Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 77: Chương 77: Bị vu khống






Vũ Linh Đan cười cười, cũng lười giải thích nhiều.

Thái độ bình tĩnh của Vũ Linh Đan kích thích Mạc Thanh Nga, Mạc Thanh Nga lại hét ầm lên: "Tôi nói không cho cô ngồi ở đây mà, bây giờ đi ngay lập tức đi cho tôi."

"Vóc người cô Mạc đẹp như vậy, gia thế lại tương đương với nhà họ Trương, quả nhiên cô và Trương Đức Phú là trời sinh một đôi, cô Mạc cần gì phải tự ti như vậy."

Thật ra Vũ Linh Đan đã nhận ra thân phận của Mạc Thanh Nga Từ sớm, chỉ không ngờ được cô ta và Trương Đức Phú còn có mối quan hệ này, vạch trần vào lúc này cũng sẽ khiến cô ta tém. tém lại chút.

Dù sao thì ở một nơi đông người qua lại như quán bar, mà lại nói ra mối quan hệ giữa cô và Trương Đức Phú, cũng không phải là một hành động sáng suốt.

Mạc Thanh Nga nghe được lời khích lệ từ trong miệng tình địch của mình, sắc mặt hơi dịu lại, khóe miệng nhếch lên vẻ đắc ý.

"Cô đã biết thân phận của tôi, vậy mà còn không biết tự lượng sức mình"

"Tôi nói rồi, tôi có chuyện tìm anh ta thật mà"

Vũ Linh Đan bất đắc dĩ lặp lại.

"Ha ha, loại phụ nữ nói thế tôi thấy nhiều rồi, còn nữa, cô dựa vào đầu nói tôi không tự tin?"

Hai mắt Mạc Thanh Nga đánh giá Vũ Linh Đan, thấy giá trị của trang phục trên người cô cộng lại không cao hơn ba triệu rưỡi, cảm giác ưu tú trong lòng cô ta bùng lên: "Cũng không nhìn lại xem mình là loại người gì, trước khi dạy đời người khác, cũng phải xem xem bản thân thể nào chứ".

"Trương Đức Phú!"

Lúc Vũ Linh Đan đang buồn phiền vì người phụ nữ này om sòm, ngẩng đầu liền thấy người đàn ông xách đồ đi vào, lập tức đứng dậy đuổi theo.

"Không cho cô qua đó!"

Nói gì đi chăng nữa, Mạc Thanh Nga cũng không muốn đêm nay Trương Đức Phú lại đi gặp những phụ nữ khác, trong lúc hai người giằng co, lực tay Vũ Linh Đan mạnh hơn một chút, đã thấy Mạc Thanh Nga như cành liễu yếu ớt trước gió, đụng trúng bàn, nặng nề ngã xuống mặt đất.

Vũ Linh Đan nhìn thoáng qua phía sau lưng, thấy Trương Đức Phú tới rất gần đây, trong lòng trở nên sốt ruột, quay đầu lại vội vàng nâng cô ta dậy, nói xin lỗi, kết quả chân còn chưa nhấc lên, chỉ thấy Mạc Thanh Nga tự mình ngã xuống mặt đất.

"Sao cô còn đánh người ta nữa!"

Mạc Thanh Nga hét thảm một tiếng.

"Tôi không có!"

Vũ Linh Đan đang muốn giải thích, liền thấy Trương Đức Phú nhanh chóng xông đến, đẩy Vũ Linh Đan ra, nâng Mạc Thanh Nga dậy: "Cô không sao chứ."

Hành động của Trương Đức Phú chính là đáp án tốt nhất.

Lúc này, Mạc Thanh Nga trốn ở trong ngực Trương Đức Phú khóc sướt mướt, vẻ mặt ủy khuất, co rúm bả vai.

"Cô gái này nói muốn tìm anh, tôi nói anh không có ở đây, cô ấy không tin, còn nói tôi không đủ tự tin, tôi..."

"Không phải là tôi đẩy"

Vũ Linh Đan bình tĩnh nói.

"Đủ rồi!"

Trương Đức Phú nóng nảy cắt ngang lời Vũ Linh Đan, sau đó đứng dậy dắt Vũ Linh Đan đi về hướng thang máy.

