Mau Xuyên Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 532: Chương 532: Bé hiến thân, hay là cụ hiến thân




Edit: Bánh Bao/ Beta: RED, Padu, Trant.

Cô gái kia để ý thấy ánh mắt Nam Tầm thì gật nhẹ đầu xem như chào hỏi.

Thật ra các thầy phong thủy cũng chia địa bàn. Ví dụ nhà họ Tần đứng đầu chủ quản vài tỉnh phía Bắc, nhà họ Miêu núi Man vài tỉnh phía Nam, nhà họ Khương phía Đông, còn nhà họ Thẩm từ vùng giữa đến phía Tây.

Người có hiểu biết sẽ không tìm việc ở địa bàn nhà khác. Nếu gặp vấn đề những thầy phong thủy trong vùng đều không giải quyết được, thì cũng phải do thầy tự tìm giúp đỡ, chứ để khách hàng đi rất không phải lẽ.

Con trai Đinh Nhất Sơn hiển nhiên không hiểu thị trường nên mới dẫn thầy Tần về.

Tần Dung chủ động đứng ra xin lỗi: "Vị hôn phu của tôi quen biết Giám đốc Đinh. Hôm qua nghe nói nhà họ gặp chuyện lạ suốt hai tháng, tôi đoán được do âm trạch có vấn đề, Giám đốc Đinh lại có vẻ rất nôn nóng nên tôi tới xem sao. Nếu biết các thầy đều ở đây tôi đã không tới."

Người đàn ông trẻ kế bên tiếp lời: "Là tôi dẫn Tiểu Dung tới, có nhỡ mạo phạm thì xin các vị thứ lỗi."

Nam Tầm dời ánh mắt khỏi người Tần Dung, đứng ngoan ngoãn cạnh cụ tổ.

Thẩm Quang Bích và Thẩm Tông Diệu không lên tiếng.

Tần Dung và Lục Địch Phong không khỏi nhìn qua Thẩm Duệ Uyên, đoán chắc lời anh có trọng lượng nhất trong đám họ.

Thẩm Duệ Uyên gật đầu, điềm nhiên nói: "Không sao, đều tới giải quyết vấn đề thôi. Chẳng qua chuyện xong rồi, các người cứ tự nhiên."

"Thầy có phiền chia sẻ chút thông tin không ạ?" Tần Dung hỏi với thái độ hết sức thành khẩn.

"Thất Sát Vây Huyệt Trận."

Cô nàng biến sắc: "Sát trận thật độc ác, không sợ tổn hại âm đức ư!"

Thẩm Duệ Uyên không có ý định thảo luận sâu nên lướt qua đi luôn.

Đinh Nhất Sơn hung dữ trừng thằng con, vừa đuổi theo vừa nói: "Tạ ơn thầy giải quyết giúp nhà chúng tôi. Tôi muốn mời thầy ăn bữa cơm..."

...

Đám người đi rồi, Tần Dung vẫn chăm chăm vào bóng lưng Thẩm Duệ Uyên với vẻ mặt nghiêm trọng.

"Sao vậy Tiểu Dung? Có gì không ổn à?" Lục Địch Phong kế bên hỏi.

Tần Dung nghiêm mặt nói: "Vừa rồi em lỡ đụng trúng anh ta, thế nhưng lại chẳng thấy được gì."

Lục Địch Phong nghe xong cũng không khỏi nhíu mày.

Anh biết bí mật của cô. Tần Dung chẳng những có mắt Âm Dương mà còn có thiên nhãn.

Mỗi khi chạm ai đó, cô có thể thấy được quá khứ và tương lai của họ. Trừ ba trường hợp: Bạn đời định mệnh của mình, chính là anh; hoặc trên người đối phương có pháp khí ngăn thiên nhãn nhìn trộm, trường hợp này rất hiếm; trường hợp cuối cùng là người cô đụng trúng... không phải người thường.

"Người nọ cho em cảm giác rất lạ." Tần Dung nhíu mày.

"Trực giác em luôn rất chuẩn, có muốn anh phái người âm thầm điều tra không?" Lục Địch Phong hỏi.

"Đừng, miễn chọc bực đối phương. Anh biết mà, không nên đắc tội thầy phong thủy nhất."

"Ha ha, sợ gì chứ. Anh có bà xã tuyệt đỉnh đây rồi."

"... Em nghiêm túc đấy."

"Được, nghe em."

***Nhìn xem mình đang đọc ở đâu rồi hẵng giục chương nha, mấy bạn web lậu***

Dọc đường Nam Tầm tâm sự nặng nề.

Thẩm Duệ Uyên dừng bước, cô bé đằng sau lập tức đập mũi vào lưng anh.

Nam Tầm la "Úi", xoa xoa mũi mình.

"Ta và bé con có việc, về trước." Thẩm Duệ Uyên nhìn Đinh Nhất Sơn.

Đinh Nhất Sơn đáp vội: "Thầy Thẩm có việc cứ đi trước ạ. Hôm nào tôi sẽ tự mình đến mời thầy bữa cơm xoàng."

