Mạt Thế Tái Khởi Động

Chương 97: Chương 97




Lớp tuyết đọng dẫn chớp điện màu tím truyền đến móng chân chó Hoàng Kim, trong chốc lát, bộ lông vàng đẹp đẽ khắp người chó Hoàng Kim bị điện giật, rối xù lên như một con cừu lông vàng.

Lâm Siêu vung tay lên một cái, gọi Lâm Thi Vũ từ trong không gian độc lập ra nói: “Mau, đưa nó vào trong.”

Lâm Thi Vũ đang rèn luyện, toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa, nghe được lời của Lâm Siêu, vội vàng nhìn về phía chó Hoàng Kim. Chị không kịp suy nghĩ nhiều, con ngươi xoẹt qua một tia chớp điện màu tím, cơ thể bỗng nhiên bắn ra. Ngôn Tình Sủng

Phù.

Hai chân chị bị dòng điện kích thích, tốc độ nhanh như ánh sáng màu tím, trong chớp mắt đã chạy đến trước mặt chó Hoàng Kim, đưa tay giữ cơ thể nó lại.

Chỉ nhìn thấy trên bàn tay nhỏ bé trắng nõn của chị có một dòng điện màu tím không ngừng chảy, dẫn hết dòng điện trên cơ thể chó Hoàng Kim vào người mình, sau đó nắm lấy chân của chó Hoàng Kim, ném nó về phía Lâm Siêu.

Lâm Siêu giơ tay lên nhẹ nhàng đón lấy chó Hoàng Kim, thuận tay thả xuống.

Chó Hoàng Kim nằm trên mặt tuyết, toàn thân khói đen bốc lên nghi ngút, đầu lưỡi vô lực rủ xuống, dáng vẻ giống như sắp tắc thở.

Lâm Siêu đá nó một cái, quát lên: “Đừng giả bộ chết.”

Chó Hoàng Kim thấy mình không lừa gạt được anh, kêu rên một tiếng, tủi thân bò dậy, cúi đầu liếm vết thương trên người.

Lâm Siêu lấy một quái vật cỏ trong không gian độc lập ra, xé một chút rễ trên người nó ra, ném cho chó Hoàng Kim rồi nói: “Ăn đi.”

Chó Hoàng Kim dường như biết là đồ tốt, hai mắt sáng lên, đầu lưỡi lập tức cuốn rễ cỏ vào miệng, không thèm nhai mà trực tiếp nuốt chửng. Một lát sau, có thể nhìn thấy tốc độ chữa lành của vết thương trên người nó.

Tiểu quái vật cỏ bị Lâm Siêu bóp chặt trong tay, thân thể nó run rẩy, sợ Lâm Siêu trực tiếp ăn sạch nó.

Lâm Siêu nhìn thấy sáng vẻ run rẩy của nó thì lập tức ném nó trở lại trong không gian độc lập. Sau đó nhìn về phía Lâm Thi Vũ, chỉ thấy chị đang đứng trước tòa cao ốc, dòng điện màu tím bao phủ toàn thân, màu đen trên quần áo, trên tóc lóe lên tia điện. Màu tóc đen nhánh cơ hồ cũng biến thành màu tím nhạt.

Lâm Siêu nhạy cảm, cảm nhận được dường như dòng điện trong người chị đang tăng cao, cả người giống như một khối pin lớn, đang điên cuồng sạc điện. Dưới sự kích thích của dòng điện này, gen của chị dường như đang tiến hành lột xác.

Đây là năng lực đặc thù của chị, Lâm Siêu cũng không lo lắng về ấn đề an nguy của chị nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách giải quyết hay. Sau khi anh đi tới khoảng cách nhất định với tòa cao ốc, kích thích nhiên liệu trong tế bào cơ thể.

Lãnh địa của Chúa lập tức bao phủ quanh chu vi ba trăm thước.

Từng ngọn cây ngọn cỏ, kể cả những hạt sỏi hạt cát đều hiện lên trong mắt Lâm Siêu. Đầu óc anh giống như một bộ máy xử lý dữ liệu, hoạt động, chẳng mấy chốc đã xử lý hết các dữ liệu hình ảnh trong khúc xạ. Nhanh chóng chắt lọc ra những thông tin hữu dụng trong đó.

