Mạt Thế Tiến Hóa

Chương 53: Chương 53: Lời hứa, thứ không thể thay đổi




Khoảng nửa tiếng trôi qua, Tân cõng theo con Lu gấp gáp di chuyển. Đi nhanh, nhưng hắn cũng không quên bài học vừa mới xảy ra nên hết sức cẩn thận. Và sự thật cho thấy, sự cẩn thận của hắn là không hề thừa một chút nào. Sau vụ quái đỉa dưới sông Lịch Tô thì con đường phía trước hắn đi vẫn là nguy hiểm nối tiếp nguy hiểm.

Theo việc trời ngày một tối đi thì ở khắp mọi nơi, như đống đổ nát, bụi cây hay lùm cỏ rậm rạp bắt đầu lũ lượt xuất hiện những sinh vật lạ đáng sợ với tần suất ngày một nhiều. Bọn chúng có điểm chung là vẻ ngoài nhìn cực kì tởm lợm và hết sức nguy hiểm.

Đi qua con đường chật hẹp với hai bên là những đống đổ sập khổng lồ chồng chéo lên nhau của các tòa nhà chung cư, hắn rợn tóc gáy, tê cả da đầu khi bất ngờ nhìn thấy những con rết quái khổng lồ bất ngờ chui ra. Bọn chúng bò loạn khắp nơi, tụ tập thành đàn rồi cùng nhau săn mồi tạo ra những tiếng rít chói tai ghê rợn vô cùng. May mắn, con mồi mà bọn chúng nhắm tới là đám ấu trùng trắng ởn khổng lồ, ẩn nấp dưới đống đổ nát nên cẩn thận di chuyển, hắn và con Lu vẫn có thể an toàn đi qua.

Sau khi vượt qua chỗ đàn rết quái vật, hắn càng cẩn thận hơn vào mỗi bước đi. Nhưng với thành phố Nội Hà đã biến đổi gần như hoàn toàn thì chỉ sự cẩn thận thôi là chưa đủ. Dù rất tập trung quan sát, nghe ngóng trước mỗi đoạn đường, nhưng hắn vẫn gặp bất ngờ, khi bị bầy chuột cống khổng lồ bao vây tại một con phố nhỏ chật hẹp cạnh chợ. Bọn chúng đột nhiên chui ra từ những ngóc ngách, hang hốc, lùm cỏ với số lượng đông phát khiếp. Những con chuột to lớn có kích cỡ tương đương với con mèo trưởng thành, hàm răng thì dày đặc sắc nhọn, còn ánh mắt thì đỏ rực khát máu phát sáng trong bóng tối. Bọn chúng ùa ra, nhưng không lập tức xông lên tấn công mà khóa chặt lấy hắn, chậm rãi đi theo rình mò đợi chờ một hiệu lệnh nào đó. Bị bọn chuột quái vật để ý, hắn căng thẳng, sợ hãi, áp lực đến khó thở. Nhiều lúc, hắn muốn bất chấp tất cả, liều mình tăng tốc chạy trốn để bỏ xa đám quái vật này. Nhưng cứ vào lúc mấu chốt thì bản năng của hắn lại nổi lên ngăn cản hành động.

Và rồi bản năng của hắn mách bảo là đúng.

Hắn không hoảng loạn chạy trốn thì bọn chuột vẫn chỉ chậm rãi theo sau mà không đồng loạt xông lên. Tỉ mỉ quan sát, hắn nhận ra rằng, bọn quái chuột này thực chất đang rình rập biểu hiện của con mồi như một loài thú săn. Nếu hắn không giữ được bình tĩnh mà cắm đầu chạy trốn thì rất có thể bọn chúng sẽ lao lên mà không do dự. Còn cố gắng tỏ ra mình mạnh mẽ đáng sợ thì hắn vẫn kéo dài được chút ít thời gian để quan sát tìm đường tẩu thoát. Nhưng rất nhanh, hắn phải tuyệt vọng vì số lượng bọn quái chuột ngày một đông hơn, nhung nhúc khắp nơi, tạo thành một vòng tròn chặn hết đường đi. Nhớ tới lần chạm trán đầu tiên với đám chuột quái này, một khi để bọn chúng tấn công trước, hắn chắc chắn sẽ phải chết. Không còn cách nào khác, hắn chuẩn bị điên cuồng xông lên mở đường máu thì bất ngờ lại xảy ra.

