Mê Thất Điển Y

Chương 11: Chương 11




CHƯƠNG 11

Âm thanh máy giám sát tích tắc khiến tỉnh lại.

Mê man lâu khiến đầu óc ‘đột đột ‘ đau buốt. Nghiêng đầu nhìn máy móc giám sát bên cạnh, biểu hiện những cuộn sóng phập phồng, trong óc ngơ ngẩn!

Rời khỏi nơi này……

Cửa toilet bên cạnh phát ra ánh sáng, y tá chăm sóc hẳn là ở bên trong! Ta trấn tĩnh khoác thêm quần áo, kéo kim tiêm ra, huyết châu trào ra, ta không kiên nhẫn lấy tay đè lại.

Xoay mở cửa, không chút do dự bước đi ra ngoài. Bên ngoài y tá trực ban ngủ gà ngủ gật trên bàn, hành lang cũng là một mảnh yên tĩnh, ta cúi thấp đầu, thuận lợi ra khỏi bệnh viện.

Đến ở tạm trong một nhà nghỉ nhỏ, so sánh với trước, căn phòng đơn giản mộc mạc, nhưng làm người ta an tâm.

Ngủ lâu như vậy, hiện tại rốt cuộc ngủ không nổi nữa.

Mở ngăn kéo lấy bản ghi chép, tra tìm ở trên mạng…… Một chuỗi tên dược làm người ta hoa mắt.

Xé tờ giấy, ghi nhớ kỹ. Bụng có điểm đói, gọi thức ăn bên ngoài, nhưng lại không thèm ăn! Vội vàng ăn mấy miếng vào bụng, rồi cứ như vậy nằm trên giường thẳng đến bình minh.

Tiếp xúc ánh mặt trời chói sáng, trước mắt một màn màu đen. Nằm trên giường cảm thấy không ổn, hiện tại thân thể đặc biệt hư nhuyễn vô lực. Nuốt nuốt nước bọt, ta đến bệnh viện gần nhất.

Giấy trong tay vo thành hình tròn, ta bực bội ném bừa sang chỗ khác. Bác gái bên cạnh ta liếc mắt một cái, ta cười khổ nhặt lên nó, thẳng đến thùng rác kế tiếp xuất hiện trước mặt ta mới bỏ vào.

Cho dù không hiểu, nhưng đến khi biết thuốc sinh non[16] có quy tắc sử dụng nghiêm khắc, ta không ngờ như vậy cũng có thể đánh mất một sinh mệnh.

Bác sĩ phụ khoa cho dù bất ngờ, vẫn là hỏi ta có chuyện gì.

“Là như thế này, bạn gái ta mang thai ngoài ý muốn, cô ấy rất cần thuốc sinh non!……”

Trong đầu hỗn độn quanh quẩn lời nói của nữ bác sĩ, kiểm tra sức khoẻ, hỏi bệnh sử, bài trừ trường hợp không thích hợp dùng thuốc sanh non, Mifepristone, lưu lại viện để theo dõi……

Yêu cầu đem ‘bạn gái’ mang đến bệnh viện, mới cho ta dược.

Ta đành phải đi ra.

Ở ngã tư đường hẻo lánh, tìm một tiệm thuốc nhỏ, ông chủ bán dược lãnh đạm liếc mắt nhìn ta liếc một rồi lấy dược, ta nhẹ nhàng thở ra.

“Cậu trai trẻ, hảo hảo xem hướng dẫn sử dụng, đừng hại tiểu cô nương!”

Chật vật gật đầu, ta xoay người còn nghe được sau lưng “Tuổi còn nhỏ, không chịu học hành gì cả…..”

Mệt mỏi trở về nhà nghỉ, thuận tiện mua một hộp cơm, hộp thuốc trong quần áo bị ta lăn qua lộn lại vuốt ve.

Vừa đóng cửa lại, ta bị người trên ở sô pha dọa giật mình…… Lâm Hạo như thế nào lại ở chỗ này!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.