Mèo Xù Ngốc Nghếch

Chương 31: Chương 31




- Nó vẫn không chịu ăn gì à?

- Vâng thưa cậu chủ! Cậu Duy chỉ ngồi 1 chỗ, cấm chúng tôi vào trong. Đồ đạc trong phòng thì lung tung lộn xộn và vỡ hết cả!

- Không ổn rồi! Cứ thế này thì nó ngã bệnh mất!

- Người của cậu chủ toàn máu do những mảnh thủy tinh từ những cái bình hoa vỡ cứa vào ạ!

- Sao? Cái thằng này! Thôi được rồi! Cứ để đấy cho tôi! Vẫn cứ chuẩn bị đồ ăn cho nó! Tôi sẽ lo liệu!

- Vâng thưa cậu chủ!

***

- Cậu đã đỡ hơn tý nào chưa?

- Mình đỡ nhiều rồi! Cảm ơn cậu! Nhưng bụng và chân vẫn còn đau lắm!

- Không sao đâu! Uống thuốc là khỏi ngay ý mà! Tối qua chị cậu có gọi cho cậu, lúc đó cậu ngủ rồi! Mình đã xin phép hộ cậu rồi đó! Tý nữa tan học xong qua nhà mình chơi nha!

- Thôi! Cả đêm qua cậu đã ở cạnh chăm sóc mình rồi! Phiền cậu lắm!

- Phiền gì đâu? Sang chơi thôi mà! Đi!- Trang chớp chớp mắt.

- Ừ thế cũng được! Bây giờ là mấy giờ rồi?

- Gần vào tiết 1 rồi! Cậu cứ nghỉ ngơi 1 2 tiết đi đã, mình sẽ xuống thăm cậu khi hết tiết.

- Cảm ơn cậu nha!

- Cậu cứ cảm ơn hoài à? Cậu mà còn cảm ơn nữa là mình không chơi với cậu nữa đâu!

- Ừ thì mình không cảm ơn nữa! Hi hi!

- Thôi vào tiết rồi! Mình đi đây! Bái bai nha!

- Bái bai!

***

- Bà Kim!

- Cậu chủ gọi tôi?

- Duy hay nhắc đến cô bé tên Linh, bà biết cô bé đó chứ?

- Dạ…

- Nói đi! Bà biết đúng không?

- Đó là… con gái của giám đốc tập đoàn đá quý Ruby ạ!

- Tập đoàn Ruby?

- Vâng! Cô bé đó đã chết cách đây 8 năm trước do tai nạn giao thông!

- Vậy sao? Có phải là con gái của chủ đầu tư đã trượt thầu công trình gần khu biệt thự Xanh nên dẫn đến phá sản phải không?

- Vâng! Tập đoàn đó đã phá sản ngay sau khi cô bé mất được 2 tháng ạ!

- Vậy sao?

- Vâng thưa cậu thủ!

- Thôi được rôi! Bà có thể đi!

- Vâng! Chào cậu chủ!

Cạch…

- Duy à!

- …

- Duy!

- …

Kevin từ từ đến bên Duy, đồ đạc trong phòng bị lộn xộn hết cả, tất cả các bình thủy tinh quý hiếm đều bị Duy đập phá không thương tiếc. Kevin nhìn Duy xót xa, trên người anh đầy vết sẹo do bị thủy tinh cứa vào, máu bị khô lại do để quá lâu không rửa hay sát trùng. 2 ngày nay anh không ăn, không uống, chỉ ngồi 1 góc trong phòng và ôm chặt lấy con búp bê mặc cái váy màu vàng chấm bi không rời.

- Duy à! Em đừng như vậy! Anh đã biết chuyện rồi!

- …

- Mọi chuyện đã là của quá khứ rồi! Có nghĩ đến cũng chẳng giải quyết được gì!

- …

- Tại sao em cứ tự làm đau mình như vậy? Cô bé đó đã mất rồi, em có nhớ đến mức nào thì cô bé cũng không thể sống lại được!

Duy quay đầu sang nhìn Kevin, ánh mắt lạnh lùng nhưng bên trong đó là sự đau khổ khiến cho Kevin không khỏi xót xa.

- Anh biết 8 năm đối với em là quá nhiều nhưng em phải hiểu đó là quá khứ rồi! Em đừng lục lại chuyện quá khứ để làm khổ mình như thế!

- Anh thì biết cái gì?- Duy lạnh lùng nói, giọng đứt quãng.

- Anh là anh trai em! Tại sao anh lại không biết?

- Anh trai ư?- Duy cười nhạt.

- …

- Anh trai thì giải quyết được gì? Chỉ có thể an ủi và biết chuyện thế thôi!

- Cái gì?

- Anh đâu phải là em? Sao anh có thể hiểu cho em được?

- 18 năm qua anh sống cùng 1 mái nhà với em, chả lẽ anh lại không hiểu em ư?

- Anh đâu có quan tâm đến em! Anh chỉ quan trọng công việc mà thôi! Cái an ủi vớ vẩn qua loa của anh mà gọi là giúp đỡ em ư?

Bốp…

Duy ngã nhào xuống đất, máu từ miệng anh tứa ra.

- Vớ vẩn ư? Em nghĩ rằng an ủi em là vớ vẩn, qua loa ư? Em chỉ nghĩ được có thế thôi sao? Nếu làm thế với em thì anh được lợi gì? Ý em là… 18 năm qua… anh chỉ giả vờ với em? Hừ!- Kevin cười khẩy.

- …

- Nếu hồi đó anh không giúp đỡ em thì liệu em có được ngày hôm nay không? Hay là em chỉ biết ngồi 1 chỗ và than khóc?

- …

- Em làm anh thật sự thất vọng! Em có phải là Hoàng Bảo Duy, em trai của Kevin này không? Anh không có 1 thằng em trai yếu đuối như em đâu! Bới móc chuyện quá khứ rồi đập phá đồ đạc lung tung, ngồi 1 chỗ tự than trách mình. Em có phải là đàn ông không?

- …

- Anh không còn gì để nói với em nữa! Phải rồi! Em coi nó là vớ vẩn phải không? Tùy em đấy! Cứ sống như thế đi, em sẽ không tồn tại được lâu đâu! Đừng nghĩ cứ như thế này thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp!

Duy không nói gì, anh cúi gằm mặt xuống, tay nắm chặt. Kevin lạnh lùng quay lưng bước đi. Anh cũng chẳng còn lựa chọn nào khác cho dù anh rất thương Duy, không muốn Duy bị tổn thương vì trong 8 năm qua Duy đã phải chịu khổ rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.