Màu Đen Màu Xám

Chương 84: Q.3 - Chương 84: Ngày nghỉ kết thúc và Martina






Rời khỏi Sảnh đường, tôi mang về cho Knight một con gà tây nướng, cho dù nó là chó cũng có quyền được hưởng ngày Lễ Giáng sinh chứ.

Trở lại phòng ngủ, tôi thấy nó chui ra khỏi nhà vệ sinh, lông ướt sũng.

“A!” Tôi giật mình nhìn nó, “Mày đã học cách tự tắm rửa sao?”

Thật là thần kỳ, tôi biết các thú cưng của thế giới phù thủy thông mình hơn các thú cưng ở thế giới Muggle, nhưng tôi không nghĩ là chúng có thể tự tắm. Nó làm như thế nào nhỉ? Dùng móng vuốt đầy lông của nó sao?

Nó hắt xì một cái, vẩy vẩy nước trên người nó.

Tôi tìm khăn mặt lau lông cho nó, ngửi trên người nó có mùi sữa tắm.

“Mày dùng sữa tắm của tao?” Tôi bực bội nói, “Rõ ràng tao đã mua cho mày sữa tắm dành cho chó rồi cơ mà!”

Sau Lễ Giáng sinh, tôi gặp Granger tại Thư viện.

“Chào cậu, Granger.” Tôi nhìn bên cạnh cô ấy không có ai nữa, “Hôm nay cậu đi một mình à?”

“Ừ, cho dù là bạn thân thì cũng không thể lúc nào cũng đi cùng nhau.” Granger cứng rắn nói, vẻ mặt quật cường.

Tôi đoán là cô ấy cãi nhau với hai tên kia.

Chuyện sau đó đã chứng minh suy đoán của tôi. Nhóm Chúa Cứu thế lúc nào cũng đi ba người, mà hiện tại Granger lại luôn cô đơn ngồi trong thư viện, mãi cho đến khi qua năm mới, sắp vào học thì bọn cũng không có đi với nhau.

Một ngày tôi đi từ Thư viện trở về phòng nghỉ Slytherin, tôi phát hiện nhóm Draco đã trở lại Hogwarts.

Blaise lười biếng dựa vào ghế sofa gần lò sưởi trong tường, hai cái chân dài gác lên nhau, ánh lửa như nhảy múa trên làn da đen nhánh của cậu ta, nhìn giống như một con báo vừa ăn no xong.

Parkinson ngồi bên cạnh cậu ta, vui vẻ nói gì đó với Draco ngồi đối diện, Tóc của cô ấy dùng thuốc tăng trưởng, làm xoăn, con mắt màu nâu trong suốt, làn da như hoa tường vi, môi đỏ tươi, giống một cô gái đã trưởng thành.

Draco nghe mà không tập trung. Cậu ta bây giờ đã không còn chải kiểu tóc tròn như trứng nữa, làn da vẫn nhợt nhạt như cũ, con mắt màu xanh lam nhắm hờ. Tóc màu bạch kim mềm mại xõa trên mặt, làm cho cậu ấy nhìn cực kỳ ôn hòa - tôi cực kỳ các định đó là “nhìn như”.

Goyle và Crabbe ngồi hai bên Draco, vừa ăn kẹo, vừa cười ngây ngô khi nghe Parkinson nói chuyện.

“Hì!” Tôi vui mừng chào bọn họ, “Không nghĩ là mọi người trở về trường sớm vậy.” Tôi không nghĩ là tôi còn nhớ bọn họ hơn mình nghĩ… tôi cũng có nhớ đến Parkinson.

Blaise nhướn mày nhìn về phía này, mỉm cười.

Draco cười giả nói: “Lễ nghi, thưa cô.”

“Không, tớ rất kích động khi nhìn thấy mọi người, có mất chút lễ nghi cũng có thể tha thứ.” Tôi ngồi bên cạnh Parkinson, “Ngày nghỉ của mình chán chết.”

“Sao cậu lại ngồi bên cạnh mình!” Parkinson không vui nói.

“Yên tâm, mình rất muốn ngồi cạnh Blaise hoặc là Draco. Nhưng bên cạnh Blaise là cậu mà cạnh Draco “ Tôi chỉ về phía đối diện, “ Mình không nghĩ nơi đó còn có thể nhét thêm một người nào nữa, cho dù là người gầy như mình.”

Goyle và Crabbe cười ngây ngô đứng dậy.

“Draco, mình nghe nói cha cậu khiếu nại lão Hagrid?” Tôi nói.

“Ừ, nếu xúc phạm đến một người nhà Malfoy, hắn nên phải trả giá.” Draco tiếc nuối thở dài, “Đáng tiếc là Dumbledore đảm bảo cho Hagrid. Nhưng sao cậu lại biết?”

