Marry Me, Sister!

Chương 10: Chương 10: Cái tát




.

Một ngày quá nóng. Thường thì sau mưa sẽ rất nóng nực. Thiên Bối quét dọn xong căn phòng bừa bộn của Vương Tử thì ngồi bệt ra giường, mồ hôi ròng ròng chạy đua trên khuôn trán cao rồi thi nhau tuôn xuống khuôn mặt trắng ngần. Cô lấy tay quệt đi, nằm soải ra giường, áp mặt vào tấm nệm êm mát, cơn buồn ngủ kéo đến và lôi cô vào miền của những giấc mơ.

Khi đang mơ màng kéo mi mắt dậy thì vừa bắt gặp ngay Chương Vương Tử đang dí sát mặt vào mình, hoảng hốt mà không kịp định hình, cô giơ tay tát " bốp" vào mặt cậu ta một cái thật đau không báo trước:

- Biến thái...

Vương Tử bị tát bất ngờ, ngã vật ra đất, mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt, lấy tay xoa xoa má, cậu hậm hực:

- Bà chị điên rồi!

Thấy mặt Thiên Bối cứ nghệt ra, Vương Tử lại gần hươ hươ tay:

- Lại xuất thần à? Này...này...

Cô lại bất ngờ bừng tỉnh, một lần nữa lại thấy Vương Tử sát mặt mình, lại làm cái động tác như thôi miên trong phim. Cô nhắm tịt mắt rồi hét lên:

- Biến thái....!- Kèm theo đó là cái tát thứ hai vào má bên kia

Vương Tử đo đất lần hai, lần này mặt cậu đỏ bừng lên, phần vì cái tát của Thiên Bối, hai là vì tức quá không chịu nổi. Cậu bật dậy, gồng mình, hét to:

- Bà chị! Định mưu sát tôi đó à?

Thiên Bối giờ mới tỉnh hẳn, nhìn cậu chủ trước mặt đang nổi trận lôi đình thì run rẩy dúm dó vào một góc giường, ra vẻ người bị hại.

Đúng lúc cửa phòng bật mở, Chương lão gia chạy vào, bất ngờ chứng kiến cảnh tượng con trai mình đang dơ một tay hướng về phía Thiên Bối, còn cô thì sợ hãi lùi lại. Rõ ràng bắt tại trận con trai ông đang bạo hành con bé. Ông tức giận mà quát ầm lên:

- Chương Vương Tử, thằng con mất dậy này.

Hai người trong cuộc cùng ngây ra, Vương Tử vội giải thích:

- Ba...không phải...là con...

" Bốp!"

Chưa kịp để con trai nói hết câu, ông đã giáng xuống má cậu một cái tát mạnh.

Vương Tử đương nhiên là ngây ra như phỗng rồi mắt ươn ướt. Không hiểu mình làm gì khiến ba đánh như vậy. Còn Thiên Bối, tất nhiên là mắt trợn tròn hết cỡ.

- Vương Tử, con học ở đâu cái thói bắt nạt người lớn như vậy?

" Đùng!"

Ồ, lúc này cậu mới ngợ ra, bắt nạt ư? Là ai bắt nạt ai? Cậu ấm ức nhìn ba rồi chạy vụt đi. Chương lão gia thấy thằng con chạy đi thì đứng yên đấy, ngán ngẩm thở dài, có lẽ đã đến lúc ông cần dạy bảo nó rồi. Chợt nhớ ra Thiên Bối, ông quay lại hỏi han:

- Bối! Con có sao không?

Cô ngạc nhiên đến nỗi mồm cứ há hốc cả ra, lúc sau mới lắp bắp được câu:

- Lão gia...con...con...

Ông lắc đầu mỉm cười vỗ vai cô:

- Không sao, đừng sợ, còn có ta giúp con mà.- Rồi sau đó đi ra ngoài.

