Mạt Thế Trùng Sinh Chi Hắc Ám Nữ Phụ

Chương 34: Chương 34




Sắc trời đã gần sáng, đám tang thi không biết mệt mõi lắc lư trên những con phố lớn, nhỏ, mỗi khi ngửi được khi tức của người sống sót liền sẽ trở nên dị thường hưng phấn, như là dã thú ngửi được mùi máu liền khẩn cấp nhào lên.

Chém đầu một con tang thi ở chính diện đánh tới, Tần Nguyệt liền nhanh chóng chẻ đầu nó tìm đúng vị trí tinh hạch móc ra. Sáng sớm hôm nay Tần Nguyệt đã đánh không ít tang thi, như không thu hoạch được bao nhiêu tinh hạch. Cảm được dị năng trong cơ thể rục rịch, Tần Nguyệt nhanh chóng thu tinh hạch vào để tránh người khác nhìn được cảnh cô hấp thu tinh hạch

Cô phát hiện chỉ cần thân thể không trực tiếp tiếp xúc với tinh hạch thì dị năng của cô liền ngoan ngoãn không tự tiện chạy ra hấp thu, vì thế cô phải chuẩn bị theo một cái túi vãi để thu thập tinh hạch, Tần Nguyệt xiết chặc dây lưng đem túi tinh hạch treo bên mình, để ngừa làm mất.

Cất túi tinh hạch, điều chỉnh tốt hô hấp, Tần Nguyệt cầm lấy búa nhìn về phía con tang thi khác đang chạy tới, con tang thi này phát ra tiếng rống thanh âm thật hưng phấn, mặt nó đã muốn hư thối, mang trên người là bộ quần áo rất bẩn, cũ nát, bàn tay khô héo hư thối giống như người binh thường có thể dể dàng vung lên, nó cáng chạy càng gần, thậm chí Tần Nguyệt còn có thể dể dàng ngửi được mùi hư thối phát ra từ trên người nó, hơn nửa khi nó chạy tới càng gần thì cổ mùi hôi thối này phát ra ngày càng nồng đậm.

Chịu đựng cái cảm giác ghê tởm, Tần Nguyệt xiết chặt cây búa trong tay, thờì điểm nó vừa chạy tới một búa vung lên, cái sọ của nó theo đó vở tan tành, thân thể con tang thi cứng đờ, ngã xuống, ngã ngay vào con tang thi mà cô vừa giết, Tần Nguyệt đi qua, lại vung lên một búa, đem sọ của con tang thi tách ra, không để ý đến vài giọt óc văng tung toé lên quần áo, Tần Nguyệt đi lên trước, lấy tay mò vao trong óc của nó quấy , trong chốc lát móc ra một cái tinh hạch hình trứng.

Vận khí thật tốt, cô thu hoạch tinh hạch, nhớ lại thời điểm cô đi săn phát hiện ra tinh hạch, lại chới tới một con tang thi, à không, nhìn kỹ mới thấy ở sau nó theo sau vài con tang thi nửa. Tần Nguyệt nhanh chóng đi qua, tay cầm búa nhanh chóng phát lực, giải quyết xong con tang thi đi đầu, sau đó Tần Nguyệt cũng không có ham chiến, cô quay đầu chạy, ngay cả con tang thi vừa giải quyết xong kia cũng không kịp kiểm tra, cô biết lấy tố chất thân thể của cô còn không có biện phấp đồng thời đối phó vài con tang thi mà không có bị thương, cái thời đại này mà bị thương sẽ không có bác sĩ đến hổ trợ.

Rống rống rống!

Những con tang thi ở đằng sau không bởi vì con tang thi đi trước bị người giải quyết mà rút lui, chúng nó còn không có sinh ra chỉ số thông minh, căn bản không có khái niệm nguy hiểm, thậm chí còn không biết cái gì gọi là sợ hãi, chỉ theo bản năng thèm khát máu thịt. Do địa hình ở khu vực này, nên Tần Nguyệt tận lực hướng cái ngõ nhỏ chạy tới, tang thi sơ kì tuy rằng có khí lực rất lớn, nhưng thân thể còn chưa có linh hoạt lắm. Tần Nguyệt chạy ra khỏi ngỏ nhỏ, địa điểm như thể này rất thích hợp cho một người mai phục giết từng con.

Tần Nguyệt canh chừng bên ngoài ngỏ nhỏ, bởi vì nguyên nhân ngỏ hẻm giống như là cái thông đạo, những con tang thi kia xếp thành một hàng tựa như chuỗi đường hồ lô chạy tới. Con tang thi thứ nhất xuất hiện tại ngõ ra của cái ngỏ nhỏ khi Tần Nguyệt vung búa chặt bỏ đầu nó, nó vừa mới ngã xuống đất, thì con tang thi thứ hai vừa chạy tới, sắc mặt Tần Nguyệt rất bình tĩnh vung búa xuống… Thẳng đến con tang thi cuối cùng xuống đất, cô mới dám mở đầu nó tìm kiếm tinh hạch.

