Mạt Thế Trọng Sinh: Bạn Gái Hung Tàn

Chương 93: Chương 93: Đối chiến




Editor • Xue Ding

Cố Ngọc yên lặng liếc mắt nhìn Cố Cẩn một cái, người khác cũng là chị em sinh đôi, bọn họ cũng là chị em sinh đôi, vì sao trước nay cô không hưởng thụ qua đãi ngộ như vậy.

Cố Cẩn bị ánh mắt này nhìn đến lưng toát ra một trận lạnh lẽo, đem xiên thịt nướng đang muốn đưa vào trong miệng lấy lòng chuyển qua cho Cố Ngọc, “Tỷ, chị ăn trước!”

Cố Ngọc ghét bỏ nhìn nhìn que thịt nướng trong tay Cố Cẩn, thịt gà nướng quá lửa, cũng không phải bộ phận cô thích. Vừa vặn lúc này Trịnh Gia cũng đem xiên thịt đã nướng tốt đưa tới, “Ăn của tôi đi.”

Cố Ngọc khóe môi giương lên, rất tự nhiên tiếp nhận xiên thịt Trịnh Gia đưa tới.

Cố Cẩn:....Xin hãy cho nội tâm hắn một chút ánh sáng đi…, thực tối, thực lạnh lẽo a.

Một bữa tối này ăn còn có chút bình tĩnh.

Thương Vũ sờ sờ cái bụng tròn vo của mình, mấy ngày nay ở bên ngoài màn trời chiếu đất, bọn họ đã lâu rồi cũng chưa ăn qua một chút thức ăn đàng hoàng, càng đừng nói là đồ ăn nóng hầm hập.

“Cảm tạ a.” Thương Vũ cũng không phải ăn không, chủ động đưa ra hai viên nhị giai tinh hạch.

Cố Ngọc nhìn thoáng qua gật gật đầu, ý bảo Cố Cẩn thu hồi.

“Được rồi, việc tư xong rồi, hiện tại chúng ta nói đến việc công.” Bạch Linh thanh thanh giọng nói, ánh mắt đạm mạc đảo qua Ngô Hữu Dân, “Ngô thượng tá, đồ vật trên người của anh có thể giao ra đây rồi!”

Ân?

Mọi người ở đây đều sửng sốt, Ngô Hữu Dân cùng Phương Tử Di theo bản năng rút súng. Đã nói hai người này xuất hiện thật kỳ quặc mà, nguyên lai thật sự có ý đồ khác.

“Đừng tốn công, toàn bộ các người đánh lên cũng không đánh lại chúng ta. Vẫn nên ngoan ngoãn đem đồ vật giao ra đây đi, miễn cho bị thương hòa khí đôi bên.” Thương Vũ như cũ là bộ dáng cười tủm tỉm, nhưng trong tay lại nổi lên một ngọn lửa. Bộ dáng tùy thời chuẩn bị công kích.

Bạch Linh vẫn giữ vẻ mặt đạm nhiên, nhưng quanh thân lại cuốn lên một trận gió, sức gió quật tới khiến mọi người đều phải nheo mắt lại, tự động rời xa vị trí bọn họ 3 mét.

Hỏa, phong dị năng, hỏa mượn thế phong, đó là như hổ thêm cánh, hơn nữa cấp bậc dị năng của song bào thai này đã hoàn toàn áp chế bọn họ.

Sắc mặt Ngô Hữu Dân xanh mét, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia kiên nghị, hắn chính là chết cũng sẽ không giao đồ vật ra.

Thương Vũ tựa hồ sớm có dự đoán trước, lại nhìn về phía Ngô Hữu Dân, “Nghe nói anh là không gian dị năng giả, anh có thể không giao. Nhưng nghe nói không gian dị năng giả nếu như chết, tất cả đồ trong không gian đều sẽ phóng xuất ra ngoài.”

“Cậu muốn giết anh ta, tôi không đồng ý.” Cố Ngọc đứng dậy, chậm rãi rút ra hắc kiếm của mình. Mũi kiếm chỉa xuống đất, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía Thương Vũ.