Không có bất cứ dấu hiệu nào báo trước, từ trên cao, những con chim cú mèo to lớn, với sải cánh phải rộng đến vài mét đột nhiên xuất hiện. Bọn chúng sà xuống tấn công, cắp lấy quái chuột rồi bay lên, khiến cho đàn quái chuột tan rã, hoảng sợ phân tán chạy trốn. Nhân lúc hỗn loạn, hắn đã cắn răng cõng theo con Lu cắm đầu chạy rời khỏi nơi đáng sợ đó.

..............

Đứng trước một con phố còn khá lành lặn, Tân chống một tay vào tường há miệng thở dốc. Thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn lại, thấy bọn quái chuột đáng sợ và đám chim cú khổng lồ không đuổi theo mình, hắn mới dám thở phào một hơi. Tình cảnh lúc trước thật quá nguy hiểm, nếu những con chim cú mèo đấy không xuất hiện kịp thời thì khả năng lớn là hắn và con Lu sẽ nằm lại đó và bị xé xác ra từng mảnh. Đưa tay áo lên lau mồ hôi trán chảy vào mắt, hắn móc chai nước ra từ ba lô trước ngực rồi ngửa cổ tu ừng ực một hơi hết sạch.

Dòng nước lạnh buốt vì nhiệt độ thấp ngoài trời chảy vào cổ họng nhanh chóng xua tan đi cảm giác bỏng cháy khô khốc và giúp hắn tỉnh táo. Nguy hiểm tạm thời qua đi, tiếng tim đập bình bịch như trống trận của hắn cũng dần ổn định lại. Bình tĩnh hơn, hắn bắt đầu ngoái nhìn cảnh vật xung quanh.

Trời đã tối hơn rất nhiều, màu xám đen bao phủ khắp mọi nơi ngày một đậm đặc, nhưng nó không ảnh hưởng đến con mắt có thể nhìn đêm của hắn là bao. Dựa vào những dấu tích còn sót lại, hắn mừng rỡ phát hiện bản thân mình chạy bừa đã tình cờ trở về khu phố Nhổn. Nơi có khoảng cách rất gần xóm trọ của hắn, chắc là khoảng mấy trăm mét thôi. Chỉ đi thêm một đoạn ngắn nữa, là hắn có thể về đến phòng, một chỗ đến giờ có thể coi là an toàn để ăn uống nghỉ ngơi và chăm sóc cho con Lu. Phấn khởi vô cùng, hắn xiết chặt cái rìu trong tay rồi nhắm hướng đi về xóm trọ. Nhưng vừa mới bước được ba bước thì hắn đột ngột dừng lại rồi cau mày suy nghĩ.

Hắn nhớ tới hai mẹ con An Nhiên và lời hứa sẽ quay trở lại của mình với cô bé nên lưỡng lự. Hắn không biết liệu mình cứ thế này mà đi về, bỏ mặc hai mẹ con ở căn nhà trống trải không có đồ ăn liệu có được không. Với tình hình thay đổi bây giờ, hắn biết rằng, một đêm nhịn đói mà không có đồ ăn là cực kì khó chịu, nhất là trong khi mẹ của An Nhiên vẫn đang bị thương. Nhưng nếu tiếp tục đi thì khả năng rất lớn hắn sẽ đối mặt với nguy hiểm, và có thể sẽ không may mắn được đàn chim cú tình cờ cứu giúp giống lúc nãy. Trong khi đó, ở trên lưng hắn, con Lu vẫn chưa có biểu hiện khá hơn từ lúc được cấp cứu.

Vò đầu bứt tóc, hắn đang cau có không biết làm sao giữa hai lựa chọn thì bất ngờ ở phía sau vang lên tiếng kêu của con Lu:

- Ư... ử...! – Con Lu rên khẽ lên rồi lè lưỡi liếm vào má Tân.

Giật mình, hắn vội ngoái đầu lại thì hết sức vui mừng khi thấy đồng bạn của mình đã tỉnh lại. Đưa tay lên vuốt ve đầu con Lu, hắn thở phào một hơi. Khí sắc của nó đã tốt hơn rất nhiều, tuy ánh mắt vẫn còn có vẻ đờ đẫn và cơ thể thì mềm oặt, nhưng có thể hành động đã là cực kì tốt. Bởi việc này cho thấy con đỉa quái tiêm nọc vào cơ thể nó chỉ làm tê liệt chứ không có độc tố. Con Lu tỉnh lại, tảng đá lớn đè nặng trong lòng hắn cũng được buông xuống. Vuốt ve đầu con Lu mấy cái, khẽ an ủi nó vài câu xong, hắn quay đầu lại.