Rất nhanh, tất cả những hình ảnh trong tòa cao ốc đều hiện lên trong đầu anh.

Tòa cao ốc có tổng cộng sáu tầng, mỗi một tầng đều có xác thối, nhưng mà, những con xác thối này khác với những con xác thối phổ thông ở khu vực tại họa. Bọn chúng không phải đi lại không mục đích mà đứng yên không nhúc nhích. Hơn nữa, trong tay còn cầm búa gai phòng thủ, gậy sắt, thậm chí có những con còn cầm súng lục.

Nhìn thấy những điều này, ánh mắt Lâm Siêu hơi nheo lại.

Mười hai khu vực vực sâu đều là khu vực bị nhiễm vi khuẩn nặng. Mặc dù anh đã dự liệu trước tốc độ tiến hóa của những xác thối ở đây sẽ khác những loại thường gấp mấy này nhưng mà không ngờ rằng, bọn chúng đã tiến hóa đến trình độ chỉ số thông minh trung bình.

Bởi vì bọn chúng không có mạch đập và nhịp tim nên trong chớp mắt Lâm Siêu không thể nào phán đoán được thể chất của chúng.

Ở đại sảnh lầu một có hai mươi sáu xác thối. Trong đó có tám con có súng lục, còn lại trong tay xác thối đều có vũ khí lạnh. Lúc này, tất cả đều đứng canh gác ở các cửa ra vào, nếu như có người dám bước vào, bọn chúng sẽ bất chợt nhảy ra, xé nát người đó.

Điều khiến Lâm Siêu để ý nhất chính là cuổi tầng, ở đó có ba con xác thối, trong đó chỉ có hai con xác thối mặc quân phục cảnh sát, trên người chúng treo đầy súng ống, súng lục, súng tự động, lựu đạn. Ngoài những con này ra thì còn có một xác thối là thanh niên trẻ tuổi, toàn thân nó thối rữa nhưng phần thịt không nghiêm trọng như vậy. Da thịt ở cánh tay và trên mặt phần lớn là nguyên vẹn, chỉ có điều da tái nhợt, có vài chỗ có vụn thịt đỏ sẫm, trông hơi dữ tợn.

Ở thân dưới của nó cắm đầy dây cáp điện, từng đường dây cáp điện màu đen to lớn giống như những con rắn độc, kéo đến mạch đến trong tòa cao ốc, điện quang quanh quẩn quanh người nó, hai mắt dữ tợn.

Ánh mắt Lâm Siêu ánh mắt chợt lóe, năng lực đặc thù của con xác thối lại cũng là sấm sét. Hơn nữa, nó cũng đã tiến hóa đến cấp độ chỉ số thông minh không thua kém loài người là mấy, biết tận dụng nguồn điện từ dây cáp điện, bổ sung năng lượng cho tế bào của mình. Hơn nữa còn chi phối dòng điện trong dây cáp điện đặt trước cửa tòa nhà. Nếu như không phải vừa rồi anh nhìn thấy đường dây điện lộ trong tuyết. Đổi lại nếu anh đạp trúng, e rằng giờ này đã bị thương nặng, thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng.

Lâm Siêu thu hồi ánh mắt, nói với Phạm Hương Ngữ: “Cô có thể cảm nhận được xác thối trong này không?”

Phạm Hương Ngữ hơi ngẩn ra, nói: “Có thể chứ, anh muốn làm gì?”

Lâm Siêu nói: “Điều khiển ba con xác thối ở cuối tầng lầu.”

Ánh mắt Phạm Hương Ngữ sáng lên, nói: “Thật sao? Anh không đổi ý đó chứ?” Cô ta sớm đã cảm nhận được những xác thối trong tòa nhà này. Trong đầu những sinh vật này có sóng điện, giống như đom đóm giữa ban đêm. Cô ta dễ dàng cảm nhận được sự dị thường này, nhất là ở ba con xác thối ở cuối tầng lầu, nhất định là ba cái bóng đèn.