Một trong yêu cầu hợp tác của cô và Ngô Hữu Dân là bảo đảm đưa hắn an toàn đến Thủ đô. Nếu Ngô Hữu Dân đều không còn nữa, một chuyến đi này của bọn họ còn có ý nghĩa gì nữa.

Đã gần đến Thủ đô, không thể ở chỗ này thất bại trong gang tấc.

“Hửm?” Bạch Linh khóe môi hơi hơi gợi lên, “Sợ là không phải do cô không đồng ý thì được!”

Tiếng nói vừa dứt, tiếng gió quật khởi, từng mảnh gió mỏng sắc bén bay vụt đến.

Hô hô hô!!

Phanh phanh phanh!!

Phảng phất thanh âm không khí nổ vang, Trịnh Gia nắm quyền đứng ở bên cạnh Cố Ngọc, sắc mặt nặng nề nhìn lại đây.

Cùng là phong hệ dị năng, hắn có thể cảm giác được cô gái đối diện rất mạnh. Nhưng chỉ cần Cố Ngọc nói không lùi, hắn liền tuyệt đối sẽ không hướng bọn họ nhận thua.

“Nguyên lai còn có một phong hệ dị năng giả.” Ánh mắt Bạch Linh chuyển hướng về phía Trịnh Gia, “Bất quá cậu không đánh thắng tôi!”

“Thử xem mới biết được.” Sắc mặt Trịnh Gia bình tĩnh, trên thực tế trong đầu lại cùng Cố Ngọc giao lưu, chỉ một lát sau bọn họ đã thương lượng ra đối sách.

Hai bên đều song song giằng co, những người khác không có khả năng gia nhập cuộc chiến đều xa xa né tránh.

“Bọn họ mấy giai rồi, tam giai, tứ giai?” Vẻ mặt Cố Cẩn kinh hãi, vừa rồi trong nháy mắt kia trên người Bạch Linh cùng Thương Vũ bùng nổ khí tràng bức bọn họ lui về sau. Nếu không phải hắn cùng Diệp Mỹ Hoa che chở hai đứa nhỏ, chỉ sợ một trận gió kia đều có thể quăng bọn nhỏ bay xa ra đảo luôn.

“Chỉ sợ là tứ giai.” Sắc mặt Ngô Hữu Dân ngưng trọng, nếu lúc này Đại Hoàng ở đây thì tốt rồi, nhưng gia hỏa này ngày thường chạy theo ô tô, ngẫu nhiên còn tụt lại phía sau, trước mắt càng không biết đã chạy đi đâu rồi. Bằng không có thú biến dị tứ giai ở chỗ này trợ trận cũng có thể nhiều thêm vài phần phần thắng.

Trong lòng Ngô Hữu Dân thật sự nôn nóng.

“Quá lợi hại.” Phương Tử Di lòng còn sợ hãi mà xoa xoa ngực, xem ra cô cùng Cố Cẩn đều phải nhanh chóng thăng lên nhị giai. Bằng không căn bản không thể mang lại trợ giúp gì cho Cố Ngọc bọn họ, mỗi lần có trận đánh ác liệt đều chỉ có thể để Cố Ngọc cùng Trịnh Gia lên, đồng đội như bọn họ cảm thấy thực suy sút a.

“Thật muốn đánh nhau sao?” Thương Vũ lắc lắc tay, có chút thương tiếc nhìn về phía Cố Ngọc, “Tôi sợ lửa của tôi sẽ làm cháy hỏng khuôn mặt nhỏ xinh đẹp này đó, đến lúc đó không còn đẹp nữa rồi!”

Trịnh Gia nặng nề liếc mắt nhìn Thương Vũ một cái, nguyên bản hắn đã cùng Cố Ngọc thương lượng, hắn đối phó Bạch Linh, Cố Ngọc khiêu chiến Thương Vũ. Nhưng lời tiểu tử này nói khiến hắn thực khó chịu.

