Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 128: Chương 128: Tử vong




Nhìn thấy Đới Quân đứng trên hành lang, bước chân Duẫn Đông hơi khựng lại một chút, đẩy đẩy mắt kính, vì sự phát triển của tiểu đội Bá Chủ sau này, gã cực kỳ hiếm thấy mà chủ động dặn dò một câu: “Chuyện này đối với tiểu đội chúng ta, đối với Tống gia đều có lợi…” Câu nói kế tiếp gã không nói ra nổi, cũng không cần phải nói, thân phận Đới Quân bất quá cũng giống như đám người bên cạnh Ellen trước tận thế, chỉ là một món đồ chơi mà thôi.

Bây giờ đám em gái đã từng bò lên giường Ellen trong Bá Chủ đều đen mặt tập thể, giống như chết cha chết mẹ, Duẫn Đông không rãnh hơi tìm người đến nói chuyện, Đới Quân là nam giới duy nhất sau tận thế Ellen giao du, chính gã nói nhiều một câu đã cho hắn mặt mũi.

Đới Quân đương nhiên biết thân phận mình, nghe Duẫn Đông nói chỉ miễn cưỡng cười cười: “Anh Duẫn, em biết rõ, Ellen nói không thể, em sẽ không gây chuyện.” Bản thân Đới Quân biết rất rõ vị trí của mình, mình là nam, không giống những ả đàn bà mơ mộng kia, chờ tương lai sau khi Ellen kết hôn với vị Tống gia kia có thể sẽ có được càng nhiều phụ nữ xinh đẹp hơn, hoặc có thể sẽ đem mình ném ra sau đầu. Chỉ cần mình an phận, khiên tốn, có thể sẽ có một phần địa vị bên cạnh Ellen.

Sở dĩ hắn thức thời là vì… ai bảo trước đó vài ngày bọn Ellen bị bắt, hắn còn cho là bọn họ không ra được liền…

Duẫn Đông thấy hắn thức thời liền gật đầu, đi vào bên trong, đi chưa tới hai bước đột nhiên hỏi: “Sao không thấy Hứa Lỵ Lỵ?”

Đới Quân sửng sốt một chút, cười mỉa mai: “Người ta là người bận rộn, từ lần trước các anh mang đội ra ngoài làm nhiệm vụ cũng không thấy về, có lẽ là tìm được chỗ dựa mới rồi.”

Duẫn Đông cau mày, nhân phẩm Hứa Lỵ Lỵ trước tiên để qua một bên, lấy tính cách của cô ta mà trở về sẽ vì việc kết hôn của Ellen gây phiền toái cho xem, mà không thể không nói – dị năng của cô ta rất quan trọng. Lần trước bọn họ ở nhà máy quốc phòng gặp phải biến dị thực vật. Nếu có dị năng giả hệ mộc có thể điều khiển những thực vật kia thì sẽ tốt bao nhiêu?

Bây giờ căn cứ cũng tìm được phương pháp thăng cấp, đáng tiếc đội mình biết tin tức này quá chậm.

Duẫn Đông những ngày gần đây có công chuyện, lúc này tinh thần đã sớm cực kỳ mệt mỏi, tạm thời đem chuyện này gác qua một bên, quay người trở lại phòng mình nghỉ ngơi.

Đới Quân lại lo lắng mấy ngày nay bọn Ellen không biết có phát hiện việc mình làm không, mặt khác lại sợ chờ khi Ellen cưới đại tiểu thư Tống gia, mình liền bị kiềm chế thì phải làm sao? Bởi vậy thẳng thắn chờ trước cửa phòng Ellen.

Khoảng một giờ sau, Ellen uống say loạng choạng đi tới, bởi vì biết mình sắp kết hôn rồi, cũng không thể để Tống gia nói nhiều, bởi vậy Ellen sau khi trở lại tạm thời đẩy đám gái gú có tư tình ái muội với mình ra một phòng xa xa.

Một đội viên nam trong đội đỡ Ellen lên lầu, sau khi lên thấy Đới Quân tới đón, biết quan hệ hai người liền giao Ellen cho Đới Quân.

Dìu Ellen vào phòng ngủ, Đới Quân dốc toàn bộ tâm tư chăm sóc hắn, tiện thể cũng là để hắn yêu thích mình hơn.

“Ellen, sao lại uống nhiều vậy? Đầu có đau không? Em giúp anh xoa bóp nha.”

Tuy rằng uống nhiều rượu nhưng thần trí Ellen vẫn còn thanh tỉnh, trong lòng hiểu rõ ý tứ Đới Quân. Hắn cũng biết, sau khi kết hôn mình không thể không cho Tống Xảo Xảo mặt mũi, ít nhất ở bên ngoài tất cả tình nhân đều phải xử lý. Bất quá nếu như có Đới Quân ngoan ngoãn hiểu chuyện này, khiêm tốn lại là một thanh niên ở bên cạnh mình, chắc chắn Tống gia cũng sẽ không chú ý tới.