Thiên Bối thoáng buồn, trong lòng bất chợt dâng lên một nỗi buồn man mác không rõ là gì. Chỉ thấy rất đau đớn. Cô nhớ đến lúc Vương Tử bị oan chạy đi, thực sự rất có lỗi với cậu ta, cư nhiên khiến cậu một lúc lãnh chọn ba cái tát đau. Nhất định cậu chủ sẽ rất giận, rất ghét cô cho xem.

" Ôi xong, tiêu đời mình rồi! Cư nhiên lại gây thù chuốc oán."- Thiên Bối lấy hai tay xoa xoa thái dương chán nản.

Nghĩ bụng chợt nhìn đồng hồ:

- Muộn rồi!

Cô hốt hoảng thay quần áo cấp tốc, chải chuốt tóc tai mải móng chạy ra ngoài, vừa kịp lúc Vương Tử đang chuẩn bị đi, cô gõ cửa ầm ĩ, mái tóc bị buông vài lọn ra ngoài, trông thật thảm hại:

- Cậu chủ! Cậu chủ!

Vương Tử mở cửa xe, cô liền chui tọt vào bên trong, thở hổn hển, quần áo xộc xệch cả đi, mặt hơi đỏ lên vì nóng. Cô lấy lấy không khí rồi chợt quay sang nhìn Vương Tử, cậu ngồi đăm chiêu, trên đôi má phúng phính búng ra sữa vẫn còn hơi mờ mờ vết bạt tai vừa rồi. Tự nhiên cô thấy rất có lỗi, nhẹ nhàng nói:

- Cậu...chủ! Tôi xin lỗi...!

Cô dè dặt quan sát, Vương Tử vẫn ngồi im, đăm chiêu nhìn về phía trước, hai tai bịt tai phone, tỏ ra không nghe thấy gì. Thiên Bối hơi buồn, cô cụp mi xuống mệt mỏi, chợt nhìn về phía phích cắm tai nghe, rõ ràng...là nó không có cắm vào cái gì, đang lơ lửng ở không trung. Rồi cô lại vụt nhìn lên Vương Tử, cậu ta vẫn "giả vờ" nghe như thật. Mặt Thiên Bối méo xệch, cô nheo mắt nhìn cậu rồi chợt nở một nụ cười "sặc mùi" nguy hiểm, cô sán lại gần cậu, cười "hắc hắc":

- Cậu chủ à...!

Tự nhiên thấy bà chị nói giọng "nổi da gà", cậu lùi lại ra cửa, nhưng vẫn tỏ ra không nghe gì cả. Thiên Bối lại tiếp tục tiến tới, lần này cậu đã không còn chỗ lui, cô ngồi dí sát vào cậu, nhướng mày nói nhỏ vào tai cậu bằng chất giọng rất "ngọt ngào":

- Cậu chủ à...cậu đang nghe bằng gì vậy?

Vương Tử quay ngoắt xuống nhìn, mới phát hiện ra " lỗi kĩ thuật" của mình. Vội vàng thu tai nghe vào, mặt đỏ như gấc. Thiên Bối túm được điểm yếu của cậu, vội giật lấy dây tai nghe, nhoẻn miệng cười kiểu "hồ ly":

- Cậu chủ? Nãy giờ cậu nghe cái gì vậy hả?

Vương Tử lạnh gáy, cúi gằm mặt lẩn tránh, khuôn mặt lúc này của cậu thật đáng yêu muốn cắn. Thiên Bối dơ tay lên che miệng cười khúc khích, ném sợi dây qua bên, nhằm hai bên má của cậu mà kéo ra thật mạnh, cười ha hả:

- Ahhhhh.......cậu chủ " dễ xương" ghê cơ.

Mặt Vương Tử hệt như cái bánh bao bị kéo xệ về hai bên. Cậu vùng vằng cả buổi vì hành động " trêu chọc" độc ác của Thiên Bối. Khi xe đến cổng trường nữ sinh thì cậu đá phịch cô xuống xe, hậm hực đóng sầm cửa lại, quát lớn:

- Lái xe.