Hướng ánh mắt lên nhìn bầu trời âm trầm lất phất hạt mưa, bất giác một vài hình ảnh trong ký ức hiện lên trong đầu hắn hồi còn bé. Hôm đó, cũng vào một ngày trời âm u mưa lất phất như thế này, hắn không giữ lời hứa với em, và bị bố đánh rất đau, rất nặng không ai can nổi. Chưa bao giờ hắn thấy bố giận dữ như vậy nên việc phải giữ lời đã ăn sâu vào tâm trí của hắn. Lúc trước, con Lu vẫn còn miên man chưa tỉnh thì hắn mới lo lắng do dự. Còn bây giờ tình trạng của nó đã khá hơn, hắn biết chắc chắn mình phải làm gì tiếp theo.

Cúi xuống, hắn giơ đồng hồ lên nhìn vào la bàn. Xác định tốt phương hướng xong, hắn ngẩng đầu lên khẽ an ủi con Lu mấy câu rồi cất bước lên đường. Xiết chặt cái rìu trong tay, hắn gấp gáp cố gắng đi với tốc độ nhanh nhất có thể.

Trời lúc này đã tối hẳn xuống, nhiệt độ hạ thấp mạnh khiến hắn dù mặc chiếc áo khoác da nhưng vẫn cảm thấy khá lạnh. Không biết có phải do lạnh quá nên những sinh vật hoạt động về đêm ẩn nấp tránh rét không mà hắn bỗng cảm thấy không gian yên tĩnh trở lại rất nhiều. Băng băng ở những chỗ thoáng, cách xa bụi rậm và đống đổ nát, hắn đi được một lúc mà không bắt gặp con gì hay động tĩnh phát ra trên đường. Thứ âm thanh duy nhất còn sót lại, đó là tiếng chim cú và quạ thỉnh thoảng lại vang vọng trong màn đêm lạnh giá. Tuy không gặp còn đáng sợ, nhưng hắn cũng không vì thế mà lơ là cảnh giác. Chỉ mong sao thực tế đúng như hắn dự đoán, đó là bọn sinh vật biến đổi tránh rét hết rồi.

Một lúc lâu sau, có lẽ ông trời đã nghe thấy lời thỉnh cầu của Tân mà suốt quãng đường đi tiếp hắn không bị ngăn trở bởi mối nguy hiểm nào nữa. Bây giờ, hắn đã đến khu phố biệt thự cao cấp, nơi mà hai mẹ con An Nhiên ở. Tạm dừng lại một tí, hắn lấy máy ảnh ra, tìm tới bức chụp số nhà. Tìm được, ghi nhớ trong đầu xong, hắn lại nhanh chóng bước đi.

Mất thêm khoảng năm phút nữa, cuối cùng hắn cũng tìm tới trước căn biệt thự, chỗ ở của hai mẹ con An nhiên. Đảo mắt nhìn ngó khắp xung quanh một lượt, thấy không có dấu tích gì đặc biệt và cánh cổng vẫn khóa như lúc đầu, hắn mới thở nhẹ ra một hơi. Ngẩng đầu lên nhìn cửa chính yên tĩnh đóng chặt, hắn móc chìa khóa mà cô bé đưa cho trước lúc đi ra mở cổng.

- Cạch! - Trong đêm tối, tiếng lách cách của khóa sắt vang lên thật rõ ràng.

Mở cổng đi vào rồi khóa lại cẩn thận xong, hắn nhanh chóng tiến tới cửa chính rồi tra chìa khóa vào vặn mở.

- Két... Két... Két... – Mở khóa thành công, Tân nhẹ nhàng đẩy vào. Không biết có phải thợ xây dùng đồ đểu hay không mà tiếng bản lề vang lên thật to và đáng sợ.

Khi cánh cửa hé mở được một nửa, hắn nhìn vào trong nhà lại bất ngờ không thấy ai ở trong. Cả gian sảnh chính tối om, trong mắt hắn chỉ hiện ra hai màu đen và trắng. Hai mẹ con An Nhiên đâu, nỗi bất an nổi lên trong lòng, hắn vội ló đầu vào để nhìn ngó toàn bộ khung cảnh. Nhưng vừa mới đưa đầu vào xong, lập tức cảm giác sởn gai ốc bùng lên. Tóc gáy dựng đứng, hắn giật mạnh người bật lại đằng sau.

- VỤT!!!

- ------OoO-------

Viết chính: Thăng Thiên Họa

Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi

Phụ tá: Sói Lạc Lối

Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.