lý, tuy tôi không biết Đạo Phong trước kia là từ đâu học được hoàn hồn thần thuật này, nhưng tuyệt đối không thể tùy tiện sử dụng, hơn nữa thời điểm đó, tôi và Đạo Phong còn chưa gặp mặt.”

Nghĩ nghĩ, lại nói: “Nhưng quang lược ảnh là sẽ không mắc lỗi, hoặc là nguyên thần của Tiểu Tuệ, hoặc chính là tà vật khác dùng nguyên thần giả làm bộ dáng cô ấy, quang lược ảnh chỉ có thể hiện ảnh, cũng không phân biệt được thật giả.”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Anh có thể nghiệm chứng một phen, xác định Đàm Tiểu Tuệ có phải thật sự hoàn hồn rồi hay không.”

“Nghiệm chứng như thế nào, lại đi xem sổ sinh tử?” Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ nhún vai, lần trước xem sổ sinh tử Vương Bình, còn là vì nguyên nhân đặc thù, Thôi phủ quân khai ân. Mình chung quy không thể một khi có việc là đi làm phiền người ta.

Huống hồ thân thể Đàm Tiểu Tuệ đã chết, trên sổ sinh tử chỉ sợ đã xoá tên, sợ là xem cũng vô dụng.

Diệp Thiếu Dương tựa vào trên giường, cẩn thận hồi tưởng cảnh tượng khi Tiểu Tuệ hồn phi phách tán, trong lòng lại đau đớn một trận...

Cô ấy là vì cứu mình, liều mạng với Thất bà bà, xả thân vây khốn bà ta, cuối cùng hồn phi phách tán.

Mình lúc ấy là nhìn tinh phách cô ấy bay đi, mà tinh phách một khi tản ra, mất đi chỗ dựa, tựa như cánh hoa bị hái xuống, sẽ chậm rãi héo rũ.

Thời gian này rất ngắn ngủi, nhiều nhất cũng chỉ mấy canh giờ. Thời gian qua đi, cho dù là Triệu Huyền Đàn cũng không có cách nào làm tinh phách sống lại...

“Lúc ấy là lão Quách giải quyết, tôi nên hỏi hắn một lần.”

Diệp Thiếu Dương lập tức cầm lấy di động, gọi điện thoại cho lão Quách.

Điện thoại sau khi kết nối, đối diện truyền đến một giọng nữ ngọt ngào: “Ngươi là tiểu vương bát?”

“Cái gì, cái gì! Ngươi sao lại mắng chửi người ta!” Diệp Thiếu Dương nào ngờ tiếp điện thoại là một em gái, hơn nữa mở mồm đã mắng người, ngây ra tại chỗ.

“Ồ xin lỗi, trên di động cha em lưu tên chính là tiểu vương bát, em còn tưởng là ngoại hiệu của anh.”

Thì ra là con gái lão Quách, Diệp Thiếu Dương đã quên cô tên là gì, chỉ biết gọi là Tiểu Ngư.

Biết được lão Quách đem mình lưu thành tiểu vương bát, lập tức hận ngứa răng, không biết nói gì thở dài: “Em nhìn thấy có ai ngoại hiệu gọi là vương bát sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.