Mèo Xù Ngốc Nghếch

Chương 42: Chương 42




- Làm nhanh lên! Em hơi bị chần chừ rồi đấy!

- Anh im đi! Để yên cho tôi làm!

- Tôi là chủ, em là ôsin, tôi có quyền sai khiến em cơ mà!

Ngọc im lặng, cô cảm thấy tức giận. Đã gần 1 tuần nay rồi, cô phải làm không công cho Long. Anh bắt cô làm rất nhiều, luôn phải dọn dẹp phòng anh, quét dọn cả cái biệt thự to khổng lồ, giặt giũ… Những người giúp việc cũng chẳng phải đả động gì nhiều, họ chỉ việc nấu nướng và lau dọn các phòng khác.

“Nếu không phải vì sợi dây chuyền của bác Diệp thì còn lâu tôi mới làm thế này cho anh. Anh định bóc lột sức lao động của tôi à? Đồ chết tiệt! Bao giờ lấy lại được thì tôi sẽ đánh anh nhừ tử!”- Cô liếc ánh mắt sắc lẹm về phía anh.

Long thản nhiên ngồi trên ghế sofa đọc báo, chân bắt chéo, không thèm để ý đến cô.

- Xong rồi!- Cô hậm hực.

Anh lấy 1 ngón tay miết nhẹ xuống sàn nhà mà cô vừa hì hục lau xong, khẽ nhăn mặt:

- Chỗ này còn bẩn! Lau cho đến khi hết bụi!- Anh ra lệnh, mở tờ báo tiếp tục đọc.

- Anh…- Ngọc cứng họng, tay nắm chặt.

“Được! Làm thì làm! Nhất định tôi sẽ trả thù!”- Cô nghiến răng, khóe mắt hơi đỏ lên.

Nửa tiếng sau, cô mệt mỏi xách xô nước bẩn vừa được dùng để lau nhà mang vào phòng vệ sinh. Cô lau mồ hôi, hạnh phúc vì đã xong việc.

Anh đứng dậy, gấp tờ báo lại, lạnh nhạt nói:

- Đi nấu đồ ăn và mang lên phòng cho tôi! Em có 15 phút!

- Cái gì?- Ngọc ngạc nhiên xen lẫn tức giận.

Anh không trả lời, chậm rãi đi lên tầng.

“Trời ơi! Mình có biết nấu nướng đâu cơ chứ? Tên chết tiệt, hắn dám trêu tức mình ư?”

Cô chạy xung quanh đi tìm những người giúp việc nhưng chẳng có ai, thậm chí bà quản gia cũng không thấy tăm hơi đâu.

Cô bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Nấu gì bây giờ?

Bỗng cô nảy ra 1 sáng kiến rồi tự cốc vào đầu mình.

“Sao mình không nghĩ ra nhỉ? Món này vừa ngon vừa nhanh!”

Cô xắn tay áo lên, bắt đầu công việc nấu nướng vừa được giao.

5 phút sau…

Cộc cộc cộc…

“Nấu nhanh vậy sao? Hay là cô ấy nhờ người khác giúp? Không thể thế được! Mình đã bảo tất cả người giúp việc và quản gia đi rồi cơ mà! Lạ thật!”- Long nhìn ra ngoài cửa, mắt anh nhíu lại.

- Vào đi!

Cạch…

1 bát tô to đùng bằng sứ được đậy nắp cẩn thận. Anh ngồi dậy nhìn cái bát, hỏi cô:

- Nhanh vậy? Em nhờ ai à?

- Không!- Cô tỉnh bơ.

Anh không nói gì, cầm lấy cái bát và từ từ mở nắp ra. Anh mở to mắt nhìn.

- Mỳ tôm?

- Tôi chỉ biết nấu cái đó thôi! Ăn hay không tùy anh!

- Tôi đâu bảo em nấu món này? Mà cái này cần gì phải nấu?

- Anh đâu có bảo tôi phải nấu món gì! Tôi nấu thế nào thì anh phải ăn thế thôi!- Cô nhún vai, mặt đắc thắng.

Anh nhìn cô rồi cúi xuống, cầm đũa gắp mì ăn. Thôi thì đành phải ăn thôi, cái bụng kêu réo lên làm anh khó chịu. Anh cảm thấy hối hận, biết thế đừng đuổi những người giúp việc về không thì đã không phải khổ sở như thế này.

Anh nhắm chặt mắt lại, ăn miếng đầu tiên, nhai 1 cách khổ sở.

- Mặn!- Anh buông đũa xuống, nhăn nhó nhìn cô.

Ngọc nhìn anh, bụm miệng cười.

- Em cố tình?- Long nhìn cô, lông mày hơi nhíu lại.

- Không!- Ngọc giả vờ vô tội.

