Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 227: Chương 227: Bán thú (13)




“Lần này cũng nhờ Viêm Mông, nếu không phải hắn đánh chết thủ lĩnh Phong lang, chúng ta cũng không thể giết chết chúng nhanh như vậy. Vậy nên Viêm Mông sẽ nhận được một đầu Phong lang.” Thủ lĩnh nói với mọi người.

Toàn bộ giống đực không có ý kiến, cuối cùng mỗi người nhận nửa đầu Phong lang, chỉ có Viêm Mông được tròn một đầu.

Viêm Mông mang theo con mồi cười ngây ngô đứng trước mặt Bắc Vũ Đường.

“Về ăn cơm.”

Bắc Vũ Đường đã nướng khoai lang, chuẩn bị sẵn nếu hắn không săn được, thì để hắn ăn lót bụng. Giờ có con mồi, tất nhiên không cần lo vấn đề ăn uống.

Viêm Mông thuần thục xử lý con mồi, không đặt hết lên lửa nướng, mà để lại một nửa cất đi.

Lần này săn được con mồi, nhưng lần tiếp theo thì không biết có may mắn được như vậy không, đồ ăn vẫn nên tiết kiệm.

Nửa giờ sau, toàn hang động đều ngập mùi thịt nướng. Một bữa này, toàn bộ thú nhân đều được ăn thịt nướng nóng.

Chờ thịt chín, Viêm Mông thái miếng mềm nhất, sợ khiến Bắc Vũ Đường bỏng, dùng lá cây cẩn thận lót lại, đưa đến trước mặt cô.

Bắc Vũ Đường ăn kèm khoai lang và thịt, khá là ngon.

Chỉ là hắn thái nhiều quá, cô chỉ ăn được một phần ba, còn lại đều vào bụng Viêm Mông.

Đêm nay tất cả các thú nhân đều ngủ ngon.

Hôm sau, họ vẫn không ngừng lại, vào rừng săn thú, họ cần nhân dịp vừa vào đông để chuẩn bị đủ đồ ăn, cố gắng vượt qua mùa đông rét lạnh.

Mùa đông cực kỳ lạnh lẽo, giờ họ còn có thể ra ngoài, nhưng sau này độ ấm giảm dần, thú nhân hoàn toàn không thể đi lại bên ngoài nữa. Khi đó, nhiệt độ sẽ hạ xuống rất thấp, vừa ra khỏi cửa không lâu đã có thể bị đóng băng.

Khi đó chẳng những thú nhân không ra ngoài, mà con mồi cũng vậy, tất cả đều đi tránh rét.

Bọn họ cần phải tranh thủ săn được bao nhiêu con mồi thì săn bấy nhiêu.

Những ngày sau đó, các giống đực tiếp tục ra ngoài săn thú, chỉ là không còn gặp được bầy sói rồi tiêu diệt được chúng như lần trước nữa. Viêm Mông săn được không ít con mồi, là người săn được nhiều thú nhất trong bộ lạc.

Điều này khiến những người khác đều vô cùng ngạc nhiên.

Nhưng như vậy vẫn không đủ lương thực dự trữ qua mùa đông, mùa đông năm nay kéo dài hơn khoảng một tháng rưỡi, bình thường là năm tháng, năm nay ước chừng phải sáu tháng rưỡi.

Ngày qua ngày, họ ở trong động đã một tháng, ngoài cửa động có một đám khách không mời mà tới. Đó chính là bộ lạc Thương Lang từng có thù với bộ lạc Tam Thạch.

Lúc bọn họ tìm được nơi bộ lạc Tam Thạch cư trú, trời đã về chiều, một giống đực thấy ngoài động có khói, nên biết có người ở trên.

Người bộ lạc Thương Lang sống một tháng này rất khó khăn.

Một tháng trước núi lửa phun trào và cháy rừng khiến bộ lạc Thương Lang trở tay không kịp. Họ vội vàng đi trốn, trên đường vứt bỏ không ít giống cái, đến giờ chỉ còn lại một vài giống đực thành niên.

Vội vã trốn khiến họ không mang theo một chút đồ ăn nào, hơn nữa trời lạnh giá, dọc đường đều là bữa đói bữa no. Trước đó đã tìm được một hang động để ở, đáng tiếc lại bị bộ lạc khác mạnh hơn xua đuổi.

Rơi vào đường cùng, họ chỉ có thể tiếp tục di chuyển, mãi đến hôm nay mới phát hiện hang động của bộ lạc Tam Thạch.

