Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 338: Chương 338: Chương 338: Trong phòng có cương thi




Diệp Thiếu Dương hai tay bám chặt tường vây, cánh tay dùng sức, leo đến trên tường sân, hướng trong sân nhìn vào, nhìn lướt qua, nơi nơi mọc đầy cỏ hoang, nhìn kỹ không đúng, đám “cỏ hoang” kia nhìn như hỗn độn, trên thực tế lại chỉ có vài loại.

Diệp Thiếu Dương đại khái phân biệt một phen, có Quỷ Xà Thảo, Quỷ Đăng Lung, Âm Phong Cúc vân vân, đều là thực vật có thể tinh luyện ra pháp dược hiếm thấy, công hiệu khác nhau, nhưng đa số đều có liên quan với dưỡng hồn.

Không khỏi đoán, những dược thảo này khẳng định đều là Hồ Uy trồng, vì là tinh luyện ra pháp dược, cụ thể dùng như thế nào không rõ, nhưng có thể nghĩ đến, nhất định có liên quan với nuôi tiểu quỷ.

Diệp Thiếu Dương nhảy xuống tường vây, đến gần tòa nhà ở giữa, đi quanh một vòng, phát hiện tòa nhà này diện tích ít nhất có gần trăm mét vuông, bốn phía đều có cửa sổ, nhưng bị từ bên trong dùng tấm ván gỗ đóng đinh gắt gao, hơn nữa tấm ván gỗ dùng là Âm Trầm mộc còn có thể ngăn cách âm khí tiết ra ngoài.

Cái này nói rõ kết quả Tạ Vũ Tình điều tra là chính xác: trong phòng này quả thực có cổ quái.

Cửa chính căn nhà, là hai cánh cửa sắt đối nhau, bị một sợi xích sắt buộc lại, bên trên treo một cái khóa sắt to.

Diệp Thiếu Dương từ tường vây lại trèo ra ngoài, nhìn thấy một lão hán sáu mươi mấy tuổi đứng bên cạnh Tạ Vũ Tình.

“Vị này là bí thư chi bộ thôn, thấy chúng ta vào thôn, đi lên hỏi tình huống một chút.” Tạ Vũ Tình hướng Diệp Thiếu Dương giải thích: “Các manh mối kia của ta, rất nhiều là vị lão tiên sinh này cung cấp, phải cảm ơn người ta.”

Bí thư chi bộ thôn từ lời nói nghe ra, Diệp Thiếu Dương là người lãnh đạo nơi này, vì thế hỏi hắn: “Các ngươi là muốn vào trong tòa nhà này phải không?”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, hỏi: “Không thể vào sao?”

“Không thể vào, tuyệt đối không thể vào.” Bí thư chi bộ thôn xua xua tay nói: “Trong này có quỷ đấy.”

“Quỷ quấy phá, quấy như thế nào?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

Bí thư chi bộ thôn chần chờ một chút, ghé tới trước mặt hắn, thấp giọng nói: “Đây là nhà của Trần lão hán, sau khi Trần lão hán chết, tiểu Uy cũng chuyển đi rồi, đem cửa sân cùng cửa nhà khóa lại, ngay cả cửa sổ cũng dùng tấm ván gỗ đóng đinh,

Về sau, thôn ta có mấy kẻ rảnh rỗi việc xấu gì cũng làm, hoài nghi bên trong cất giấu thứ gì tốt, đêm hôm đập vỡ cửa sổ đi vào, kết quả... Ài ài, trở về nói bên trong có quỷ kêu, mỗi người đều bị bệnh nửa tháng không xuống giường được, căn nhà này, tà!”

Diệp Thiếu Dương hỏi: “Chỉ là nghe được quỷ kêu sao?”

Ánh mắt bí thư chi bộ thôn dại ra, “Nghe được quỷ kêu còn chưa đủ? Nếu thực gặp quỷ, bọn họ còn có thể ra được sao?”

Diệp Thiếu Dương cười cười, tiến một bước hỏi: “Là quỷ kêu thế nào?”

“Nói là tiếng kêu của trẻ con, có khóc có cười, ồ đúng rồi, nói là không chỉ thanh âm của một đứa trẻ.”

Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình nhìn nhau một cái, biết tìm đúng chỗ rồi.

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, hỏi: “Nghe nói Hồ Uy ngẫu nhiên buổi tối trở về phải không? Các ngươi có từng hỏi hắn chuyện này hay không?”

“Nào ai dám hỏi, hắn là của của lão hán, cũng là lão hán.” Bí thư chi bộ thôn nói, “Hắn trước kia ở trong thôn, đã rất quái gở, ít lui tới với người ta, trước đó Tạ cảnh quan hỏi ta, ta cũng là nói như vậy, tiểu Uy tuy là người thôn chúng ta, nhưng hầu như không ai hiểu gì về hắn.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói: “Ngươi vừa rồi nói, lão hán, có ý tứ gì?”

“Lão hán là cách nói của người ở nông thôn, chính là thần hán, pháp sư. Nhà của hắn, ai dám tùy tiện vào.”

Vô Nguyệt đạo trưởng nghe đến đó, hừ một tiếng nói: “Một thần hán ở nông thôn, cũng đáng nhắc tới.”

