Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1050: Chương 1050: Chương 1050: Song vu đấu pháp




Toàn thân Diệp Thiếu Dương run lên, thiếu chút nữa không thể đứng vững, thất thanh nói: “Tiểu Tuệ? !”

Một mảng màu máu bò lên mắt vô diêm quỷ nữ, ánh mắt cũng lập tức trở nên chết lặng mà lạnh lùng.

Vô diêm quỷ nữ đột nhiên nâng tay, vỗ một chưởng vào trước ngực Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương ngửa mặt té ngã, cũng bất chấp xem xét tình hình vết thương, vội vàng bò dậy, vừa thấy vô diêm quỷ nữ đã đứng dậy, hướng dưới núi chạy như điên.

Lập tức không chút suy nghĩ, một hơi đuổi theo.

“Thiếu Dương ca, Thiếu Dương ca!” Phía sau truyền đến Mộ Thanh Vũ la lên, cũng không rảnh để ý, trong đầu chỉ có một ý niệm: nhất định phải đuổi kịp vô diêm quỷ nữ!

Hắn tin tưởng, cô ấy nhất định là Đàm Tiểu Tuệ, hoặc ít nhất có liên quan với cô.

Từ rừng cây ra ngoài, đối diện là một mảng đất trũng, vô diêm quỷ nữ bước nhanh vượt qua.

Diệp Thiếu Dương không chút suy nghĩ đuổi theo, đợi tới lúc phát hiện nguy hiểm, nửa thân thể mình đã rơi vào trong đầm nước, hầu như không thể động đậy.

Vô diêm quỷ nữ dừng lại ở đối diện, quay người nhìn hắn, chậm rãi hé miệng, ho khan một tiếng, phun ra một vật nhỏ, ở trong vũng nước lăn một vòng, thân thể duỗi ra, lại là một con côn trùng màu đen, lại mọc hai con mắt thật lớn, che tơ máu, nhìn qua rất quỷ dị.

Thì ra là cạm bẫy...

Diệp Thiếu Dương thử hoạt động thân thể, lại nào có thể động đậy, mắt thấy con côn trùng kia bò hai ba cái đã đến bên người mình, thân thể cong lại, lao mạnh lên.

Diệp Thiếu Dương mặc kệ nó muốn làm gì, bắt pháp quyết, một chưởng đem nó vỗ nát, tay dính máu bận, cảm giác có chút tê dại.

Ngẩng đầu nhìn, vô diêm quỷ nữ kia ghé vào bên vũng nước, không ngừng nôn mửa, nôn ra tất cả đều là loại sâu bọ này, xuôi dòng bơi tới, không ngừng nhảy lên lao về phía mình.

May mắn ba lô không bị nước bao phủ, Diệp Thiếu Dương từ trong đó lấy ra một bao hùng hoàng, rắc trước người.

Đám côn trùng nhỏ kia đều là tà linh cấp thấp, thân thể vừa tiếp xúc với hùng hoàng, lập tức ăn mòn hòa tan, trong lúc nhất thời không thể tới gần người.

Diệp Thiếu Dương cũng biết cái này không thể kéo dài, ý đồ xoay người lên bờ, đi phát hiện hai chân bị bùn lầy hút chặt, không thể di động chút nào.

Đột nhiên cảm thấy sau lưng hơi tê, lật tay chộp, giật xuống hai con sâu, vừa bóp nát, trên lưng lại truyền đến một trận đau đớn, còn không phải một điểm.

Ngay lúc này cũng không có biện pháp nào hay, chỉ có thể đưa tay đi giật.

Vừa chậm trễ như vậy, những con sâu trước mặt cũng nhảy lên, miệng trực tiếp đâm thủng quần áo, giống như con đỉa, hút trên người.

Diệp Thiếu Dương mới đầu cho rằng chúng nó là muốn hút máu, ngược lại còn không sợ, mình là máu Thiên Sư, chúng nó nếu dám hút, tương đương tự tìm chết.

Về sau phát hiện chúng nó không phải hút máu, mà là ngược lại: trong miệng nôn ra một loại chất lỏng, làm toàn thân người ta như nhũn ra.

Sâu hút ở trên người càng lúc càng nhiều, phun nọc độc, Diệp Thiếu Dương cảm thấy hai cánh tay càng lúc càng nặng nề, biết tiếp tục như vậy rất nguy hiểm, lòng nóng như lửa đốt, lại cũng không có cách nào.

“Thiếu Dương ca!”

Phía sau truyền đến một tiếng hô, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, một sợi thừng cỏ đã ném qua, vội vàng đưa tay bắt lấy. Nhìn qua là Mộ Thanh Vũ cùng Ngô Dao.

Hai người cùng nhau dùng sức kéo sợi thừng cỏ, lại kéo không nổi.

“Buộc vào trên cây, tôi tự xử lý!” Diệp Thiếu Dương hô.

Hai người vội vàng kéo sợi thừng cỏ, đem một đầu buộc vào trên một thân cây.

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, dùng sức nắm lấy sợi dây thừng, di chuyển từng chút một hướng bên bờ.

Vô diêm quỷ nữ nhìn qua, kéo thân thể bị thương, lập tức muốn lao lên.

Mộ Thanh Vũ tiến lên ngăn lại, dùng Miêu ngữ nói một câu gì đó, há mồm phun ra một vật đỏ bừng, sau khi rơi xuống đất hóa thành một con bướm to trắng, hướng vô diêm quỷ nữ bay đi.