“Thủ lĩnh, phía hang trên có người.” Một người tinh mắt thấy khói trên cửa động, kinh hỉ kêu lên.

Người bộ lạc Thương Lang vừa đói vừa mệt, giờ thấy nơi đó có người, tất nhiên là muốn chiếm làm của riêng, nhưng lại không hành động mù quáng.

Thủ lĩnh bộ lạc Thương Lang sai một thú nhân, “Cậu đi qua nhìn xem tình hình đi.”

“Được.”

Thú nhân kia lặng lẽ tới gần cửa hang, giống cái canh cửa hoàn toàn không biết gì. Thú nhân kia cũng không đến quá gần, nhưng thấy ngoài cửa chỉ có hai giống cái, nên biết tất cả giống đực đều không ở trong hang.

Nếu không việc như vậy chắc chắn sẽ không để giống cái làm.

Thú nhân kia vui sướng quay về đội ngũ, “Thủ lĩnh, nơi đó đều là giống cái, hẳn là toàn bộ giống đực đã ra ngoài săn thú, chúng ta có thể nhân lúc giống đực chưa về, cướp toàn bộ đồ ăn của chúng.”

Toàn bộ thú nhân đều đồng tình, có người còn đề nghị, “Chúng ta tiện thể bắt luôn giống cái của họ đi.”

Lúc trước chạy trốn, chúng đã đánh mất không ít giống cái.

Giờ toàn bộ bộ lạc Thương Lang không có giống cái, rất bất lợi cho việc phát triển bộ lạc sau này.

Thủ lĩnh bộ lạc Thương Lang cười tàn nhẫn, “Được. Chúng ta đi cướp đoạt đồ ăn và giống cái của chúng.”

“Được!”

Nhóm giống cái đang ở trong hang, căn bản không biết nguy hiểm đang đến gần.

Khi bộ lạc Thương Lang đến gần, Bắc Vũ Đường nghe được tiếng bước chân ồn ào ngoài cửa động.

Sao hôm nay họ lại về sớm như vậy?

Cô buông da thú trong tay xuống, nghi hoặc đi về phía cửa động. Vừa đến cửa động, cô đã ngửi thấy mùi không phải của thú nhân bộ lạc Tam Thạch.

Không ổn, có địch tập kích!

Bắc Vũ Đường lập tức nói bên tai hai giống cái bên ngoài, “Có người bộ lạc khác tới, đừng lên tiếng.”

Hai giống cái im lặng chịu đựng.

“Hai người mau thông báo xuống, để toàn bộ giống cái chuẩn bị vũ khí, nghe lệnh tôi mà làm.”

Giống cái bị doạ đến hoang mang lo sợ gật đầu.

Các giống cái trong động thấy có thú nhân xa lạ tiến về phía họ, đều bị doạ sợ, vội cầm vũ khí đi đến cửa động.

Bắc Vũ Đường nói với họ, “Suỵt, mọi người nhỏ giọng thôi.”

Mọi người lập tức không dám nói gì, nghe Bắc Vũ Đường phân phó.

Bắc Vũ Đường để họ phân làm hai bên, đến khi họ đến gần, nghe cô chỉ huy, phát động tấn công.

Khi họ vừa đứng về vị trí, người bộ lạc Thương Lang đã đánh vào trong hang.

“Tấn công!”

Khi họ tiến vào, Bắc Vũ Đường hô lên, chỉ tiếc tốc độ phản ứng của họ hơi chậm, không công kích được hai thú nhân kia.

Bắc Vũ Đường đánh Hàn Băng Chưởng ra, khiến thú nhân kia tê người, trực tiếp đánh về phía bộ vị yếu ớt của hắn, hạ gục hắn, khiến hắn ngã 'Ầm' xuống đất.

Rất nhiều người bộ lạc Thương Lang tấn công vào, những giống cái đều hướng vũ khí về phía chúng, có trúng, nhưng phần nhiều là bị chúng tránh đi.

Giống đực bộ lạc Thương Lang phản ứng rất nhanh, lập tức phản kích, nhanh chóng khống chế các giống cái, chỉ còn ba giống cái đứng bên Bắc Vũ Đường may mắn thoát nạn.

Chỉ cần người bộ lạc Thương Lang tới gần, Bắc Vũ Đường lập tức tấn công, tốc độ nhanh đến mức chúng không thấy rõ, đành cầm chừng không dám đến gần.