Đáy lòng Diệp Thiếu Dương buồn cười, thầm nghĩ Hồ Uy nếu ở đây, nhắm chừng một bàn tay có thể giết chết ngươi, ở mặt ngoài lại giơ ngón tay cái, hướng bí thư chi bộ thôn nói: “Nhìn thấy chưa, chúng ta có vị đạo môn cao công này, lão hán, yêu ma quỷ quái nào cũng không sợ, ông xem bộ trang phục này của hắn, cũng biết khẳng định là cao nhân rồi.”

Vô Nguyệt đạo trưởng chưa nghe ra hắn là đang châm chọc, thẳng lưng, giả bộ tiên phong đạo cốt.

Tạ Vũ Tình tiến lên, nói với bí thư chi bộ thôn: “Ông à chúng tôi tới nơi này chấp hành nhiệm vụ, phải vào, đại gia ngài mời trở về đi, đa tạ ngài cung cấp manh mối.”

“Chờ một chút, đại gia, có thể cho chúng ta mượn một cái chuỳ lớn hay không?” Diệp Thiếu Dương nói.

Tạ Vũ Tình nhíu mày hỏi: “Cậu cần chuỳ lớn làm gì?”

“Đập khóa đi vào, còn có cửa sổ bên trong cũng phải đập vỡ.”

Tạ Vũ Tình chần chờ nói: “To gan lớn mật như vậy, sẽ rút dây động rừng hay không?”

Diệp Thiếu Dương lườm nàng một cái, “Chị cảm thấy chúng ta lén lút đi vào, Hồ Uy sẽ không biết? Cho rằng chúng ta chưa từng tới?”

Tạ Vũ Tình nghĩ chút cũng thấy đúng, vì thế ra mặt tìm bí thư chi bộ thôn mượn cây chuỳ lớn, bí thư chi bộ thôn sợ Hồ Uy trở về trả thù, không quá muốn đồng ý, cuối cùng Trang Vũ Ninh đưa cho lão mấy trăm đồng tiền, xem như mua một cây chùy, bí thư chi bộ thôn lúc này mới đồng ý, lon ton chạy về nhà, cầm một cây chùy sắt đến.

Diệp Thiếu Dương tự mình động thủ, vung cây chuỳ, chỉ dùng ba lần, đã đem khóa cửa đập hỏng, đoàn người lục tục đi vào.

Bí thư chi bộ thôn thấy có đạo sĩ ở đây, cảm thấy hẳn là không có gì nguy hiểm, lòng hiếu kỳ quấy phá, cũng theo vào.

Vô Nguyệt đạo trưởng đi ở phía trước, lấy ra la bàn, cũng có dáng vẻ bắt đầu quan sát.

Diệp Thiếu Dương thật sự nhịn không được, vỗ vỗ vai hắn nói: “Ta kiểm tra rồi, trong sân tất cả bình thường, đừng lãng phí công phu.”

Vô Nguyệt đạo trưởng chớp mắt: “Ngươi kiểm tra không nhất định chuẩn, ta phải tự mình động thủ, miễn cho có gì ngoài ý muốn.”

Diệp Thiếu Dương không còn lời nào mà đối đáp.

“Chính là cái cửa sổ này.” Khi bọn họ tới trước một cánh cửa sổ bên cạnh căn nhà, bí thư chi bộ thôn nói, “Lần trước mấy gã lêu lổng bọn Tiểu Tam chính là đập vỡ cánh cửa sổ này đi vào, sau đó ta từng đến xem, nhưng qua một thời gian, đã được người ta chữa lại rồi, nhắm chừng là tiểu Uy lén đến làm.”

Tạ Vũ Tình nhíu mày, ở bên tai Diệp Thiếu Dương nói: “Thật đúng là quái, nếu trong này thật sự có gì bí mật, Hồ Uy vì sao còn tùy ý người khác đi vào, ít nhất cũng nên kiếm tiểu quỷ gì đó canh giữ ở đây chứ, ít nhất không thể để người ta tùy tiện vào rồi lại rời khỏi.”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Hắn hù dọa mấy gã lêu lổng kia, nhưng chưa làm gì bọn họ cả, sau khi sự tình truyền ra, trong thôn cũng không ai dám đi vào nữa. Hắn cần chính là hiệu quả này, nếu thật sự đem người ta giết chết hoặc thế nào, có thể ngược lại sẽ dẫn tới phiền toái, không cần thiết phải vậy.”

“Vậy... Vì sao phải đem cửa sổ bịt lại?”

Diệp Thiếu Dương đưa tay sờ sờ tấm ván gỗ bịt cửa sổ, nói: “Đây là Âm Trầm mộc, dùng để cách âm dưỡng khí.” Ngẩng đầu nhìn thoáng qua nóc nhà, thở dài: “Dùng Âm Trầm mộc bịt cửa sổ, toàn bộ căn nhà, chẳng khác nào một cái quan tài to, bất cứ khí tức nào bên trong, cũng không tiết ra được một chút nào.”

Tạ Vũ Tình nghe thấy lời này, ngẩn ra ngay tại chỗ, còn muốn hỏi rõ hơn chút nữa, Diệp Thiếu Dương xoay người tới ngoài cửa chính, nhấc chùy sắt, dùng sức nện ở trên khóa cửa, cũng không được mấy lần đã đem khóa đập hỏng, một cước đá văng cửa, một khí tức âm lãnh xông vào mũi.

Diệp Thiếu Dương lập tức cảm giác một phen, tâm thần rùng mình, trong âm khí mang theo một tia thi khí mờ nhạt, chẳng lẽ trong phòng có cương thi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.