“Biết từ chỗ nhóm Chúa cứu thế ba người đó. Chuyện này làm mình không thoải mái cả một ngày nghỉ.” Tôi biểu tình chán ghét trên mặt, “Cực kỳ đáng ghét Weasley.”

“Bọn họ? À?” Draco nói giống như không thèm để ý, “Các người có quan hệ không tồi nhỉ?”

“Không, mình không nghĩ đó là “quan hệ không tồi”, chỉ biết sơ sơ thôi.” Tôi nói, “Bọn họ đề nghị mình ra tòa làm chứng cho Buckbeak. Đó là thương xót con vật đó thôi.”

“Vậy… Cậu đã…” Draco nhìn tôi nói, “Đồng ý rồi?”

“Đừng nói giỡn chứ, Draco.” Tôi nhăn mặt lại, “Nhưng có lẽ cậu muốn nghe kể về bộ dáng của Weasley lúc bị mình cự tuyệt nhỉ.”

“Không, cảm ơn, mình xác định là mình không muốn.” Blaise lại cười mỉm.

“Mình hi vọng nó biến mất vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt mình.” Draco cười nhạt.

“Còn có một việc…” Tôi trầm ngâm nói, “… Các cậu biết thuốc cấm phép thuật không? Tớ không tìm được nó ở Thư viện.”

“Cái thứ đó?” Draco chán ghét nhăn mặt lại, “Cậu làm sao mà biết được?”

“À, biết được từ chỗ giáo sư Snape.” Tôi nói qua qua, “Blaise?”

“ Nó có tác dụng giống như tên gọi của nó vậy… “ Blaise nói, “ Mình nghĩ cậu không tìm thấy nó ở Thư viện, hoặc nếu có thì nó ở Khu sách cấm. “

“ Này, đừng nói nữa, đó là thứ thật ghê tởm ! “ Parkinson lớn tiếng nói.

“ Cậu biết à ? “ Tôi hỏi Parkinson.

Cô ấy trừng mắt với tôi.

“ Không ! Cái thứ độc ác đó, tớ không muốn nghĩ tới ! “

Cô ấy nói là sự thật, vì tôi ngồi sát cạnh cô ấy, tiếp xúc trực tiếp tới da cô ấy, tôi còn cảm nhận được là cô ấy nổi da gà.

Tôi khó hiểu nhìn bọn họ.

“ Nếu có thứ đó, như vậy nó chính xác là Độc dược Hắc ám. “ Draco ám chỉ nói, “ Ở… buổi hoạt động của Hội, cậu có thể hỏi trưởng hội. “

---

Ngày hôm sau, lại bắt đầu đi học rồi.

Môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí không hề tệ như lúc trước, tiết học đầu tiên ông ấy đốt một đống lửa, để chúng tôi vừa sưởi ấm vừa nhìn lũ Hỏa quái đi tới đi lui.

Giáo sư Lupin nhìn càng thêm mệt mỏi, áo choàng cũ nát nhìn càng thêm rộng thùng thình. Sắc mặt ông ấy tái nhợt dạy chúng tôi môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, thái độ vẫn nhẹ nhàng như bình thường. Nhưng tôi nghi ngờ ông ấy cũng sẽ ngã gục trên lớp mất.

Tan học tôi nghe thấy Weasley nói chuyện cùng Potter.

“ Ông ấy vẫn có bộ dạng như có bệnh, đúng không ? “ Weasley vừa nói vừa đi về phía Sảnh đường.

“ Cậu nghĩ là ông ấy bị bệnh gì ? “ Potter lo lắng nói.

Granger đang sửa soạn lại sách của cô ấy dưới chân một bộ giáp sắt, sách của cô ấy nhiều lắm, không thể chọn trong túi của cô ấy được. Nghe họ nói chuyện, cô ấy tạo tiếng ‘xì’ không kiên nhẫn.

“ Cậu xì cái gì mà xì ? “ Weasley không kiên nhẫn nói.

“ Không có gì. “ Granger kiêu ngạo nói, đặt túi sách lên vai.

“ Không phải, có chuyện gì chứ. “ Weasley nói, “ Mình vừa nói đến giáo sư Lupin bị bệnh gì đó, cậu ngay lập tức… “

“ À, điều đó đã quá rõ rồi. “ Granger nói, mang theo cảm giác ưu việt làm người khác tức giận đến nổi điên.

“ Nếu cậu không muốn nói cho bọn này biết thì đừng nói. “ Weasley gào lên.

“ Được. “ Granger cao ngạo nói, rồi bước đi.

Weasley bực bội nhìn chằm chằm bóng dáng của Granger.

“ Cô ấy cũng không biết đâu, cô ấy nghĩ muốn nói chuyện cùng bọn mình thôi… Mày nhìn cái gì ? “ Weasley nhìn tôi với thái độ thù địch.