Thiên Bối đứng nhìn, không khỏi cười to.

" Thật là đã đời a, tên tiểu tử ngốc đó tưởng dễ bắt nạt mình hay sao hả? Chờ nha!" Cô cứ thế ngẩng mặt lên trời cười to, bộ dạng dương dương tự đắc lúc này thật đáng ghét. Mấy đám mây nghe tiếng cười "man rợ" của cô thì thi nhau xô vào thành một đám mây lớn đen sì, chắc là uất ức thay cho Chương Vương Tử. Rồi không hẹn, từng giọt nặng hạt rơi bộp xuống khuôn mặt đang thỏa mãn của Thiên Bối. Cô vội vã chạy vào lớp trước khi mưa to, cũng may vừa kịp. Thở hổn hển đứng ở hành lang, cô vuốt vuốt ngực trách số mình vẫn còn bị thần "xui xẻo" chấm. Đúng là ông trời không thể lường trước được. *

* * Vào đến cửa lớp thì cũng đã gần hết tiết một, cô e dè nấp ở cửa lớp, thậm thụt nhìn vào bên trong. Lúc này cô giáo đang rất say sưa giảng bài, không chú ý đến một "kẻ tội lỗi" đang đứng bên ngoài. Thiên Bối thở dài thườn thượt, lấy hết dũng khí nói to:

- Em xin lỗi cô.

Cô ngừng giảng, quay ra dõ xét, bốn mắt nhìn nhau được tầm năm giây thì cô quay phắt vào giảng bài tiếp. " A~~~ Cô làm lơ mình! " Thiên Bối bất động tại chỗ, hành động của cô giáo là sao chứ? Tại sao lại coi cô như không khí vậy chứ? Cô phẫn nộ mà nói to lần nữa:

- Em xin phép vào lớp.

Cả lớp quay ra nhìn chằm chặp vào cô, nhìn như muốn rớt con ngươi ra ngoài. Thiên Bối bỗng thấy chột dạ. Cô đánh mắt nhìn cô giáo trên bục, đây không nhầm thì là cô dạy xã hội nhân văn. Mà cô nhớ là hôm nay...đâu có tiết học đó đâu? "Thịch" Chột dạ lần hai, cô dõi mắt nhìn xuống cả lớp.

" Oa, toàn khuôn mặt mới!" Thiên Bối cứng họng, hàm gần chạm xuống đất. Chuyện này...chuyện này há chẳng phải là...nhầm lớp hay sao? Cô bước lùi ba bước, nhìn lên biển lớp: 12A11.

Thiên Bối nghệt ra rồi luống cuống cúi đầu xin lỗi, sau đó một mạch chạy như bay. Đúng là không gì xấu hổ bằng chuyện này, không dưng đem khoe với người ta mình đi học muộn, lại còn sỗ sàng nhầm lớp.

" Ôi trời ơi, Thiên Bối ơi là Thiên Bối, mày đúng là hết thuốc chữa mất rồi." Cô ngây ngốc đứng dựa vào hành lang, khóc không ra nước mắt. Đang chán nản không biết làm thế nào thì chợt một hình ảnh đập vào mắt khiến cô không thể rời.

" Đằng xa kia...chẳng phải là Vương Thần sao? Đi bên cạnh còn có cô hiệu trưởng. Như thế này là sao? Giờ này cậu ấy có ở đây là vì việc gì?" Cô không thể tin nổi, tiếp tục dõi theo cho đến khi bóng hai người khuất sau dãy lớp 11.

Bên ngoài, bầu trời vẫn cao chót vót với màu xanh dịu nhẹ, mây đen đã tan từ bao giờ, mở ra những tia nắng xuyên qua vàng chói. Chiếu lên khuôn mặt đầy khó hiểu của Thiên Bối. Không hiểu sao trong cô có dự cảm...chẳng lành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.