Giống đực bộ lạc Thương Lang nhận ra Bắc Vũ Đường, thật sự là diện mạo cô không giống các thú nhân bình thường.

“Thủ lĩnh, họ là giống cái bộ lạc Tam Thạch.”

Bộ lạc Tam Thạch và bộ lạc Thương Lang trước giờ luôn ở thế cạnh tranh, oán hận đã sâu, giờ lại gặp phải.

Có thể nói là oan gia ngõ hẹp.

Người bộ lạc Thương Lang luôn khinh thường bộ lạc Tam Thạch, vì họ không mạnh như chúng, tất nhiên là bị chúng bắt nạt, chỉ là sau tai nạn kia, bộ lạc Thương Lang đã không còn phồn vinh như trước.

Hơn nữa lúc trước tranh đoạt hang động với bộ lạc khác đã chết mất không ít người.

Giờ đối mặt với bộ lạc Tam Thạch, chúng đã sớm không còn ưu thế trước kia. Nhưng đối mặt là một đám giống cái, chúng hoàn toàn chẳng cần phí chút sức lực.

Thủ lĩnh bộ lạc Thương Lang nhìn Bắc Vũ Đường, thấy làn da mềm mại mịn màng của cô, đôi mắt sáng bừng, “Các người không phải đối thủ của bọn ta. Giờ đi theo chúng ta, miễn đến lúc đó lại bị thương.

“Anh muốn mang chúng tôi đi?” Bắc Vũ Đường hỏi.

“Đúng. Giống đực bộ lạc Thương Lang chúng ta cường tráng hơn giống đực bộ lạc các cô, sức chiến đấu cũng cao hơn, đi theo chúng ta sẽ tốt hơn chúng. Chúng ta sẽ không để các cô bị đói.” Thủ lĩnh bộ lạc Thương Lang dụ dỗ.

Ánh mắt Bắc Vũ Đường đảo qua người bộ lạc Thương Lang, chúng có vẻ mệt mỏi, một thân phong trần, vừa thấy đã biết là ngày đêm lên đường. Hiển nhiên những ngày qua chúng sống không tốt.

Vậy mà còn mơ muốn lừa cô, lừa bọn cô đi cùng chúng.

Nhưng Bắc Vũ Đường cũng không định vạch trần, mà từ từ giết thời gian cùng chúng.

“Vì sao chúng tôi phải tin các người? Nếu lừa chúng tôi thì sao?” Bắc Vũ Đường nghi hoặc nhìn thủ lĩnh bộ lạc Thương Lang.

Thủ lĩnh bộ lạc Thương Lang thấy giống cái nhỏ hình như đã dao động, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội mang cô đi, nhẫn nại nói: “Thứ Huyết tôi chưa từng nói dối, thủ lĩnh các bộ lạc xung quanh hiểu rất rõ. Giống cái nhỏ, cô có thể yên tâm đi theo chúng ta.”

Mấy giống cái bên cạnh Bắc Vũ Đường dường như rất sợ cô bị hắn mê hoặc, một người kéo kéo cánh tay phải của cô, ý bảo cô đừng tin lời Thứ Huyết.

“Vậy sao?”

Thứ Huyết cười tủm tỉm, “Đương nhiên.”

Giống cái nhỏ này nhìn nhỏ nhắn nhưng sức chiến đấu rất mạnh.

Thứ Huyết tất nhiên là hy vọng không tốn sức lực có được cô.

“Anh làm một việc, tôi sẽ tin anh.” Bắc Vũ Đường mượn cơ hội đưa ra yêu cầu.

Thứ Huyết rất hứng thú hỏi, “Chuyện gì?”

“Bảo người bộ lạc anh buông các cô ấy ra.”

Thứ Huyết không ngu, nhếch mày, “Ha ha, yêu cầu này tôi không thể đồng ý. Giống cái nhỏ, đổi một cái đi.”

Bắc Vũ Đường sớm đã đoán được hắn sẽ từ chối, chẳng ngạc nhiên gì. Nếu hắn đồng ý thì cô mới thấy kinh ngạc đấy.

Bắc Vũ Đường bất đắc dĩ nói: “Vậy được rồi, tôi nghĩ cái khác.”

Thứ Huyết thấy cô trầm tư, cho hai thú nhân bên cạnh một ánh mắt, hai thú nhân hiểuý, định đến gần Bắc Vũ Đường. Chỉ là chúng vừa động, Bắc Vũ Đường đã bất ngờ ngẩng đầu lên,nhìn về phía chúng, khiến chúng giật mình cứng cả người.