Có thể tưởng tượng được, ba con xác thối kia đã tiến hóa đến trình độ rất cao. Nếu như có thể trở thành tay sai do mình điều khiển thì cơ hội lật đổ Lâm Siêu của cô ta càng tăng lên rồi.

Cô ta rất sợ Lâm Siêu đổi ý, lập tức nhắm mắt lại, sóng điện não giống như mạng nhện lập tức kéo quanh tòa nhà, rất nhanh đã thâm nhập vào trong, đi thẳng tới cuối tầng lầu.

Sóng điện não giống như vòi phát sáng, vây chặt lấy ba con xác thối ở cuối tầng lầu.

Lâm Siêu thông qua lãnh địa của Chúa, lập tức nhìn thấy ba con xác thối ở cuối tầng lầu kia, toàn thân đột nhiên chấn động. Trên mặt hai con xác thối được trang bị đầy đủ súng ống hiện lên sự giãy giụa nhưng rất nhanh đã biến mất, khôi phục vẻ thẫn thờ. Nhưng con xác thối thân dưới gắn đầy dây cáp điện lại điên cuồng ôm đầu, mặt vô cùng đau khổ và dữ tợn. Dây cáp điện dưới người nó phát ra ánh sáng tím, bao phủ lấy toàn thân nó.

Phạm Hương Ngữ bỗng nhiên mở mắt ra, trên mặt cô ta lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: “Sao, làm sao có thể, tôi không có cách nào khống chế nó!”

Lâm Siêu khẽ cau mày, nói với Hắc Nguyệt: “Cô thi triển cường hóa với cô ta đi.”

Hắc Nguyệt gật đầu nói: “Oke.” Cô ta đưa tay đặt lên bả vai Phạm Hương Ngữ. Một lúc sau, trên bả vai Phạm Hương Ngữ xuất hiện vô vàn đường cong màu đen, quanh quẩn trên gương mặt trắng như tuyết của cô ta. Sau khi tất cả những đường con màu đen tập hợp lại, dần dần không nhìn rõ cơ thể của Phạm Hương Ngữ trong đó nữa.

Phạm Hương Ngữ cảm nhận được hiệu quả cường hóa trong thân thể, thán phục nhìn Hắc Nguyệt, nói: “Quá mạnh mẽ, tôi cảm giác thể lực tăng lên gấp đôi.”

Trên mặt Hắc Nguyệt có chút mệt mỏi, gượng cười nói: “Cô mau thử lại lần nữa đi, tôi không thể cường hóa cho cô quá lâu.”

Phạm Hương Ngữ nhìn cô ta, lộ ra một nụ cười châm biếm rồi sau đó lại nhắm mắt lại. Sóng điện não lại một lần nữa chạy đi. Lần này tốc độ vượt qua tưởng tượng, sóng điện não của cô ta càng trở lên mạnh mẽ, giống như từng cánh tay phát sáng, rất nhanh đã lao thẳng đến đầu con xác thối sấm sét kia.

Hừ.

Xác thối sấm sét đột nhiên gầm nhẹ, vô cùng thống khổ nhưng cũng không bao lâu, vẻ tức giận và thống khổ trong mắt nó nhanh chóng bình phục lại, mặt không cảm giác.

“Thành công!” Phạm Hương Ngữ mở mắt ra, trên mặt lộ ra vẻ kích động, cô ta vội vàng khống chế ba con xác thối trực tiếp từ trên lầu nhảy xuống.

Bộp! Bộp! Bộp!

Ba con xác thối dưới sự thao túng của cô ta lập tức thi triển những kỹ thuật hơn người, vững vàng tiếp đất.

Phạm Hương Ngữ vô cùng hưng phấn, nói: “Quá tốt rồi, tôi hoàn toàn khống chế bọn chúng, cho dù hiệu quả cường hóa của Hắc Nguyệt biến mất, với năng lực của tôi cũng có thể hoàn toàn khống chế chúng.”

Lâm Siêu không để ý đến cô ta, mà nhìn về hướng Lâm Thi Vũ, dòng điện quanh người chị đã biến mất, nhưng dáng vẻ của chị lại có chút thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.