Mê Án Đường Triều

Chương 36: Chương 36: Độc dược




Tiểu Đào hiếu kì hỏi: “Ban đêm cung Dịch Đình còn bị khóa nữa sao, thế chìa khóa ai giữ vậy?”

Tiểu Anh ngước mắt nhìn Tiểu Đào, nàng cắn nhẹ môi dưới, ghé sát vào tai Tiểu Đào, thì thầm: “Chỉ Cao công công và Lý công công mới có chìa khóa, ta đoán người che mặt đấy là Cao công công.”

Tiểu Đào tiếp tục truy vấn: “Đêm ấy cô có nghe thấy động tĩnh gì ở căn phòng có người chết không?”

“Có chứ, sao mà không có được, Dương Đàm rời đi chưa được bao lâu thì ta nghe thấy” cộc “một cái, hình như là tiếng đá cửa. Ta nói với cô mấy chuyện này cô không được kể với ai đâu.” Tiểu Anh khe khẽ đáp.

Tiểu Đào gạt những giả thuyết trong đầu ra, nàng cười với Tiểu Anh: “Sao có chuyện đấy được, tất nhiên ta phải giữ bí mật cho cô rồi. Sao nào, cô là người đầu tiên ta nhớ đến khi được thưởng cây son tốt này đấy.”

“Chỉ có cô tốt với ta nhất thôi.”

Tiểu Đào đứng dậy: “Thôi ta phải đi đây, sau này có món đồ gì tốt ta lại mang qua cho cô nhé.” Nói xong, nàng vội vã rời đi, chẳng kịp để ý lời đáp của Tiểu Anh.

* * *

Bên trong Thái y thực của Thượng Dược cục, các thái y đang tụ họp lại cùng nghiên cứu một căn bệnh nan y, các y công (tương đương với y tá ngày nay) và châm công (người chuyên phụ trách việc châm cứu) người thì phơi thuốc, người đang sắc thuốc. Tiểu Đào lén chạy vào trong, vẫy tay với một y công trẻ tuổi.

Trông thấy Tiểu Đào, y công đặt những thảo dược đang chuẩn bị đem đi giã xuống rồi chạy về phía nàng: “Tiểu Đào tỉ, có chuyện gì không?”

“Không có gì đâu, gần đây trong cung nhiều chuột quá, ta định đến xin ít thuốc.” Tiểu Đào cười híp mắt nói.

Tiểu y công nhìn nàng vẻ áy náy: “Trương thái y phụ trách quản lí độc dược nên bọn muội không lấy được.”

“Vậy à, hôm qua có ai đến lấy độc dược không?”

Tiểu y công lắc đầu nói: “Người đến y thực đông lắm, sao mà muội nhớ được, nhưng mà chỗ Trương thái y có ghi chép lại ai đến lấy độc dược, muội có thể đi hỏi ông ấy giúp tỉ.”

Tiểu Đào xoa xoa đầu tiểu y công, đáp: “Tốt quá rồi, phiền muội giúp ta nhé.”

* * *

Bên trong biệt uyển.

Trần Cẩn Phong nghe Tiểu Đào kể lại một lượt, lông mày dần giãn ra: “May mà lần này có muội giúp đỡ.”

Tiểu Đào nghe vậy, mặt lập tức đỏ ửng: “Huynh nói gì vậy, đây là việc Tiểu Đào nên làm mà.”

Trần Cẩn Phong lại nói tiếp: “Xem ra bước đầu chúng ta phải tới Thái y thực của Thượng Dược cục rồi.”

“Đi luôn bây giờ sao?” Tiểu Đào phấn khích.

“Bây giờ đi thì có hơi muộn, để mai đi, nhưng muội không cần đi đâu, có thể sau này ta còn phải nhờ vả muội.”

* * *

Trong cung Dịch Đình.

Bầu trời đêm mịt mùng, sương mờ giăng khắp cung điện khiến nơi đây thêm vẻ thần bí. Thị vệ gác đêm trong cung chia vài người một nhóm, tuần tra qua lại tại các góc trong cung. Cửa phòng đã khóa chặt, người trong cung đều chìm vào giấc ngủ say.

Lúc này một nam tử bịt mặt mặc đồ đen xuất hiện, đôi mắt sắc như chim ưng của hắn đảo quanh tứ phía, nhân lúc tốp thị vệ trước vừa rời đi, tốp sau chưa kịp tới, hắn nhanh chóng mò đến trước cửa một căn phòng, nhanh nhẹn rút chìa khóa, mở cửa rồi luổn vào trong.

Cánh cửa vừa khép lại thì ánh sáng từ ngọn đuốc cũng những người thị vệ đi tuần cũng tới nơi, nhưng họ không hề phát hiện một căn phòng đã bị mở ra, trong phòng giờ đây đang có thêm một vị khách không mời.

Ánh sáng vàng vọt dần biến mất, thông qua tia sáng yếu ớt rọi vào từ bên ngoài, tên mặc đồ đen phát hiện chiếc chăn thêu hoa mẫu đơn đang run rẩy. Hắn cười thầm, chậm rãi đi lại rồi lật tung tấm chăn lên, một đôi mắt mở to hoảng sợ đang đối diện với hắn. “Cứu..”, lời còn chưa dứt, người trong chăn đã bị hắn bịt miệng, hắn rút lưỡi kiếm lạnh lẽo ra khỏi bao rồi đâm người đó không chút chần chừ.

