Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1013: Chương 1013: Chương 1013: Nghiệm rõ xác chết 1




“Cái đó cũng không chừng, tên hồi nhỏ của em là Tiểu Ngư, ừm... Anh hơn nửa đêm gọi điện thoại tới làm gì, muốn mua quan tài sao?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Em tới đây, anh cam đoan không đánh chết em!”

Tiểu Ngư cười khanh khách, “Trêu anh đó, em nghe ra rồi, anh là Thiếu Dương thúc thúc. Em là Tiểu Ngư, anh còn nhớ rõ em chứ.”

“Nhớ rõ chứ, đương nhiên nhớ rõ.”

“Hừ, em hiện tại nghỉ ở nhà, anh cũng không tới tìm em chơi, anh gần đây bận cái gì thế?”

Diệp Thiếu Dương thuận miệng ứng phó, Tiểu Ngư lại càng tán gẫu càng mạnh hơn, Diệp Thiếu Dương trước nay da mặt mỏng, cũng xấu hổ ngắt lời, thẳng tới khi Nhuế Lãnh Ngọc ở trước mặt nghe tới mức nhíu mày.

“Ồ đúng rồi, anh tìm ông già có phải có việc hay không?” Tiểu Ngư cuối cùng coi như hiểu biết, nghĩ tới chính sự.

“Là có chính sự, em đem điện thoại cho hắn trước, hai ta sau này lại tán gẫu.” Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi trên trán.

“Ông già uống nhiều, đã ngủ rồi, cho nên em mới tiếp điện thoại. Ông ấy một mình uống rượu trở về, hình như có tâm sự gì, trở về là đã đi nằm. Thiếu Dương ca ca, đã xảy ra chuyện gì?”

Diệp Thiếu Dương nghe cô nói như vậy, liền biết lão Quách nhất định là vì Tiểu Mã chết mà đau buồn, trong lòng cũng quặn đau một trận.

Tiểu Ngư quả nhiên còn chưa biết chuyện Tiểu Mã, vẫn là để cho lão Quách tự mình nói cho cô đi.

Diệp Thiếu Dương lấy lệ cho xong, bảo cô chuyển lời cho lão Quách, ngày mai tỉnh lại gọi điện thoại cho mình.

“Thiếu Dương thúc thúc, anh thêm wechat em đi, sau này em dùng wechat tán gẫu với anh.”

Diệp Thiếu Dương báo mã wechat, đang định nói tạm biệt, Tiểu Ngư đột nhiên nói: “Thiếu Dương thúc thúc, anh tập thể hình sao?”

“Gì cơ, cái này... Thân thể anh đã đủ tốt rồi.”

“Thật sao, vậy anh có cơ bụng tám múi sao?”

“Cái này... Có gì quan hệ?” Diệp Thiếu Dương theo bản năng sờ sờ cái bụng mình.

“Không có gì, em thích nam sinh có bụng tám múi, hì hì...”

“Khụ khụ.” Diệp Thiếu Dương vội vàng chuyển hướng đề tài, nói tạm biệt, vội vàng cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn về phía Nhuế Lãnh Ngọc, thấy mặt cô đen sì.

Ban đêm rất yên lặng, tuy mình không mở loa ngoài, nhưng tin tưởng cô vẫn đem đối thoại của hai người nghe được rành mạch.

Nhuế Lãnh Ngọc bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

“Diệp Thiếu Dương, anh sao ngay cả vãn bối cũng tán tỉnh, học sinh cấp 3 nhỉ? Anh sao dám hạ thủ.”

“Chuyện này thực không liên quan tôi! Tôi chỉ từng gặp cô ấy một lần! Có thể thời nay trẻ con nói chuyện chính là cởi mở như vậy, đối với ai cũng như vậy.”

“Hừ, tin anh mới là lạ. Được rồi không nói cái này nữa, sinh hoạt cá nhân của anh tôi lười quản. Chuyện Tiểu Tuệ, anh tính làm sao bây giờ?”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một lát, nói: “Tôi ngày mai gặp Quách sư huynh trước, hỏi tình huống lúc ấy. Chuyện này, tôi khẳng định phải truy tra đến cùng.”

Nhuế Lãnh Ngọc chậm rãi gật đầu, nói: “Quỷ chảy lệ máu, bình thường đều là có oan tình thật lớn, không thể nói rõ, mới sẽ dùng phương thức này biểu đạt.”

Nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Nếu thật là Tiểu Tuệ, anh liều mạng cũng nhất định phải giúp đến cùng, mới không uổng công người ta thích anh một hồi, cuối cùng còn hy sinh vì anh.”

Diệp Thiếu Dương cảm kích nhìn cô một cái.

“Tôi đi ngủ.” Nhuế Lãnh Ngọc đứng dậy ra khỏi phòng, quay đầu nói, “Tôi cài chốt cửa, anh đừng tới gõ cửa!”

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai.

Đem hai tay gối lên sau đầu, tựa vào đầu giường, nhớ lại lời Tiểu Tuệ ở trong mộng nói với mình:

“Nguyền rủa màu máu, Thiếu Dương, anh nhất định phải đoán được, nhất định phải cứu tôi...”

Nguyền rủa màu máu, đó rốt cuộc là cái gì?

Còn có, khuôn mặt Tiểu Tuệ, còn có tay cô ấy, vì sao sẽ biến thành vỏ cây cành khô?

Diệp Thiếu Dương tin tưởng, cái này tuyệt đối đại biểu cho ý nghĩa thần bí nào đó.

