Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 301: Chương 301: Người yêu thanh mai trúc mã (7)




Thần Hi là vị hôn thê của anh, có con trai thì thế nào, người cô yêu, vẫn là anh.

"Một ngày đi hắc đạo, một đời đều là hắc đạo." Tiêu Tề trầm giọng nói, "Muốn cuộc sống mới, làm sao đơn giản như vậy."

Tiêu Tề xoay người, nhìn Âu Dương cùng Hắc Quả Phụ, "Ngậm chặt miệng, chuyện Thần Hi là Chồn Đen, chỉ có mấy người biết, tin tức này không được truyền ra bên ngoài, đây là lá bài cuối cùng của tôi!”

"Đã biết!" Âu Dương cùng Hắc Quả Phụ đồng thời gật đầu, ánh mắt người phụ nữ hiện lên một chút không vui, lại ẩn giấu xuống.

Tiêu Tề vào biệt thự.

Hắc Quả Phụ trêu tức nói, "Đứa nhỏ này là một thiên tài, chỉ số thông minh phá vỡ kỉ lục toàn cầu.”

Âu Dương ha ha cười, "Cô cũng không nhìn một chút Chồn Đen cùng Đường Bạch Dạ là ai, sinh ra đứa nhỏ bình thường đều là biến thái, chỉ cần không đột biến, đều là gen tốt."

Hắc Quả Phụ liếc mắt nhìn người trong biệt thự một cái, Tiêu Tề đứng ở trước cửa sổ sát đất lầu hai, mặt không thay đổi nhìn trời xanh mây trắng, không biết đang suy nghĩ gì, ánh mắt cô hơi tối sầm lại.

Qua nhiều năm như vậy, anh vẫn không thể quên Hạ Thần Hi.

Người phụ nữ kia thực sự quan trọng như thế sao?

Phụ nữ trong hắc đạo, có cái gì làm người ta mê muội? Cô thực sự không hiểu, huống chi là sát thủ, giết người không chớp mắt, một thân nợ máu, kiên cường, vô tình, có chỗ nào đáng giá để yêu?

Vậy mà lo lắng nhiều năm như vậy.

"Cô nói, Tiêu Tề có thể phái người giết đứa bé kia hay không, xong hết mọi chuyện."

Hắc Quả Phụ hơi nhíu mày, "Sẽ không!"

"Làm sao cô biết sẽ không, vị hôn thê của mình sinh con cho đối thủ một mất một còn, người đàn ông nào có thể chịu được chuyện như vậy.”

Hắc Quả Phụ cúi đầu, ngón tay ở trong máy vi tính gõ, nhàn nhạt nói, "Nếu anh ta giết con trai Thần Hi, anh ta và Thần Hi vĩnh viễn không có khả năng, anh ta không có ngu như vậy."

Âu Dương thổi một tiếng huýt gió, "Vốn theo đến thành phố S du ngoạn, không ngờ sẽ có một màn hay như vậy để xem, Đường Bạch Dạ cùng Tiêu Tề tranh một người phụ nữ, cô nói ai sẽ thắng?”

"Buồn chán!" Hắc Quả Phụ hừ lạnh, "Tiêu Tề chống lại Đường Bạch Dạ là toàn thắng có được không?"

Âu Dương lưu manh cười, "Chưa chắc đi?"

"Tướng mạo Đường Bạch Dạ rất xuất chúng, học thức cũng hơn người, tài sản không hề thiếu, Tiêu Tề tướng mạo không sai, học thức tuyệt đối so với Đường Bạch Dạ tốt hơn, tài sản so với anh ta nhiều hơn, không hề nghi ngờ."

"Một điểm trọng yếu nhất, Đường Bạch Dạ hoa tâm lạm tình, Tiêu Tề trung thành, hoàn toàn cũng không phải là một cấp bậc. Phụ nữ không chọn Tiêu Tề chọn Đường Bạch Dạ, quả thực là mắt bị mù."

Hắc Quả Phụ hừ lạnh, "Lại nói, Tiêu Tề cùng Thần Hi có mười mấy năm thanh mai trúc mã, cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, ra sống vào chết, cảm tình không phải Đường Bạch Dạ có thể so sánh , căn cứ tư liệu điều tra, số lần bọn họ gặp mặt cũng chỉ một hai lần, có thể có cảm tình gì."

Âu Dương nói, "Đường Bạch Dạ có một lá bài lớn a, con trai là lá bài lớn nhất.”

Hắc quả phụ buông tay, không nói lời nào.

Âu Dương vui sướng khi người gặp họa nói, "Lần này thành phố S có trò hay để xem."

Hạ Thần Hi cả ngày làm việc không yên lòng, làm lỗi mấy lần, họp thất thần, báo cáo hỗn loạn, Hạ Thần Hi làm việc khôn khéo lần đầu tiên phạm nhiều sai lầm như vậy, toàn bộ công trình lại nổ tung oa.

Sáng nay một màn kia ở cao ốc rất náo động.

Tiêu Tề đã rất xuất chúng, huống chi Đường Bạch Dạ cũng tuấn dật vô cùng ngồi trên một chiếc Lincoln, , mặc dù thoạt nhìn ở chung không tốt lắm, nhìn đủ suất, sớm thành bát quái.

Toàn bộ công trình đều nói, vị hôn phu thần bí của Hạ Thần Hi tìm tới cửa.

Hạ Thần Hi đi toilet, có thể nghe thấy bát quái này, đoán ra được Tiêu Tề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.