Bởi vậy vỗ vỗ tay hắn: “Anh không sao, chỉ là có chút khát nước.”

“Được, em rót nước cho anh nhé!” Trong mắt loé ra vẻ hài lòng, từ thái độ của Ellen lúc này Đới Quân có thể nhìn ra ý của hắn, vị trí của mình ở cạnh hắn đã an toàn. Chỉ cần trở về giải quyết sạch sẽ chuyện kia là được.

Xoay người ra cửa, xuống lầu đi rót nước, vừa đi tới cửa phòng bếp liền nghe tiếng ai đang cười. Đới Quân nhìn vào bên trong, liền thấy Hứa Lỵ Lỵ đã lâu không gặp đứng cạnh bàn cùng người phụ trách nhà bếp thấp giọng tranh luận.

“… Đội phó đã nói, cô đã nhiều ngày không về bây giờ còn muốn nháo loạn? Hay là để tôi đi lên mời đội phó xuống đuổi cô mới chịu cút hả?”

Hứa Lỵ Lỵ tức giận đến trợn mắt: “Duẫn Đông thì là cái giống gì?! Tôi đây muốn gặp Ellen!”

“Đội trưởng đã ngủ rồi, đội trưởng của chúng tôi cũng sắp kết hôn, kính xin Hứa tiểu thư đừng có đi gây sự vào lúc này. Cô vĩ đại quá, nhà chúng tôi chứa không nổi ông giời như cô.” Người này trước kia từng chịu không ít oan ức từ Hứa Lỵ Lỵ, lúc này Ellen đã nói rõ không thể cưới cái ả tính khí còn lớn hơn má hắn về làm vợ, hắn còn cần phải nịnh bợ sao?

Đới Quân thấy Hứa Lỵ Lỵ bị khinh bỉ, trong lòng càng đắc ý, ngẩng cao đầu nhấc chân đi vào: “Tôi tới lấy nước, đội trưởng khát.” Nói rồi còn liếc mắt nhìn Hứa Lỵ Lỵ một cái, không thèm quan tâm tới cô ta, cầm phích nước nóng trên bàn nhấc chân đi ra ngoài.

Hứa Lỵ Lỵ vốn định nổi điên với hắn, nhưng thấy hắn cầm cái phích nước nóng thì bỗng nhiên nở nụ cười lạnh, quay đầu trừng mắt nhìn cái người kia, hừ một tiếng, xoay người đi ra ngoài cửa lớn cắn răng thấp giọng nói: “Đáng đời, đây chính là do mày tự tìm!”

Đới Quân cầm nước lên lầu hai, đặt bình trên tủ đầu giường rót ra một ly cho Ellen, đỡ hắn ngồi dậy uống hai ly nước mới dìu hắn nằm xuống, mình cũng cởi quần áo bò lên giường – bây giờ trong đội ngoại trừ mình ra không ai có tư cách nằm trên chiếc giường này.

Sáng sớm hôm sau, một tiếng hét từ lầu hai tiểu đội Bá Chủ vọng ra, chờ Duẫn Đông dẫn người vọt vào phòng ngủ Ellen, đã thấy Đới Quân ôm chăn núp trong góc phòng, cả người run cầm cập như cầy sấy. Mà trên chiếc giường lớn kia, Ellen mặt đầy máu đen, thất khiếu chảy máu, cũng không biết đã chết bao lâu.

………

“Cậu nói một chút, tinh hạch cấp hai mà còn phân thuộc tính cái gì? Thực đáng ghét.” Quách Binh dùng sức gãi gãi đầu, cầm trong tay tinh hạch màu xanh nhạt ném vào túi.

“Chờ trở lại căn cứ xong đổi với người khác đi, phỏng chừng trong căn cứ sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện vấn đề này, đến lúc đó người dùng tinh hạch cấp hai đổi tinh hạch hệ khác khẳng định sẽ không ít.” Trần Ninh không giống Quách Binh gấp gáp như vậy, tinh hạch hệ không gian rất khan hiếm: “Hơn nữa tinh hạch cấp hai của hai người Hạ Tử Trọng khẳng định không ít, đến lúc đó đổi với bọn họ không được sao?”

“Đúng vậy! Bất quá hai người bọn họ không phải đã sớm tới cấp hai rồi sao? Sao lúc trước không phát hiện vấn đề này?” Quách Binh có chút không rõ, hai người Hạ Tử Trọng đã cấp ba, lẽ nào không phát hiện dị năng đến cấp hai cũng chỉ có thể hấp thu tinh hạch cùng loại?

