Mèo Xù Ngốc Nghếch

Chương 36: Chương 36




- Đúng rồi! Cố lên! Em giỏi lắm!- Ngân vỗ tay liên tục.

- Em làm được rồi! Em đi được rồi chị Ngân!- Vy sung sướng reo lên.

- Cố lên! Nhưng em cần đi nhanh hơn nữa!

- Vâng! Em biết rồi! Chà! Cũng dễ thật đấy!

- Chị bảo mà! Đi nhiều sẽ quen! Thôi ăn tối đi! Tý nữa tập tiếp!

- Vâng, ok chị!

Ngân cùng Vy đi ra ngoài ăn bữa tối để giải quyết cái bụng đang réo lên không ngừng của mình.

Vy rót 1 ly nước có sẵn trên bàn rồi nhấp 1 ngụm.

- Này! Chị hỏi thật nhé?

- Chị cứ hỏi đi!- Vy vừa uống nước vừa nói.

- Em… và giám đốc… đang yêu nhau đúng không?

Phụttttttttttttttttttttttttttt…

Trên bàn và dưới sàn dính đầy nước, nguyên nhân tất nhiên là do 1 người gây ra.

- Sao vậy?- Ngân lo lắng nhìn Vy với cái dáng rất khó coi, mắt mở to, tay cầm cốc nước đang uống dở suýt nữa thì đổ.

Vy không trả lời, cô quay sang nhìn Ngân với ánh mắt rất khó hiểu.

- Chị hỏi gì sai à?- Ngân xé giấy lau chỗ nước trên bàn.

- Ai xúi chị hỏi em câu đó? Chị Chi hay anh Việt?- Vy trừng mắt nhìn Ngân.

- Ai xúi đâu? Chị chỉ hỏi thế thôi!

- Em với tên… à giám đốc không có gì với nhau cả! Chị đừng hiểu lầm!- Vy nhăn nhó.

- Chị biết rồi! Chị xin lỗi!- Ngân chớp chớp mắt ra vẻ biết lỗi.

- Vì chị đã giúp đỡ em nên em bỏ qua nha!

- Cảm ơn em! Hí hí!- Ngân cười tít mắt.

***

Trên giường, một cô gái với mái tóc dài đen tuyền đang ngủ rất ngon lành. Bên cạnh cô, 1 chàng trai với mái tóc hơi dựng màu hung đỏ, tay cầm chiếc laptop máu xám tro, đôi mắt màu cà phê đang nhìn vào màn hình, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc.

Cô gái từ từ mở mắt và nhận ra rằng đây không phải phòng mình. Cô bật dậy, dáo dác nhìn xung quanh, ánh mắt cô dừng lại ở anh, chàng trai đang ngồi bên cạnh mình cùng với chiếc laptop.

- Tỉnh rồi?- Anh nói, mắt vẫn nhìn vào màn hình.

- Đây là đâu?

- Phòng tôi!

- Sao tôi lại ở đây?

- Nhà không có chìa khóa!

Cô nhíu mày nhìn anh. Rồi cô sực nhớ ra, chiều khóa nhà Vy đã cầm hết.

- Anh đưa tôi về nhà rồi sao?

Anh không nói gì, chỉ gật đầu.

- Chị Vy có nhà không?

Anh lắc đầu.

- Tôi phải về rồi! Phiền anh…

Anh nhìn đồng hồ ở góc bên phải màn hình laptop, lạnh lùng nói:

- 10 giờ rồi!

Cô sốc nặng, định lục tìm điện thoại để gọi điện cho Vy thì nhớ ra điện thoại đã bị tên đại ca kia dẫm nát bét rồi còn đâu. Cô bất lực ngồi phịch xuống, quay sang nhìn anh. Anh chẳng quan tâm lắm, cứ chỉ nhìn vào màn hình. Rồi anh đừng phắt dậy, đóng laptop, đi đến phòng tắm, đóng sầm cửa lại.

Cô nhìn anh 1 cách khó hiểu, người gì mà kì cục thế không biết. Anh nói ít hẳn đi, cười thì càng không thể.

Anh cởi áo ra, vứt xuống đất, 2 tay chống vào tường. Anh nhớ lại ban nãy, khi anh đi đến nơi đó, nơi mà anh và Linh đã từng hứa hẹn với nhau và cũng từng là nơi mà lần đầu tiên anh gặp Linh.