Đúng lúc Vũ Linh Đan muốn nói chuyện với Trương Đức Phú, bởi vậy cũng không từ chối, chỉ không ngờ tới, vừa rời khỏi nơi đó, Trương Đức Phú liền dồn cô vào vách trong góc tường, lạnh. giọng chất vấn: "Cô tìm tôi làm gì?"

Tâm trạng Trương Đức Phú thay đổi, khiến Vũ Linh Đan không biết làm sao, nhưng vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại, sau đó nói: "Vừa rồi tôi thật sự không có đẩy cô ta."

Cô vốn cho rằng, Trương Đức Phú sẽ tin tưởng mình.

Kết quả, Trương Đức Phú chỉ cười âm trầm, so với sự ôn hòa ngày trước là một trời một vực.

"Vũ Linh Đan, tôi hỏi cô, rốt cuộc cô tìm tôi làm gì?"

"Chúng ta ngồi xuống nói chuyện!"

Cả người Vũ Linh Đan hầu như bị bao trong ngực Trương Đức Phú, Vũ Linh Đan buộc phải ngẩng đầu, cố gắng bình tĩnh nói chuyện.

"Không cần". "Được rồi, chuyện phóng viên tối hôm qua, có phải là cậu làm hay không?"

Vũ Linh Đan đi thẳng vào vấn đề, nhìn thẳng vào mặt Trương Đức Phú, không buông tha bất kì cảm xúc nào trên mặt cậu ta.

"Cái gì?"

Trương Đức Phú sững sờ, giống như nghe không hiểu.

Vũ Linh Đan nhân cơ hội đẩy Trương Đức Phú ra, trong lòng càng mong tin tưởng cậu ta hơn, liền nói thêm: "Trương Đức Phú, tôi không biết cậu tiếp cận tôi vì mục đích gì, nhưng ít ra trong khoảng thời gian này cậu khiến tôi rất vui vẻ, cho nên tôi hỏi lại cậu một lần nữa, chuyện tôi và Trương Thiên Thành bị phóng viên chặn cửa, có phải là cậu làm hay không."

"Sao có thể là tôi được!"

Trương Đức Phú liều chết không nhận.

"Ngày đó, đúng lúc cậu cũng ở Thành Đức, còn gặp tôi nữa"

"Đây chỉ là sự trùng hợp"

"Được rồi"

Vũ Linh Đan yên lặng, sau khi do dự mấy giây, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói:" Ngày đó, tôi xem camera giám sát..."

Bầu không khí bỗng nhiên im ắng, lông mày Trương Đức Phú nhíu lại, hình như đang suy nghĩ xem lời cô nói có phải là thật không.

"Cậu không nghĩ vì sao tôi lại đến tận đây tìm cậu à, gọi điện thoại cậu không bắt máy, tôi tìm cậu chỉ muốn một lời giải thích mà thôi."

Vũ Linh Đan bị đè ép thêm một chút.

"Không sai, chính là tôi."

Thấy Vũ Linh Đan đã phát hiện ra, Trương Đức Phú không giả vờ nữa, gỡ bỏ chiếc mặt nạ giả tạo xuống, cười lạnh một tiếng, tiếp tục ép sát từng bước.

"Cho nên, cố định cho Trương Thiên Thành biết à? Hay là muốn tôi ra mặt xin lỗi?"

"Tôi không có..."

Trương Thiên Thành thì không cần cô mở miệng nói ra, về phần PR, cô tin rằng Tập đoàn Á Đông sẽ xử lí tốt.

Vũ Linh Đan lui về sau hai bước, Trương Đức Phú vẫn từng bước ép sát cô, cho đến khi dồn cô vào góc tường, Trương Đức Phú mới nắm một tay cô giơ lên, cười lạnh nói: "Vũ Linh Đan, xem ra cô thật sự rất thích anh tôi, xảy ra chuyện này mà cô vẫn đứng về phía anh ta."

"Thật bất hạnh, trong chuyện đó cũng liên quan đến tôi."

Vũ Linh Đan bình tĩnh trả lời.

"Lúc đầu tôi cho cô tố cáo Trương Thiên Thành, nếu cô đáp ứng thì mọi chuyện cũng sẽ không phức tạp như bây giờ, Vũ Linh Đan, cô đứng là một người đàn bà ngu ngốc!"

Trương Đức Phú cười lạnh một tiếng, khiến Vũ Linh Đan không cách nào nhúc nhích được, bỗng nhiên cậu ta khẽ cong eo, đôi mắt đen òm kia liền tới gần.

"A...!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.