“E rằng bọn họ chỉ dùng tinh hạch cấp 1 đi, hai người bọn họ có thể đánh như vậy hẳn là sẽ không lo lắng vấn đề này.” Đã sớm chữa trị chấn thương tâm lý, Yên Nhạc mặt hí ha hí hửng gõ bể đầu một con tang thi, đào ra một viên tinh hạch cấp một không có màu sắc, không có thuộc tính.

“Điều này cũng đúng.” Tuy rằng vẫn mang nghi vấn trong lòng, nhưng Quách Binh cũng không nhiều lời, hai người kia thăng cấp nhanh như vậy khẳng định có bí quyết, mà người ta cũng phải giấu một chút bí quyết riêng chứ. Bọn họ đã giúp đội mình rất nhiều, không phải chỉ là thuộc tính bất đồng không thể hấp thu sao? Dùng sức chiến đấu của bọn họ bây giờ, sớm muộn gì cũng đánh đủ số tinh hạch yêu cầu, cho dù là dùng tinh hạch cấp một để thăng cấp cũng có thể!

Lúc trước tiểu đội Luân Hồi cũng đánh được tinh hạch cấp hai, nhưng lên tới cấp hai tốc độ hấp thu chậm hơn không ít, mà vận khí của bọn họ lúc trước không tệ, đánh được đều là tinh hạch dị năng giả cấp hai trong đội cần, cho nên đến tận bây giờ mới phát hiện vấn đề này.

Chờ phát hiện xong thì không kịp hỏi hai người Hạ Tử Trọng, cho nên bây giờ mới phát sầu.

Ngược lại hai người Hạ Tử Trọng không biết chuyện này, bởi vậy càng không nhắc tới. Hạ Tử Trọng mặc dù biết từ cấp hai trở lên tinh hạch tang thi phân chia dị năng, phân chia màu sắc, nhưng không nghĩ tới hướng này.

“… Đây là thứ gì?” Nhìn bạch cầu ‘vẻ mặt’ đắc ý, ‘phun’ mấy thứ màu nâu lên lòng bàn tay mình, khóe miệng Phương Hách giật giật.

Bạch cầu lắc lắc động thân thể, đắc ý náo loạn một trận, mới dùng trí thông minh ít ỏi của nó báo cáo cho ‘cha mẹ’ – lúc ăn tinh hạch của thực vật đã thuận tiện thải ra bã!

“Thứ này không phải là hạt giống của thực vật biến dị sao?” Khóe miệng Hạ Tử Trọng co rúm lần thứ hai, năm, sáu viên kia càng nhìn càng thấy giống hạt giống.

“Thứ này chúng ta giữ lại có ích lợi gì?” Nghĩ tới đám thực vật đó đánh không chết, Phương Hách liền cảm thấy sợ hãi: “Cũng không thể trồng ở trong không gian!” Đánh chết cũng không cần! Trong không gian nếu như gieo mấy thứ này xuống thì những thứ khác không cần phải sống nữa!

“Không biết dị năng giả hệ mộc có dùng được không?” Hạ Tử Trọng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nhíu mày.

“Dị năng giả hệ mộc? Anh nói dị năng giả như em họ của anh?” Phương pháp chắc là không sai, nhưng Hứa Lỵ Lỵ kia…

Hạ Tử Trọng nở nụ cười: “Em giữ chúng nó cẩn thận, anh nhớ trong đội Luân Hồi có một đứa nhỏ mười một tuổi kích phát ra dị năng hệ mộc.”

Nhân số đội Luân Hồi nhiều, lần này kích thích dị năng loại nào cũng có. Giống lần trên đường đi Tây Bắc, đội viên Luân Hồi có không ít người bình thường là nhân viên hậu cần, sức chiến đấu chênh lệch bất đồng, kích phát ra không ít loại dị năng thuộc hệ hỗ trợ. Giống như vợ Uông Đồng là dị năng giả hệ trị liệu. Nghe nói trước tận thế cô là một y tá, dị năng kích phát ra có quan hệ rất lớn với đặc điểm của mỗi người.

“Được, chúng ta cứ giữ lại đã.” Vỗ vỗ bạch cầu đang gác cái đầu to lên người mình, Phương Hách đem mấy hạt giống kia ném vào một góc: “Nhưng sao bây giờ mới lấy ra?” Nó rõ ràng ngày hôm qua đã tiêu hóa xong đống tinh hạch mà, sao hôm nay mới lấy hạt giống ra?

Phương Hách chỉ là thuận miệng hỏi, bạch cầu xoay xoay làm bộ nghe không hiểu – Phương Hách cũng không truyền hỏi nữa – nó ngày hôm qua ăn đồ ngon, cho nên quên nói những thứ này với mẹ. Hừ! Nó sẽ không để bọn họ có cơ hội cười nhạo mình đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.