Mau Xuyên Nữ Xứng: Sủng Ngươi, Hắc Hoá Nam Thần

Chương 67: Chương 67: Bàn về cách dưỡng thành miêu nô (14)




Editor: Kiều Tiếu

“Ký chủ thân ái, ngài không sao chứ?” Tiểu Phấn Hồng hóa thành một đốm sáng hồng nhạt, bay vòng quanh Yến Lạc đang nằm cuộn tròn trên đùi Quân Sâm.

“Đau QAQ.” Mẹ nó quá đau, “Tiểu Phấn Hồng, có biện pháp nào nhất lao vĩnh dật giải quyết đau đớn không a?”

“Biện pháp giải quyết đau đớn thì không có, nhưng có thể ở trong tình huống bị thương tiêu trừ 50% đau đớn, hơn nữa là đạo cụ vĩnh viễn, chẳng qua cần 25 tích phân, giá trị tích phân ở vị diện này là 35, vị diện trước ký chủ được 10 tích phân, muốn đổi sao?”

Đối với cô, 25 tích phân đích xác có chút cao, Tiểu Phấn Hồng chỉ có thể miễn giảm đau đớn trong trường hợp chịu trọng thương lúc sắp thoát khỏi vị diện, trong lúc nhiệm vụ đang tiến hành thì không được dùng công năng này.

Nếu là đạo cụ vĩnh viễn, thì cũng không thiệt, rốt cuộc nghe ý tứ của Tiểu Phấn Hồng, hành trình xuyên qua của cô còn rất dài.

“Muốn.” Nhanh chóng quyết định.

“Tốt, đạo cụ tiêu trừ đau đớn có hiệu lực, còn thừa -15 tích phân.”

Đau đớn quanh thân nháy mắt hạ thấp không ít, Yến Lạc từ từ thở phào nhẹ nhõm một hơi, ôm chân trước của mình, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại.

Quân Sâm đang lái xe tới bệnh việc thú y ở gần đây, bỗng thấy tiếng kêu rên yếu ớt của mèo con trong lòng ngực đột nhiên im bặt, trong lòng không khỏi cả kinh, tốc độ xe càng nhanh hơn.

Môi mỏng mím chặt, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

Lúc trước, ở trong công ty, hắn nhịn không được nghĩ đến quả cầu nhỏ trước mặt này, lại nghĩ đến lời Phương Nguyên nói, cuối cùng đến giờ tan tầm thì không chút suy nghĩ, lần đầu tiên đúng giờ cầm đồ đạc rời khỏi công ty.

Hắn muốn đi đâu đây? Trong lòng hắn rất rõ ràng, ít nhất để hắn nhìn một cái, vật nhỏ to gan lớn mật có thể lay động tâm tư của hắn kia có phải thật sự chạy mất hay không? Hay là Phương Nguyên lại tìm đường chết nói giỡn với hắn?

Kỳ thật trong lòng đã có đáp án, nhưng lại vẫn không dừng được bước chân của mình.

Quả nhiên.. Mặc kệ là người hay là vật nhỏ kia.. đều giống nhau.

Loại suy nghĩ này xuất hiện trước khi quả cầu nhỏ phác lại đây.

Quân Sâm vô pháp miêu tả cảm xúc trong lòng mình lúc ấy.

Phẫn nộ, kinh ngạc, còn có vui sướng.

Thì ra là đuổi tới đây? Vì một mình ở nhà cảm thấy cô đơn nên mới chạy theo? Ném vấn đề rốt cuộc Yến Lạc làm cách nào để đuổi theo mình ra sau đầu, ngay sau đó, trong lòng tràn đầy lửa giận.

Vật nhỏ to gan lớn mật này gây biết bao phiền phức, hắn còn chưa nỡ đánh một chút, bọn họ cư nhiên dám...

Hơi thở quanh thân càng ngày càng thâm trầm, xe lưu loát vòng vào chỗ đỗ xe, Quân Sâm cúi đầu nhìn lại.

Cục bông nhỏ nằm trên đùi hắn run nhè nhẹ, mặt chôn vào lông, tựa hồ là đau lợi hại, không rõ nhóc con này rất cuộc là bị thương chỗ nào, Quân Sâm cũng không dám tùy tiện động vào nó.

Mở cửa xe ra, thật cẩn thận nâng Yến Lạc lên, sau đó nhanh chóng đi về phía bệnh viện thú y trước mắt.

* * *

Chờ đến khi Phương Nguyên nhận được điện thoại thì vội vàng chạy tới bệnh viện, nhìn thấy Quân Sâm đứng cạnh cửa sổ ở khu vực hút thuốc, vẫn cảm thấy sợ hãi.

Quân Sâm rất ít khi hút thuốc.

Đối với Quân Sâm mà nói, thuốc lá và rượu, loại đồ vật này chẳng qua là phương thức mà người nhàm chán vô năng dùng để tự an ủi mình, là đồ vật sẽ làm người nghiện, hắn sẽ không bao giờ lãng phí thời gian đụng vào mấy thứ này.

Nhưng hiện tại, Quân Sâm đứng trong một mảnh sương khói lượn lờ, đôi mắt vững vàng, nguy hiểm như tử thần tùy thời ra tay gặt hái sinh mệnh người khác, sâu không lường được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.