Vô diêm quỷ nữ cũng há mồm, lại phun ra một cái kén tằm màu trắng, một đầu phá vỡ, từ bên trong chui ra một con bướm, trên cánh hiện lên ánh sáng màu vàng.

Mộ Thanh Vũ nhìn lướt qua, cả kinh biến sắc, trong mắt hiện lên một tia kiên quyết, từ trong túi lấy ra một vật giống như miếng trúc, hai tay không ngừng bắt, ngắm chuẩn vô diêm quỷ nữ, trong miệng lẩm bẩm, dùng Miêu ngữ niệm chú.

Con bướm to trắng kia vỗ cánh hai lần, hóa thành vô hình, giống như một đám sương trắng, hướng con bướm cánh vàng kia cuốn tới.

Vô diêm quỷ nữ gập lưng, buông hai tay, giống như đạo sĩ không ngừng bắt quyết, trong miệng cũng phun ra một chuỗi Miêu ngữ, thỉnh thoảng thêm vài tiếng trợ từ “Ồ, a, hừ” linh tinh.

Con bướm cánh vàng hóa thành một tia sáng màu vàng, tiến vào trong sương mù con bướm trắng hóa thành, quấn lấy chiến đấu cao thấp...

“Diệp đại ca, trên người anh...”

Ngô Dao nhìn sâu rậm rạp quanh thân Diệp Thiếu Dương, da đầu phát tê, đứng ở một bên, không biết nên làm như thế nào.

Diệp Thiếu Dương hướng cô khoát tay, cũng không để ý tới đám cổ trùng kia đốt trên người, từ trong túi lấy ra bát to, rót nước khoáng, dùng bùa trừ tà vẽ một bát nước bùa, uống một ngụm, hướng đám cổ trùng trên người phun xuống.

Cổ trùng bị nước bùa phun trúng, lập tức thân thể cứng đờ, từ trên người ngã xuống, chỉ chốc lát đã hóa thành máu bẩn.

May mà nửa thân dưới lún vào trong bùn lầy, chưa có cổ trùng tập kích quấy rối, bằng không chẳng may nửa thân dưới cũng bị đốt, vậy thì phiền toái...

Xử lý xong chính diện, sau lưng mình không với đến, đành phải cởi áo, nằm úp sấp trên đất, đem nước bùa cùng Thái Ất Phất Trần giao cho Ngô Dao, tự cởi áo, bảo cô chấm nước quét lên trên lưng hắn.

Sau lưng rất nhanh cũng xử lý sạch sẽ.

Ngô Dao nhìn chằm chằm mông Diệp Thiếu Dương, có điểm xấu hổ nói: “Diệp đại ca, trên mông anh cũng có mấy cái, anh muốn cởi quần ra hay không?”

“Ặc, tôi tự làm đi.” Diệp Thiếu Dương đưa tay đến trên mông chộp mấy cái, đem cổ trùng giật hết xuống, lại bảo Ngô Dao giúp đỡ kiểm tra một lần, xác định đã dọn dẹp sạch sẽ.

“Diệp đại ca, có thể có con nào chui vào trong thân thể anh không?” Ngô Dao lo lắng nhắc nhở.

“Cái này ngược lại sẽ không, đó là tìm chết.”

Diệp Thiếu Dương đứng dậy, lập tức cảm thấy có chút váng đầu, tứ chi mệt mỏi, trong lòng biết là bởi đám cổ trùng kia phun độc ở trong cơ thể của mình, may mắn mình là tiên thiên linh thể, cương khí cũng cường thịnh, đối với đám cổ độc này có sức miễn dịch rất mạnh.

Ngẩng đầu nhìn, Mộ Thanh Vũ và vô diêm quỷ nữ đang đấu pháp.

Ở giữa hai người, một mảng khí trắng bọc ánh sáng màu vàng, khí trắng không ngừng biến ảo hình dạng, ý đồ đem ánh sáng vàng vây khốn, ánh vàng đột phá trái phải, chưa bị bắt được.

“A!” Vô diêm quỷ nữ hét lớn một tiếng, ánh vàng run lên, đem khí trắng húc tan.

Toàn thân Mộ Thanh Vũ run lên, quỳ ngồi ở trên mặt đất, phun ra một ngụm máu lớn.

Ánh vàng bay tới, bắn về phía mặt Mộ Thanh Vũ.

Diệp Thiếu Dương sải bước một cái lao qua, trong tay kẹp một tấm linh phù, chộp lấy kim quang.

Kim quang lập tức hóa thành một con bướm cánh vàng, phóng ra một luồng yêu lực, muốn giãy ra ngoài.

Diệp Thiếu Dương đương nhiên không cho phép, tay trái bắt một cái Thái Ất Thiên Cương Quyết, bóp chặt con bướm cánh vàng, dùng cương khí gắt gao bao lấy, tùy ý nó phản kháng như thế nào, cũng không xông thể xông ra khỏi lòng bàn tay.

“Ô ô...” Trên mặt vô diêm quỷ nữ lập tức lộ ra biểu cảm ủy khuất, nhìn Diệp Thiếu Dương, lắp bắp kêu một tiếng: “Thiếu Dương ca!”

Một lần này Diệp Thiếu Dương nghe rõ, là thanh âm Đàm Tiểu Tuệ, tuyệt đối không sai!

“Tiểu Tuệ, thật sự là cô!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.