Mẫu Đan Đích Kiều Dưỡng Thủ Sách

Chương 11: Chương 11




Ngụy Tử Ngô chạy nhanh ra ngoài nghênh đón.

Cố Hi Nhạc kéo áo choàng, kéo tay Ngụy Tử Ngô: Xúc Xúc, ngày hôm qua tam ca của ta không phải nói muốn vào cung thỉnh mạch bình an cho hoàng tổ mẫu sao? Đi mau, ta với ngươi đi tìm hắn.

Ngụy Tử Ngô nhìn tiểu công chúa mới sáng sớm đã đến đây, trong lòng lo lắng, nói: Cám ơn ngươi Hi Nhạc, bất quá Liêu Tây quá xa, Phó Dư Châu nhất định là không đến. Vẫn là quên đi.

Không có việc gì, Phó Dư Châu nghe lời tam ca ta, ca của ta bảo hắn đi, hắn nhất định sẽ đi. Chúng ta đi tìm tam ca, bảo hắn làm cho Phó Dư Châu đáp ứng.

Ngụy Tử Ngô không động môi, không biết nên nói gì.

Cố Hi Nhạc nói: Đi thôi. Không thử làm sao mà biết. Ngày hôm qua Ngụy Tử Ngô vừa nghe Phó Dư Châu cư nhiên quay về kinh, kia một bộ dáng kích động, nàng đều thấy trong mắt.

Ngụy Tử Ngô biết tính tình công chúa của Cố Hi Nhạc, chỉ có thể đi theo nàng ra ngoài.

Đến Từ Di Cung, cung nhân lại nói thái tử cùng Phó Dư Châu tới sớm, bây giờ đã rời đi. Lại vừa hỏi, phải đi Đông Cung.

Lại nói tiếp, từ nhỏ Ngụy Tử Ngô đã được coi như khách quen trong cung, các nơi cũng không xa lạ, chỉ có Đông Cung thái tử, nhưng thật ra một lần cũng chưa bước vào.

Hôm nay tuyết ngừng rơi, đã bắt đầu tan, hàn khí lạnh buốt da thịt.

Đông Cung thái tử cũng đã được cung nhân quét dọn sạch sẽ.

Ngụy Tử Ngô cùng Cố Hi Nhạc ngồi ở ghế trên, chỉ chốc lát sau chợt nghe âm thanh cung nữ thỉnh an thái tử.

Hai nam nhân cao lớn bước tới, đôi mắt ẩn ẩn hàn quang, đó là thái tử.

Tam ca! Cố Hi Nhạc lôi kéo Ngụy Tử Ngô đứng lên.

Ngụy Tử Ngô cúi đầu, nàng hướng thái tử thỉnh an.

Hiếm khi, có thể nhìn thấy Ngụy nhị cô nương ở Đông cung. Ánh mắt nhìn Ngụy Tử Ngô, ngữ khí nan biện.

Ngụy Tử Ngô trầm mặc, trên mặt phiếm hồng, trong lòng nói thái tử tiến vào tai nàng, có bao nhiêu trêu tức, thậm chí còn có khinh miệt.

Cũng là, Ngụy Tử Ngô nghĩ rằng, nàng một bên đối phó người ta, thái tử tự nhiên sẽ không hoan nghênh nàng. Thái tử đã biết nàng điều tra chuyện Đoạn Tiềm.

Nhưng nàng đi vào Đông Cung, thuần túy là không cô phụ ý tốt của Cố Hi Nhạc. Đi một chuyến, cho Hi Nhạc biết sự tình bất thành, sau này sẽ không nhắc lại chuyện này.

Nhưng là vào tay Cố Hi Nhạc lại là chuyện khác, nàng nói: Ai, tam ca, huynh nói như vậy, ý là huynh ngóng trông Tử Ngô đến Đông Cung đã rất lâu rồi?

Phốc một bên Phó Dư Châu không nhịn được cười ra tiếng, lập tức sắc mặt lại nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn.

Thái tử mặt không chút thay đổi, liếc Cố Hi Nhạc một cái, vị tam công chúa này cũng nhanh thu hồi nụ cười.

Cố Kiến Thúy đối với Cố Hi Nhạc được chiều chuộng thương yêu , nàng đối với ca ca này không sợ, điều kiện tiên quyết là đối phương không cần dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn nàng.

Thái tử thản nhiên hỏi: Hai người các ngươi lại đây làm cái gì?

Cố Hi Nhạc lập tức chỉa chỉa người mới cười: Tam ca, chúng ta là tới tìm Phó Dư Châu.

Mọi người đều nhìn về phía hắn.

Phó Dư Châu. Cố Hi Nhạc gọi.

Có thần.

Phó Dư Châu. Cố Hi Nhạc giới thiệu: Đây là Ngụy gia cô nương.

Phó Dư Châu gật đầu nói: Mới vừa biết, là Ngụy nhị cô nương.

Ánh mắt của hắn ở trên người Ngụy Tử Ngô vừa chuyển, cảm thấy hơn hai năm không gặp, Ngụy Tử Ngô như thế nào lại như vậy.

Mũi thanh tú, môi phấn yên yên, dáng người đẫy đà. Nếu là chỉ nhìn khuôn mặt, thật sự là thuần mỹ thanh linh. Tươi đẹp cùng yêu mị không hề dính dáng.

Nhưng mà dáng người kia, Ngụy Tử Ngô ngày thường cao gầy, hôm nay nàng vừa vặn mặc đơn sơ, ngọn núi cao trước ngực thực sự làm cho người khác chú ý, eo nhỏ lượn lờ, trong chiếc váy dài kia có thể tưởng tượng ra được cặp chân thon dài.

Hơn nữa khí chất có vẻ hơi xa cách, ngay cả nam nhân như thái tử cũng làm như không thấy, vừa lúc ôm lấy dục vọng nam tính.

Này cũng thực làm người ta khó quên, Phó Dư Châu vô tình nghĩ đến hai câu trong bài thơ Mẫu Đan, nhược giáo giải ngữ ứng khuynh quốc, nhâm thị vô tình diệc động nhân.

Nhưng kỳ thật, Ngụy Tử Ngô làm sao đối với thái tử nhìn như không thấy, mỗi lần nhìn thấy thái tử, nàng đều cố gắng cẩn thận. Sợ thái tử đột nhiên làm khó dễ, hoặc là sử dụng thủ đoạn khác làm nàng khó xử.

Phó Dư Châu cẩn thận đánh giá, một hồi lại nhìn thái tử. Quả nhiên thấy sắc mặt thái tử không tốt, lập tức thu hồi ánh mặt. Trước đây hắn đã bị thái tử đánh đủ rồi.

Hơn nữa hắn cũng không muốn tìm một cô vợ xinh đẹp, nếu quá đẹp, sẽ dễ dàng bị người khác nhớ thương.

Ngụy Tử Ngô đến Đông Cung chính là không trâu bắt chó đi cày, do dự mãi cũng không nói, Cố Hi Nhạc đơn giản giành nói: Phó Dư Châu, phụ thân của Tử Ngô ở Liêu Tây bị nhiễm bệnh nặng, Tử Ngô tìm rất nhiều đại phu, cũng không có tác dụng, ngươi có thể đi Liêu Tây xem giúp không?

Phó Dư Châu trầm ngâm một lát, nói: Này, cũng không phải là không thể...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.