Thứ Huyết cứ như không có gì xảy ra, cười tủm tỉm, “Nghĩ kỹ chưa?”

Bắc Vũ Đường lắc đầu, “Còn chưa nghĩ ra. Anh chờ một chút, tôi nghĩ ra ngay thôi.”

Thứ Huyết kiên nhẫn chờ, chỉ là lần chờ này có vẻ lâu.

Khi Thứ Huyết sắp hết kiên nhẫn, Bắc Vũ Đường lập tức lên tiếng, “Tôi nghĩ ra rồi.”

“Cái gì?” Thứ Huyết vẫn cười ôn hoà.

Bắc Vũ Đường áy náy nhìn hắn, “Anh vừa hỏi thì tôi lại quên mất.”

Cô vừa dứt lời, sắc mặt của Thứ Huyết ở đối diện khẽ thay đổi.

Bắc Vũ Đường nói, “Tôi sẽ nghĩ ra nhanh thôi. Anh đừng có giục tôi. Nếu người bộ lạc Thương Lang các người ngay cả một chút kiên nhẫn đó cũng không cho được giống cái, vậy làm sao chúng ta tin được các người sẽ đối xử tử tế với chúng ta?”

Thứ Huyết bị lời cô nói chặn họng, không nói được gì.

“Được, chúng ta chờ.”

Trong mắt họ, giống cái ở đây đã là vật trong tay, khiến các cô cam tâm tình nguyện thì tốt hơn cưỡng bách.

Chỉ là một chờ, đến khi sắc trời bên ngoài tối dần, một thú nhân chú ý thấy vậy, nói với thủ lĩnh, “Thủ lĩnh, chúng ta không thể chờ thêm nữa. Sắc trời sắp tối, đám giống đực kia sắp về.”

Thú nhân kia nhắc nhở, giống đực bộ lạc Thương Lang mới phản ứng lại, bọn họ giống như kẻ ngốc chờ ở cửa hang, chẳng làm gì cả, chỉ có chờ đợi như vậy.

Thứ Huyết cũng phản ứng lại, tức giận nhìn Bắc Vũ Đường, “Cô lừa tôi!”

Bắc Vũ Đường vẻ mặt vô tội nhìn hắn, “Tôi không hiểu anh đang nói gì? Tôi đã lừa gì anh đâu.”

Thứ Huyết rất hận, ánh mắt hung ác, ra lệnh cho thú nhân bên cạnh, “Cùng nhau lên, bắt chúng lại.”

Bắc Vũ Đường thu lại sự cợt nhả, sắc mặt lạnh lùng, khi họ vây công, đã bắt đầu công kích.

Một mình cô đối đầu với phần lớn người công kích, ba giống cái còn lại cũng ra sức đối kháng. Vì sức chiến đấu của Bắc Vũ Đường mạnh, cùng với công phu họ không hiểu biết, khiến họ không bước thêm được nửa bước.

Thứ Huyết thấy nhiều người vây công vẫn không bắt được các cô, mà sắc trời bên ngoài đã càng ngày càng tối, chúng không thể không rời đi.

Nếu chúng không đi, vậy hôm nay xong rồi.

“Đi!”

Trước khi rời đi, Thứ Huyết còn oán hận nhìn Bắc Vũ Đường.

Những giống cái bị chúng bắt cũng bị mang đi.

Chúng vừa đi, ba giống cái lập tức nức nở.

Một mình cô không thể đối đầu với cả một bộ lạc, không thể cứu được các cô ấy, cứu ba người này đã khiến cô phí rất nhiều sức lực rồi.

Khi trời hoàn toàn tối, ngoài cửa hang lại có tiếng bước chân truyền tới. Mấy người canh ở cửa thấy động tĩnh, biểu tình căng chặt. Họ sợ người tới lại là một đám giống bộ lạc Thương Lang.

“Bọn họ về rồi.” Bắc Vũ Đường lên tiếng nói.

Ba giống cái lập tức vui mừng, vội ra ngoài hang, khi thấy giống đực trong bộ lạc, đều rơi nước mắt.

Giống đực về thì thấy ba giống cái khóc sướt mướt, lập tức cảm thấy không ổn.

Đặc biệt là những thú nhân không thấy giống cái của mình, sắc mặt đều thay đổi.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Bắc Vũ Đường nói, “Người bộ lạc Thương Lang tới đánh lén, bắt những người khác đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.