Diệp Thiếu Dương từ trong ngăn nhỏ của ba lô lấy ra một khối khăn lụa, tay cảm giác mềm mại, mát lạnh.

Đây là Tiểu Tuệ dùng tơ bản thân phun dệt thành, là di vật duy nhất của cô ấy.

Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng vuốt ve khăn lụa, dùng sức nắm chặt, ở trong lòng lặng lẽ nói:

Tiểu Tuệ, cô yên tâm, nếu là cô thật có nạn, cho dù là tan xương nát thịt, tôi cũng phải cứu cô! Tôi chỉ hy vọng, cô còn sống...

Diệp Thiếu Dương một đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau, nhận được điện thoại lão Quách đánh tới.

Diệp Thiếu Dương lập tức đem sự tình từ đầu tới đuôi nói một lần.

Lão Quách nghe xong, giật mình nói: “Có loại chuyện này!”

“Đệ không phải bảo huynh cảm khái, huynh cẩn thận nhớ lại một lần, lúc ấy khi dọn dẹp vườn anh đào, có việc gì đặc biệt không?”

“Hình như không có, tất cả đều xử lý sạch sẽ, bao gồm con suối kia...”

“Huynh nghĩ kỹ một chút!”

Lão Quách trầm mặc một hồi lâu, nói: “Thật ra lúc ấy có một cái nhạc đệm nhỏ, nhưng cũng không tính là việc gì to tát.”

Lão Quách bắt đầu kể: bởi vì những cây anh đào đó đều là máu nuôi dưỡng, đều đã thành thụ yêu cấp thấp, lúc ấy Diệp Thiếu Dương dùng trận pháp giết ngược, lợi dụng chúng nó để đối phó Thất bà bà.

Trong một trận chiến đó, đại bộ phận yêu quái cây anh đào đều chết trận, nhưng vẫn có số ít yêu tinh sống sót, sau đó bị lão Quách dùng cồn và lửa bùa, một mồi lửa đốt sạch sẽ.

“... Lúc ấy trong đó có một thụ yêu, bởi vì vị trí tốt nhất, ở trên cửa gió của toàn bộ cây anh đào, lúc ấy đã thành yêu, hình thành nguyên hồn, bám vào trên thân một công nhân, bị ta bức ra để giết, chính là việc này.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Cái này tính là gì, huynh không phải giết rồi sao?”

“Nghe ta nói xong đã, ta không phải lúc ấy giết, nguyên hồn yêu tinh đó lúc ấy khống chế công nhân kia đào tẩu, ta là ở dưới núi mới đuổi kịp, đấu pháp một lần, mới đem yêu hồn lôi ra diệt sát.”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe, cả giận nói: “Không phải đệ đả kích huynh, yêu hồn ngay cả huynh cũng có thể diệt sát, tu vi yếu bao nhiêu, cứ như vậy còn có thể nhập vào, chạy ra xa như vậy mới đền tội, huynh không cảm thấy tự mâu thuẫn sao?”

Lão Quách nói: “Không chừng yêu tinh đó bị lửa bùa làm bị thương, nỏ mạnh hết đà thì sao?”

“Huynh cũng nói là không chừng, có lẽ là dùng một kẻ chết thay lừa huynh, nguyên hồn nó đã chạy thì sao?”

“Cái này... Ta lúc ấy cũng nghĩ đến loại khả năng này, sau đó cũng từng điều tra thời gian rất lâu, nhưng không xảy ra chuyện gì, cho nên cũng liền quên. Không lẽ Tiểu Tuệ hoàn hồn, có liên quan với chuyện này?”

“Có liên quan hay không thì không biết, sự tình qua lâu như vậy, cũng không có cách nào điều tra.” Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, nói: “Bằng không liên hệ Mã Thừa, đi nghĩa trang chỗ đó nhìn xem?”

Lão Quách suy nghĩ một lần, nói: “Không cần xem nữa, ta sau đó không yên tâm, từng xem vài lần, tuyệt đối không có vấn đề. Tiểu sư đệ, hiện tại chỉ có một cách, có thể nghiệm rõ chân tướng.”

Diệp Thiếu Dương lập tức cũng nghĩ tới, nói: “Đệ biết huynh muốn nói cái gì, trước mắt cũng chỉ có thể như vậy, chúng ta đi nghĩa địa công cộng gặp đi.”

Cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương đi phòng cách vách gõ cửa, mới phát hiện Nhuế Lãnh Ngọc không ở đây nữa.

“Tẩu tử nói là đã nhận việc, đi khai quang rồi.”

Qua Qua còn đang xem ti vi, cũng không quay đầu lại nói.

“Tẩu tử nói, chuyện của Tiểu Tuệ để ngươi tự mình đi điều tra, có manh mối gì nói cho cô ấy sau.”

“Đừng tẩu tử tẩu tử, cẩn thận người ta nghe được cắt ngươi.”

Tiểu qua cười hắc hắc, “Cô ấy ở mặt ngoài tức giận, trong lòng nói không chừng thích đấy.”

“Tiểu quỷ.” Diệp Thiếu Dương hai tay chống nạnh nhìn hắn. “Ngươi tựa như so với ta còn hiểu nữ nhân hơn?”

Qua Qua bĩu môi, dùng ngữ khí lão khí hoành thu nói: “Ngươi xem nhiều phim tình cảm chút, học bổ túc một phen đi. Người trẻ tuổi, kỹ thuật tán gái của ngươi quả thực dở tệ.”

Diệp Thiếu Dương tùy tay nhấc một cái chổi ném tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.