Tôi cười đầy hàm ý với cậu ta. Draco đi từ phía sau tôi tới, nở nụ cười độc ác nói : “ Nhìn nhóm ba người Chúa Cứu thế cãi nhau “

“ Không liên quan gì đến mày, Malfoy. “ Weasley gào lên, còn rút đũa phép ra.

“ Mày khiêu khích tao ? “ Draco kiêu ngọa nhìn đũa phép của cậu ta, chậm rãi đi qua cậu ta, “ Tao cá là mày không dám phóng bùa chú vào tao đâu. “

Tôi nghĩ rằng lời của cậu ấy càng khiêu khích hơn.

Weasley tức đến phát điên, may mà Potter còn chút lý trí, cậu ta sống chết kéo tay cầm đũa phép của Weasley.

“ Đừng ! “ Cậu ấy nghiêm mặt nói, “ Cậu sẽ bị trừ điểm đấy ! “

Potter cùng Draco đối đầu nhau ngay từ ngày đầu học ở Hogwarts, nếu tấn công bạn học mà không bị trừ điểm, tôi đoán là cậu ta cũng muốn làm thế với Draco.

Tôi đi sau lưng Draco hướng về phía Sảnh đường, quay lại cười mỉa mai với Weasley.

Weasley giãy dụa mạnh hơn.

Thứ năm của tuần đầu tiên học kỳ mới, tôi đi vào phòng ngủ của huynh trưởng Strong, xuyên qua một bức họa trong phòng đấy, đi đến phòng sinh hoạt của Hội Nghiên cứu Phép thuật Hắc ám.

Martina Hosea đã sớm tới rồi, cô cúi đầu, hết sức chăm chú nghiên cứu thứ gì đó.

Tôi do dự, rồi tiến đến gần cô ấy. Cô ấy nhạy cảm ngẩng đầu lên, cười dịu dàng với tôi.

“ Martina… “ Tôi do dự “ Chị có biết Độc dược Cấm phép thuật không ? “ Toàn bộ học sinh hiểu biết về Phép thuật Hắc ám nhất, trừ anh Coffey cũng chỉ có chị ấy.

Chị kinh ngạc nhìn tôi : “ Không, chị chưa bao giờ nghe thấy nó. Em làm sao biết đến nó ? “

Tôi có chút thất vọng : “ Từ chỗ chủ nhiệm nhà ạ. “

Chị ấy trầm tư nói : “ Nếu biết được từ chỗ chủ nhiệm, như vậy là nó có tồn tại, giáo sư cũng có nhiều nghiên cứu đối với độc dược. “

“ Đúng thế. “ Tôi giữ vững tình thần, “ Draco nói nó nhất định là Độc dược Hắc ám, em nghĩ rằng chị sẽ biết. “

Cô ấy cười dịu dàng.

“ Em nên biết là, cho dù chị rất thích phép thuật Hắc ám, nhưng cũng không thể nào hiểu biết hoàn toàn nó. Phép thuật Hắc ám ở nước Anh bị đứt đoạn cực kỳ nghiêm trọng, hiện tại chỉ có một ít gia tộc truyền lại từ xưa. Họ sẽ không mạo hiểm mà dạy cho người ngoài. “

“ Đúng thế. “ Tôi nói, “ Em biết từng gia tộc quý tộc thuần huyết đều truyền lại những bùa chú tấn công. “

“ Chúng bình thường đều là Phép thuật Hắc ám. “ Martina mỉn cười, “ Có lẽ độc dược Cấm phép thuật cũng là một loại trong số đó. Dù sao những thứ ác độc nếu có tồn tại, chị nghĩ rằng sẽ có người đã từng nghe đến nó. “

Tôi ngập ngừng nói.

“ Parkinson cũng nói đây là thứ độc ác, cô ấy còn nổi cả da gà. “ Tôi nghi hoặc nói, “ Em không hiểu lắm… “

“ Em lớn lên ở thế giới Muggle, đúng không ? “ Chị ấy ôn hòa nói, “ Cho nên em không biết. Nếu hiện tại cướp ma lực của em, để em không thể tiến vào thế giới phù thủy, không nhìn thấy Hogwarts, em sẽ cảm thấy thế nào ? “

“ Em nghĩ rằng em sẽ vô cùng đau đớn mất mát. “ Tôi nói. Phép thuật đã sớm là một phần trong cuộc sống của tôi, tôi sẽ không thể sống mà không có phép thuật như trước kia.

“ Mất mát, đúng thế. “ Martina nói, “ Đối với người thuần huyết, ma lực sống cùng từ lúc bé, chúng ta đã có quen với phép thuật từ nhỏ, nó là một nửa sinh mệnh rồi. Nếu mất đi ma lực, giống một Squib thậm chí là giống Muggle, điều này còn tuyệt vọng hơn so với cái chết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.