Anh nằm xuống, tay vắt lên trán nhìn lên trời, cảnh vật yên tĩnh, không có lấy 1 bóng người, anh nhắm mắt định ngủ 1 giấc. Bỗng nhiên có tiếng hét làm anh cảm thấy hơi khó chịu. Anh mặc kệ, vẫn bình thản nhắm mắt. Nhưng tiếng hét càng lúc càng lớn, phá vỡ sự im lặng của nơi đây. Anh ngồi dậy và đi đến nơi phát ra tiếng hét đó. Và, anh thấy có 1 cô gái đang bị 3 tên to lớn đuổi theo từ đằng sau, bọn chúng không ngừng trêu chọc cô. Vì đứng từ xa nên anh không thể xác định rõ khuôn mặt của cô gái đang chạy thục mạng khỏi 3 người kia. Anh hừ 1 tiếng rồi quay mặt đi, coi như không nhìn thấy. Nhưng dường như có cái gì đó đã ngăn cản anh lại, muốn anh đi tới và cứu cô gái đáng thương kia. Anh quay đầu lại, bọn chúng đã bắt được cô gái và tên cầm đầu đang tát cô 1 cái khá đau. Anh từ từ tiến đến gần và đánh 2 tên đàn em kia túi bụi, tên cầm đầu lao tới nhưng cũng bị hạ dưới tay anh. Đến lúc này, anh đến gần và nhận ra, người đó chính là Huyền Anh.

Duy đi ra, người anh ướt sũng, Huyền Anh vẫn ngồi đó nhưng ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ. Hôm nay ngoài trời rất nhiều sao, nhìn thấy mà không bị cuốn hút mới lạ.

Anh đến bên giường, cầm chiếc laptop và tiếp tục làm việc. Huyền Anh nghe tiếng động thì quay ngay ra đằng sau.

- Thích ngắm sao à?- Anh hỏi 1 cách lãng xẹt.

- …

Huyền Anh nhìn anh, bây giờ cô mới để ý kĩ hơn khi ở gần anh. Anh đẹp tựa như 1 thiên sứ, 1 thiên sứ chẳng cười, chẳng nói nhiều, đẹp 1 cách lạnh lùng. Đôi mắt màu cà phê của anh khẽ nheo lại nhìn vào màn hình.

- Nhìn đủ chưa?

Huyền Anh vội quay mặt sang chỗ khác. Anh đúng là nguy hiểm thật, như thế mà còn nhìn thấy.

- Muộn rồi… Anh… vẫn còn làm việc sao?

Anh quay sang nhìn cô.

- Em… quan tâm?

- Không! Anh vẫn còn là học sinh, giờ này muộn rồi mà vẫn còn máy tính, anh không lo cho sức khỏe của mình à?

- Em… ngủ đi!

“Đúng là kì cục, dở hơi. Hết chịu nổi anh rồi! Mình chỉ muốn về nhà thôi! Ở lại cùng cái tên này thì… Mà mình… nói chuyện với hắn sao? Đúng rồi! Mình đang dỗi hắn cơ mà! Trời ạ! Quên hết tất cả! Chết mất, phải về thôi, có chết cũng phải về!”

Nghĩ là làm, Huyền Anh chạy đến mở cửa.

- Em đi đâu?

- Tôi về!

- Muộn rồi!

- Không liên quan tới anh!

- Đừng cãi tôi!- Anh gằn từng chữ, khuôn mặt vẫn không biểu lộ tí cảm xúc nào.

- Không được! Tôi phải về!

- Đừng cứng đầu! Ở lại là ở lại!

Huyền Anh không quan tâm, cô vẫn cố đi. Cô quyết tâm không để anh khuất phục nữa. Vừa bước ra ngoài, cô nhìn thấy 1 bóng người đang đứng ở phía cuối hành lang cách rất xa cô, 2 tay khoanh trước ngực, dựa lưng vào tường. Cô sợ hãi lùi lại, chả lẽ là ma?

Nhưng ngay lập tức ý nghĩ đó bị cô gạt phăng đi. Thời buổi này làm gì có ma chứ? Cô tự cười chính mình rồi ngẩng đầu lên. Bỗng cô sợ hãi không thốt nên lời, cái bóng ấy… đã hoàn toàn biến mất, để lại cả 1 dãy hành lang dài dằng dặc tối tăm, chỉ có 1 chút ánh sáng yếu ớt nhờ có ánh trăng và sao hắt vào. Cô chạy nhanh vào trong phòng của Duy, mặt cắt không còn giọt máu.

- Em… sao thế?

- Có… ma…- Huyền Anh sợ hãi.

Khóe miệng anh khẽ nâng lên.

- Đó là… hậu quả của việc… không nghe lời tôi!

Huyền Anh nhìn Duy, cô tức giận. Chả lẽ cái bóng ban nãy là do anh dàn dựng nên sao? Thật quá đáng mà!

Cô hừ 1 tiếng rồi lại đến gần cửa sổ, tiếp tục… ngắm sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.