Thu hoạch lần này không phải là rất tốt, năm con tang thi chỉ có được một cái tinh hạch, cô chậm rãi đi trở về, đi về đến chổ giết con tang thi đầu tiên mới mở đầu nỏ ra để tim tinh hạch. Tần Nguyệt không phúc hậu yên lặng nghĩ, chẳng lẽ là bởi vì nó thường xuyên xông ra phía trước để ăn thịt cho nên mới co tinh hạch?

Tần Nguyệt cầm búa đổi địa phương kế tiếp, trên đường cô thật là may mắn gặp được vài cái tang thi bị người đánh cho tàn phế, Tần Nguyệt một chút cũng không khách khí, thuận tay giãi quyết hết, chỉ là loại tang thi nay thường thì không có tinh hạch gì, cô chỉ tìm được có một viên tinh hạch, có chút ít còn hơn không, Tần Nguyệt tỏ ra lạc quan nghĩ, có một cái còn hơn là không thu nhặt được cái gì.

"Ê, bạn gì đó ơi, chờ một chút đi—— "

Một thanh âm của người tre tuổi từ phía sau Tần Nguyệt truyền đến, lúc trước thời điểm Tần Nguyệt đi qua quán ăn này liền biết có người bên trong, chỉ là không có để ý tới, tận thế đến đã lâu như vậy mà vẩn còn người không quen biết chạy đến chào hỏi khánh sáo như thế.

“ Có chuyện gì?” Mặt Tần Nguyệt không chút thay đổi xoay người lại, cô vẩn đứng tại chổ, cùng cái quán ăn không xa, không có ý tứ sẽ tiến lên. Người nó hé cửa ra, cũng không dám mở ra qua rộng, như là rất sợ hãi đột nhiến có tang thi xông lại cắn hắn, chỉ ở bên chổ cửa hé ra nói vọng ra,” Bên ngoài có rất nhiều quái vật … bạn có biết thời điểm nào quân đội tới không?” Hắn nói chuyện có chút run run, chắc là biến cố xảy ra mấy ngày nay làm cho hắn còn kinh hồn táng đảm, nhưng khi đang nói đến quân đội lại đột nhiên khôi phục sự tự tin.

“Tôi không biết, chắc là sẽ không có tới đâu." Tần Nguyệt nhìn thẳng hắn, lạnh lùng nói.

Trong trí nhớ đời trước là quân đội không có đến A thị, khi đó quân đội cùng chính phủ còn đang tranh đoạt quyền, xuất phát từ tư tâm, đâu có xuất phát từ lợi ích của công chúng đâu, dù sao chờ bọn hắn thương lượng tốt quyền lợi cùng phân phối các vùng đất về sau, A thị vốn dày đặc nhân khẩu cơ hồ bị tang thi giết gần hết, xuất phát từ thực tế quân đội quyết định không lãng phi binh lực cứu người còn lại của A thị, chỉ ra thông báo trên radio muốn mọi người tự lực cánh sinh chạy trốn tới các căn cứ người sống sót gần nhất.

“Hic, này bạn gì ơi bạn đừng có đi, chúng tôi trong này còn nhiều thức ăn…” Mắt thấy Tần Nguyệt muốn đi, người mở cửa mới sốt ruột, đáng tiếc lời của hắn còn chưa có nói hết, liền bị người ở bên trong kéo vào đóng cửa lại.

" Anh điên rồi hả, chúng ta nơi này vốn là đã không đủ ăn, anh còn muốn lại kéo thêm vài cá nhân tiến vào!" Một cái giọng nữ bén nhọn vang lên đầu tiên.

“ Các người hãy nghe tôi nói, tôi nói đây là chỉ vì …” Lời của hắn vẩn chưa nói hết liền bị người bên trong cắt đứt, Tần Nguyệt có lòng tốt mới nói thêm nửa câu, chỉ là một ít tin tức, thật cho rằng cô ngốc a. Tần Nguyệt bĩu môi cất bước đi về phia trước.

"Lý Triết Mân, nơi này không phải mình anh làm chủ, hiện tại quân đội còn không có đến, ai biết mấy thứ này còn có thể cho chúng ta ăn trong bao lâu, anh thông minh dùm một chút được không!” một cái giọng nữ khác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép tiếp tục vang lên

"Được rồi, đừng ồn nửa, mọi người vẫn là xem coi di động có hay không có tín hiệu, vẫn la phải đợi chứ cũng không phải biện pháp gì..." Trong phòng một cái nam sinh có vẻ có địa vị lên tiếng, vừa nói xong người này nháy mắt liền an tĩnh lại.

Tần Nguyệt vừa đi vừa cười lạnh, thật sự không thể trách cô nghe lén, từ sau lúc cô thức tỉnh dị năng ngũ quan của cô rất nhạy bén, các cô cãi nhau âm thanh lại lớn, muốn không nghe thấy cũng khó.

Lòng người a, cô lắc đầu, tiếp tục đi tìm kiếm tang thi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.