Một tiếng rên khẽ vang lên, máu nóng bắn lên mặt, lên tay hắn. Đôi mắt sắc lẹm như đang tận hưởng kiệt tác bản thân vừa tạo ra. Đột nhiên gian trong có tiếng động nhỏ, kẻ mặc đồ đen như bừng tỉnh khỏi cơn mê, nhanh như chớp, hắn lao vào gian trong.

Nghe thấy tiếng cửa bị mở, người ở gian trong kinh hãi kêu lên: “Có thích khách..” Chỉ trong gang tấc, một tia sáng lóe lên, lưỡi kiếm của tên thích khách lao vút về phía người đó. Người trong phòng theo bản năng nghiêng người, cúi đầu lăn xuống đớt, thoát chết trong giây phút. Không ngờ lưỡi kiếm của tên thích khách lại đổi hướng ngược lại, trông thấy bản thân không thể né được lần thứ hai, người đó nhanh trí dứt khoát lao về phía gã thích khách. Hắn hoàn toàn không ngờ được lại có kẻ dám lao vào mũi kiếm, lưỡi kiếm sượt qua y phục của người trong phòng, hai chân tên thích khách cũng thuận thế nhảy qua người đó.

Sau khi chân chạm đất, lưỡi kiếm lại một lần nữa lao đến đe dọa tính mạng người kia, lần này tốc độ nhanh hơn, xuất chiêu cũng tàn nhẫn hơn, người trong phòng chỉ kịp thốt lên một tiếng đã bị lưỡi kiếm kim loại lạnh lẽo đã đâm trúng ngực. Tên thích khách cười khẩy, hắn rút kiếm ra, chuẩn bị đâm thêm một nhát nữa vào người nằm dưới đất. Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc ấy, khi mũi kiếm của hắn chỉ còn cách nạn nhân một khoảng rất ngắn, một Thiên ngưu vệ xong vào. Tên thích khách vung kiếm nhắm vào ngực Thiên ngưu vệ, Thiên ngưu vệ nhanh chóng giơ kiếm ứng chiến, chỉ đấu vài chiêu, Thiên ngưu vệ đã cảm thấy vô cùng mất sức. Nghe thấy tạp âm ồn ào vang lên, tên thích khách quay người, thu kiếm lại rồi lao ra ngoài cửa.

* * *

Trong Thái y thự Thượng Dược cục.

||||| Truyện đề cử: Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi |||||

Trời vừa sáng Trần Cẩn Phong đã vội tới đây để chờ câu trả lời của Trương thái y.

Mọi người bên trong Thái y thự làm việc rất ngăn nắp chỉnh tề, bên trong có một căn phòng chuyên chứa thuốc, tủ thuốc được sắp xếp gọn gàng, phía trên gắn nhãn ghi tên các loại thuốc, chỉ có một tủ duy nhất nằm ở phía trong cùng bị khóa kín. Trương thái y lấy từ trong túi áo một chiếc chìa khóa, mở tủ ra rồi lấy một cuốn ghi chép: “Đây là tên những loại độc dược được lấy đi từ Thượng Dược cục, có cả ngày lấy và tên người lấy được ghi chép trong này.”

Trần Cẩn Phong nhận lấy cuốn ghi chép, chàng lật đến trang cuối, trên đó có một hàng chữ viết rõ ràng: Người lấy: Tiểu Thiến – cung Dịch Đình.

Quả nhiên là cô ta, cô ta không có bệnh gì cả mà đến Thượng Dược cục cốt để lấy độc dược.

Trần Cẩn Phong cố nén kích động, chàng gấp cuốn ghi chép lại rồi hỏi: “Hôm Tiểu Thiến đến lấy thuốc có nói gì không?”

Trương thái y đáp: “Tiểu Thiến nói trong cung Dịch Đình có nhiều gián quá nên muốn lấy thuốc để diệt gián.”

Trần Cẩn Phong lại hỏi: “Loại độc dược này chỉ có Thượng Dược cục có thôi sao, liệu những nơi khác có không?”

Trương thái y lắc đầu: “Chắc chắn không có, đây không phải đồ bình thường, nếu chẳng may ăn nhầm còn gây chết người. Cả cung chỉ có mỗi Thượng Dược cục được phép quản lí, những nơi khác nếu bị phát hiện tàng trữ thứ này sẽ bị xử phạt rất nghiêm.”

“Ra là vậy, cảm ơn ông nhé Trương thái y.” Nói đoạn Trần Cẩn Phong rời khỏi Thái y thực.

* * *

Trong cung Dịch Đình.

Trần Cẩn Phong vừa bước tới cửa, Bùi Đàm đã ra đón: “Trần Trạng nguyên, có chuyện không hay rồi, Dương Đàm và Tiểu Anh đêm qua gặp phải thích khách.”

“Cái gì cơ?” Trần Cẩn Phong kinh ngạc: “Có nguy hiểm đến tính mạng không?”

“Tiểu Anh không qua khỏi, còn Dương Đàm đến bây giờ vẫn đang hôn mê.” Bùi Đàm đáp bằng giọng nặng nề.

Trần Cẩn Phong thầm than trong lòng, lại hỏi: “Ai phát hiện ra họ vậy?”

“Hai Thiên ngưu vệ canh đêm tìm ra, bọn họ đang đợi cậu trong đại điện, cậu nhanh vào đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.