Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 42: Chương 42




Ngày Phong Quang trở về, phủ thừa tướng vẫn như trước không có gì khác biệt, chẳng qua Vương Từ đối với nàng càng thêm sủng ái, ngay cả Hạ Triều cũng ngoan ngoãn nghe theo Vương Từ. Dù tình cảm vợ chồng của bọn họ không tốt, nhưng khi chuyện liên quan đến nữ nhi thì có thể sủng liền sủng, tuy Phong Quang không thân cận Hạ Triều nhưng nàng cũng không ngại Hạ Triều sủng nàng.

Phong Quang là chính nữ, Hạ Khởi Mộng là thứ nữ, nói cách khác các nàng từ lúc sinh ra địa vị đã được quyết định, có lẽ Hạ Triều hơn mười năm trước xác thực có thích mẫu thân của Hạ Khởi Mộng, nhưng mà nam nhân a, thích nhất thời chung quy cũng chỉ là nhất thời mà thôi, khi Hạ Khởi Mộng sinh ra hắn liền không sủng ái thiếp phòng này nữa. Nhiều năm qua Hạ Triều cũng không tiếp tục nạp thiếp, nhưng cũng không ngủ lại trong viện của Vương Từ, bọn họ giống như đang giận lẩy nhau.

Một lần đánh cược mất mười sáu năm.

Thực tế, Vương Từ tuy rằng nhìn Hạ Khởi Mộng liền thấy chướng mắt, nhưng nhiều năm qua nàng đều cho Hạ Khởi Mộng đãi ngộ đúng như những gì thứ nữ đáng được có, tất nhiên đãi ngộ này so ra kém Phong Quang. Mười mấy năm qua Hạ Khởi Mộng này đều luôn ở trong viện của chính mình mà không gây sự, nếu nàng vẫn có thể luôn an phận thủ thường như vậy, Vương Từ cũng sẽ vì nàng chọn một người thành thật mà gả cho, nhưng từ sau khi rơi xuống nước, Hạ Khởi Mộng liền thay đổi.

Không ai biết trên cung yến ngày đó, Vương Từ nhìn người được gọi là Ngân diện quân sư đã nghĩ cái gì, nàng sẽ không nhận sai người, tuy rằng có mặt nạ che chắn nhưng cặp mắt kia, đôi môi kia, âm thanh kia… thật sự cực kỳ giống mẫu thân của Hạ Khởi Mộng.

“Phong Quang, sau này đừng tiếp xúc nhiều với Hạ Khởi Mộng.”

Ngồi ngắm hoa trong đình ở hoa viên, Phong Quang không nghĩ tới Vương Từ lại cảnh cáo một câu như vậy, vì vậy nàng tự nhiên hỏi: “Tại sao?”

“Chuyện không bình thường, tất có quỷ. ”Gương mặt Vương Từ luôn luôn dịu dàng lại xuất hiện vẻ tàn khốc.

Phong Quang quýnh lên, nghĩ nương nàng không lẽ lại muốn ra tay với Hạ Khởi Mộng, khó mà làm được, động tới Hạ Khởi Mộng chẳng khác nào đắc tội với Tiêu Nhược, Tiêu Nhược vì Hạ Khởi Mộng cho dù là tạo phản đều không chút do dự, quan trọng là người ta có vầng hào quang của nữa chính đó, không chết được đâu.

“Nương, ngươi đừng nghĩ nhiều, Hạ Khởi Mộng không chọc đến chúng ta thì chúng ta coi như nàng không tồn tại là được.” Nàng đung đưa cánh tay Vương Từ, giả bộ nữ nhi ngây thơ vội vàng chuyển hướng đề tài, “Nữ nhi gặp nguy hiểm nhưng nhờ Quỷ vương điện hạ cứu về, nương, ngươi có giúp nữ nhi cảm tạ Quỷ vương điện hạ thật tốt sao?”

“Cha ngươi tất nhiên đã đưa lễ qua, bất quá…”

“Bất quá cái gì?”

Vương Từ vuốt đỉnh đầu nữ nhi, khẽ cười nói: “Theo tính tình của ngươi, nếu gả cho Quỷ vương điện hạ rồi ta lại lo lắng.”

“Tại sao nương lại nói vậy?”

“Không có gì, xem như nương nghĩ nhiều rồi.” Vương Từ vẫn cười nhưng nụ cười lại có chút chua xót, nhìn ánh mắt Tiêu Nhược xem Hạ Khởi Mộng ở cung yến đó, chỉ sợ địa vị của Hạ Khởi Mộng trong lòng hắn đã không giống như bình thường… Nhưng dù nàng nghĩ muốn giải trừ hôn ước cho Phong Quang thì đây lại là do bệ hạ ban hôn, làm sao mà có thể giải trừ dễ dàng như vậy? Tâm nam nhân đi rồi sẽ rất khó mà kéo được trở về, nói ra cũng chỉ làm cho Phong Quang càng thêm bối rối mà thôi.

Vương Từ mang theo tâm sự mà đến, lại mang theo tâm sự mà đi, Phong Quang không phải không đoán được ưu phiền trong lòng nương mình, nhưng nàng không thể nói chính mình đang nghĩ đến người khác, người kia hẳn đang ở Quảng Lưu quốc, huống chi hôn ước này thật là một cái phiền phức lớn.

“Tiểu thư.” Tiểu Tử khuất người hành lễ, nàng vốn muốn đi xuyên qua hoa viên lại không ngờ đụng phải tiểu thư nhà mình.

Phong Quang hoàn hồn lại từ trong suy nghĩ của chính mình, miễn lễ cho Tiểu Tử, nhìn người phía sau nha hoàn hỏi: “Vị cô nương này là?”

“Bẩm tiểu thư, đây là thợ chăm hoa mới tới nên vẫn chưa biết đường, quản gia sai nô tỳ mang nàng đi dạo xung quanh.”

Cô nương mặt áo vải thô cúi người, ngẩng đầu nói: “A Lục bái kiến tiểu thư.”

Phong Quang khẽ kinh sợ, con ngươi mở lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.