Thẩm Duệ Uyên gật đầu coi như đồng ý.

Cụ tổ không đi. Thẩm Tông Diệu cho Thẩm Quang Bích một ánh mắt rồi hai người cùng theo Đinh Nhất Sơn.

Nhà họ Đinh thế lực lớn, dù âm trạch bị ảnh hưởng thì trong vòng hai mươi năm đổ lại cũng chưa thể suy bại. Tìm bảo địa khác kéo dài sự thịnh vượng hiện giờ không phải không có khả năng.

Chờ ba kẻ chướng mắt đi xa, Thẩm Duệ Uyên mới kéo tay Nam Tầm.

Nam Tầm đang tám nhảm với Tiểu Bát nghi ngờ nhìn anh.

Thẩm Duệ Uyên nhếch miệng: "Bé con, cụ tổ đều nhớ hết. Bé đừng giận, hưm?"

Nam Tầm:...

Anh cho rằng cô dỗi mới không nói lời nào? Cụ tổ đáng ghét. Chuyện trong mơ tối qua anh quả nhiên nhớ rõ.

"Cụ tổ, cụ thật quá đáng. Hôm nay con không thèm để ý cụ nữa!" Nam Tầm hất tay anh lạch bạch bỏ chạy.

Thẩm Duệ Uyên đứng tại chỗ nhìn cô bé với ánh mắt cưng chiều dịu dàng, thậm chí dần hiện lên một tia nóng bỏng chưa từng có.

Với hành động ấu trĩ của Nam Tầm, Tiểu Bát chỉ biết ha hả: "Xin hỏi năm nay bé bao tuổi?"

Nam Tầm: "Ngươi không biết à? Mười tám tuổi."

Tiểu Bát:...

"Tiểu Bát, khí vận tử và nam chính xuất hiện rồi, ta thấy lo lo. Khí vận tử thế giới này dễ ở không?"

"Tính cách kiêu ngạo, yêu ghét rõ ràng, có thù tất báo."

Nam Tầm thở phào: "Có vẻ ổn. Nếu cô nàng biết cụ tổ chưa từng hại người, chắc sẽ không đối đầu đâu."

Tiểu Bát bỗng nhiên thốt: "Quên bảo ngươi. Mẹ khí vận tử năm đó bị kẻ tu tà hại chết, cho nênnnn..."

Nam Tầm:!

"Ta vẫn định dùng tình cảm hóa."

Tiểu Bát: "Chúc người thành công, thành công ha."

***

Thẩm Duệ Uyên về thì thấy Nam Tầm nằm trên sofa bày vẻ trầm tư suy ngẫm sự đời.

Anh thở dài duỗi tay vớt người lên. Đang tính mở miệng giải thích đôi câu, Nam Tầm đã bất ngờ choàng tay qua cổ, ngửa đầu ngậm mút môi anh.

Thẩm Duệ Uyên cứng lại.

"Cảm giác bây giờ thật hơn nhiều." Nam Tầm lẩm bẩm. Cô nhìn anh bằng ánh mắt nóng bỏng, chẳng thèm che giấu tình cảm.

Cô muốn cho anh biết mình yêu anh.

Thẩm Duệ Uyên lẳng lặng nhìn Nam Tầm thật lâu, rồi đột nhiên siết chặt cánh tay bên eo cô hôn xuống mãnh liệt.

Nam Tầm thầm nghĩ: Cái hôn này chả giống cụ tổ gì cả, chẳng dịu dàng tí nào.

Nhưng mà cô thích... cái cảm giác quấn quít bên nhau thế này.

Qua hồi lâu, hai người mới thôi môi lưỡi triền miên.

Nam Tầm thở gấp nhè nhẹ. Cô không nỡ buông cổ anh, thế là rời miệng nhưng người vẫn quấn lấy nhau. Cụ tổ ôm eo cô, cô ôm cổ cụ tổ. Thân trên dán chặt như song sinh dính liền không thể tách rời.

Thẩm Duệ Uyên dịu dàng vuốt ve cánh môi hồng của cô, thì thầm: "Bé con, thật ra hôm nay cụ tổ rất vui. Vui đến nỗi không biết đối mặt bé thế nào mới giả vờ bình tĩnh."

Nam Tầm ngơ ra, hừ nhẹ: "Con tưởng cụ ăn sạch sẽ lại không thừa nhận chứ. Bình thường bị uất ức còn tìm cụ được, nhưng bắt nạt con là cụ thì phải tìm ai tố khổ đây?"

Thẩm Duệ Uyên bật cười: "Bé xem chuyện trong mơ là thật à?"

Nam Tầm bất mãn nhíu mày: "Sao không chứ? Con siêu anh dũng hiến thân đấy nhé!"

Thẩm Duệ Uyên hôn chóp mũi cô: "Chắc là bé hiến thân chứ không phải ta?"

"Là con là con là con!" Nam Tầm ngồi trên đùi anh, hai chân quắp lên. Cô cười khanh khách kề tai anh thì thầm: "Cụ tổ, con hiến thân trong mơ rồi. Lần này đến lượt cụ hiến thân được không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.