Màu Đen Màu Xám

Chương 65: Q.3 - Chương 65: Chỗ ngồi




Draco nằm tại bệnh thất ba ngày, trong ba ngày đó kẹo đều thuộc về tôi. Mỗi ngày sau khi ăn xong, Pansy Parkinson đều đến thăm cậu ấy, sau đó là một cuộc chiến châm chọc với tôi. Tôi cảm thấy rằng câu nói: “Không gây sự với cô ấy” của Draco rất thích hợp với Parkinson.

Thời điểm cậu ta khỏi hẳn và rời đi, vết thương của tôi đã lên da non, tôi có thể hoạt động một chút rồi. Nhưng bà Pomfrey thật cố chấp nên mỗi lần tôi đọc trộm sách bà đều tức giận.

Tôi nhàm chán đến điên lên mất.

Tôi ở bệnh thất một tuần liền, sau khi tôi ăn xong, bà Pomfrey đưa tôi về ký túc xá, tôi cam đoan với bà rằng tôi sẽ tốt hơn và tuyệt đối là không vận động mạnh.

“Trò phải cẩn thận! Các cơ quan nội tạng cũng không phải là dễ dàng dài ra đâu!” Bà Pomfrey uy hiếp tôi lúc đưa tôi ra khỏi bệnh thất, “Nếu trò làm gì mà buộc phải trở lại bệnh thất, cô sẽ trông coi trò đấy!”

Tôi thề là tôi không bao giờ muốn trở về đây.

Lúc về đến ký túc xã đã là buổi trưa, tôi vừa vặn đi ăn cơm trưa.

Lúc đi nhà ăn tôi ngạc nhiên phát hiện ra, chỗ của tôi đã có người ngồi - là Millicents Bulstrode kẻ ngu ngốc đã bị tôi trừng trị vì đã đùa cợt với tôi hồi đầu năm học. Cậu ta biết tôi đang nhìn cậu ta, ánh mắt tức giận nhìn tôi.

“Đến đây! Bên này!” Draco nói với tôi.

Tôi nhìn về phía Draco, bên cạnh cậu ta có một chỗ trống -- rõ ràng là hành động làm tôi ở trong bệnh thất một tuần đã làm tôi thay đổi chỗ ngồi tại Slytherin, hiện tại Draco cho rằng tôi có đủ tư cách ngồi cạnh cậu ta.

Tôi đi về phía chỗ trống, hơi do dự ngồi xuống. Draco không kiên nhẫn khinh thường nhìn tôi, oán trách: “Tớ gọi cậu từ lúc nãy rồi, cậu đúng là quái vật đầu to.”

Ngồi đối diện Draco là Pansy Parkinson, cô ấy giống như một con nhím xù lông, hiện ra toàn bộ thái độ thù địch với tôi, không hề che dấu. Nghe Draco nói thế, cô ta vui sướng khi có người gặp xui xẻo.

Tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ thất vọng thôi, Draco oán trách cũng không như cô ấy cho rằng sẽ làm tâm tình của tôi đi xuống.

Ngồi bên cạnh Pansy Parkinson là Blaise Zabini, cậu ta hứng thú nhìn tôi cùng Parkinson tấn công nhau, cười với tôi, giơ tay ra: “Blaise”

Tôi vươn tay qua bàn bắt tay cậu ta: “…Sylvia. Cảm ơn cậu, thuốc cầm máu của cậu đã cứu sống tớ.” Là bạn học với nhau đã ba năm vậy mà bây giờ mới tự giới thiệu, cảm giác này thật quái dị…

Ngồi bên cạnh tôi là Crabbe và đối diện với cậu ta là Goyle. Từ lúc bắt đầu ăn cơm, tôi nhận thấy rằng bọn họ cực kỳ thích thú với đồ ăn, nó làm tôi không thể nuốt nổi. Tôi ước gì mình có thể trở về chỗ cũ của mình… Ít nhất tại đó tôi sẽ không bao giờ biết, hóa ra trên bàn ăn nhà Slytherin còn có người có kiểu ăn như con chó bị bỏ đói ba ngày vậy.

Ở lại bệnh thất bảy ngày làm tôi chán sắp chết, buổi chiều không có tiết học, tôi ở lại Thư viện đến khi bà Pince đuổi ra thì mới trở lại phòng sinh hoạt chung.

Lúc đó đã rất khuya rồi, phòng sinh hoạt chung chỉ còn Hugh Coffey, anh ấy đang đọc sách trước lò sưởi.

Tất cả mọi người đều biết anh ấy là một Slytherin xuất sắc, có phong cách quý tộc lạnh nhạt, cẩn thận, có trách nhiệm. Thời gian anh là huynh trưởng hai năm, tất cả Slytherin đều tôn trọng anh ấy.

Tôi đi xuyên qua phòng sinh hoạt chung, trở về phòng ngủ.

Hugh Coffey khép sách lại, gọi tôi: “Sylvia Hopper.”

Tôi lúc này mới biết… Anh ấy ở lại phòng sinh hoạt chung muộn đến thế là để chờ tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.