“Tôi muốn đánh cùng cậu ta!” Trịnh Gia chỉ chỉ Thương Vũ, Cố Ngọc kinh ngạc nhìn hắn một cái, còn chưa mở miệng nói cái gì, Trịnh Gia đã vọt đi qua, áp súc lưỡi dao gió từ đầu ngón tay bay ra, lực sát thương kia gấp mấy trăm lần từ trước tới nay.

“Thương Vũ cẩn thận, không thể chính diện đối kháng lưỡi dao gió của cậu ta.” Bạch Linh lắc mình muốn gia nhập cuộc chiến, hắc kiếm Cố Ngọc đảo qua chặn đường đi cô ta, “Đấu với cô, là tôi!”

“Tôi đã đã cảnh cáo các người, không cần rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Bạch Linh lạnh lùng quét mắt nhin Cố Ngọc, trong mắt hai cô gái tia lửa văng ra khắp nơi, nguy hiểm chạm vào là nổ ngay.

“Oa, thật kịch liệt, chị Cố Ngọc thật là lợi hại!” Tiểu Xuân ở một bên liên tiếp vỗ tay, tuy rằng cô bé nhìn không ra cụ thể tình huống đánh nhau, ngay đến bóng dáng Cố Ngọc đều chỉ là hắc ảnh mơ hồ, nhưng cô bé nhìn thấy bóng trắng bị hắc ảnh đâm bay, đó không phải thuyết minh rằng Cố Ngọc lợi hại hơn sao?

“Thật là như vậy, chị tôi vì sao lại lợi hại như vậy chứ?!” Cố Cẩn phồng miệng lên rất giống như nuốt hai quả bóng hai bên má, ngay cả tứ giai đều có thể bị chị ấy đánh ngã?

“Này…… cũng khó tưởng tượng quá rồi.” Ngô Hữu Dân xem đến trợn mắt há hốc mồm, hết thảy cũng vượt qua nhận thức của hắn. Hắn cũng không biết Cố Ngọc vì sao lại có thể đánh thắng được Bạch Linh, có phải cô còn có thủ đoạn áp đáy hòm nào không?

Chỉ có Bạch Linh cùng Cố Ngọc giao thủ trong lòng mới thực một trận nghẹn khuất, vì cái gì cấp bậc cô ta rõ ràng cao hơn đối phương một giai, nhưng hoàn toàn không thể phát huy được ưu thế bản thân. Tốc độ Cố Ngọc thực mau, ra tay lưu loát, cô ta chỉ có nương theo thế phong không ngừng tránh né. Lưỡi dao gió, thậm chí chiêu thức rồng gió cuốn đều không phát huy ra hết ưu thế. Bởi vì công kích của cô đều đuổi không kịp tốc độ Cố Ngọc.

Này rốt cuộc là chuyện như thế nào?

Cố Ngọc lại ở trong lòng thầm vui mừng, nguyên lai cô suy đoán đúng rồi, dị năng của cô không những có thể tăng phúc cho đồng đội, ví dụ như Trịnh Gia. Mà khi dùng đến trên người địch nhân, còn có thể áp chế cấp bậc đối phương.

Lúc ấy khi đối chiến cùng cự mãng, Cố Ngọc trong lúc vô ý thức đã áp chế đầu thú biến dị kia. Bằng không lúc ấy lấy cấp bậc cô cũng chỉ nhị giai dị năng làm sao có thể chiến thắng cự mãng. Về sau cô mới chậm rãi hồi tưởng lại, chỉ là không có cơ hội thử nghiệm thêm một lần nữa.

Không nghĩ tới lần này dùng trên người Bạch Linh lại vô cùng hữu hiệu. Cái dị năng này của cô thật sự thập phần nghịch thiên a!

“Cô thua!” Cố Ngọc xoay người vung kiếm, thân kiếm màu đen vững vàng đặt ở trên cổ Bạch Linh. Gương mặt xinh đẹp của cô ta trướng đến đỏ bừng, đôi mắt đẹp càng thêm căm giận trừng đến cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.