- Tại sao lại mặn thế này?- Anh chỉ vào bát mì.

- Ai biết được?- Cô vênh mặt lên.

- Vậy hả? Vậy thì…- Anh nhìn vào bát mì rồi ngước lên nhìn cô, mặt gian xảo.

“Hắn định làm gì? Hắn định giết mình chăng? Trời ơi đừng mà!”- Cô run rẩy lùi lại.

- Ăn hết chỗ này cho tôi!- Anh cầm cốc nước uống 1 hơi rồi ra lệnh.

- Cái gì? Tôi không thích ăn đồ thừa của người khác!

- Ăn!

- Sao tôi lại phải ăn? Anh là bố tôi chắc?

- Im lặng và ăn đi! Em là giúp việc của tôi, quên rồi ư?- Long cười nửa miệng nhìn Ngọc.

Cô run run cầm lấy bát mỳ, nâng lên húp thử.

Phụt….

Nước mỳ vừa vào trong thì ngay lập tức bị cô “đưa” ra ngoài, và tất nhiên người hứng chịu không ai khác là anh. Ngực áo anh ướt sũng màu vàng của nước mỳ tôm.

Anh mở to mắt nhìn “thành quả” của cô. Ngọc sợ hãi nhìn anh, cô lấy 2 tay che miệng mình lại.

Anh không nói gì, nhẹ nhàng đưa mắt lên nhìn cô. Cô sợ hãi, ánh mắt của anh như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Cô vớ lấy tạp dề của mình lau cho anh, miệng không ngừng xuýt xoa.

- Tôi xin lỗi! Tôi không cố ý! Anh không sao chứ? Có bị nóng không? Tôi không ngờ nó lại mặn như thế!- Cô chà mạnh vào vết bẩn trên ngực áo anh.

- Vậy có nghĩa là… em cố tình?

Cô mở to mắt nhìn anh, vậy là bại lộ rồi.

Lúc bị anh bắt đi nấu nướng, cô đã rất tức giận. Bắt làm việc nhà đã đành, bắt cô mặc cái váy xòe này để làm giúp việc đã đành, lại còn bắt cô nấu nướng. Hỏi thử xem cô không tức có được không? Cô khổ sở với cái váy này. Cô luôn thắc mắc tại sao những người khác không mặc mà anh lại bắt cô phải mặc. Anh chỉ hờ hững trả lời ngắn gọn: “Thích thế!”

Cô chỉ định cho mỳ vào úp rồi mang lên cho anh ăn, thế thôi! Nhưng vì tức anh chuyện ban nãy, cô cầm lọ gia vị và… đổ vào gần nửa lọ rồi úp. Nhưng ai ngờ, trò đùa của cô lại gây tai hại thế này.

Lau mãi, lau mãi nhưng vết bẩn vẫn cứng đầu ở đó, không chịu đi. Cô lùi lại ra sau nhìn anh, người run lẩy bẩy.

Anh từ từ đứng dậy, tiến đến gần cô. Cô vẫn lùi lại cho đến khi cảm nhận được rằng lưng mình đang chạm vào tường.

Thôi xong! Thế là hết đường thoát rồi!

Anh ghé sát mặt mình vào mặt cô, trầm giọng nhưng bên trong đó là sự đe dọa:

- Em vừa gây nên chuyện tày đình rồi em biết không?

Cô nhắm tịt mắt, môi mím chặt lại. Anh nhấc bổng cô lên, đưa ra ngoài.

- Anh làm gì vậy? Thả tôi raaaaaaaaaaaaaaa!- Cô hét lên, 2 tay đấm thùm thụp vào lưng anh.

Anh chẳng phản ứng gì, lôi cô vào phòng tắm, đóng cửa lại rồi thả cô vào trong bồn tắm trống rỗng.

- Anh… anh định làm gì?- Ngọc lùi lại, lấy 2 tay che người.

Anh lạnh lùng nhìn cô, tay lần mò cởi cúc áo của mình.

- Này! Tôi cấm anh làm bậy nhé! Tránh xa tôi ra!- Ngọc hét lên.

- Tôi tưởng em là con trai cơ mà! Sao phải sợ hãi thế?- Long nhếch mép nhìn Ngọc đang run rẩy vì sợ.

- Ừ! Tôi là con trai đấy! Như thế không có nghĩa là anh có quyền làm thế với tôi!

“Hừ! Vẫn cái tật này, tưởng mình là con trai ư?”- Long nhăn nhó.

Anh giận dữ, tiếp tục cởi nốt vài cái cúc còn lại trên áo.

- Cấm anh đụng vào tôi! Không tôi sẽ đánh chết anh!- Ngọc giơ nắm đấm lên trước mặt anh.

Anh ném cái áo dính bẩn vừa cởi ra vào người Ngọc, ra lệnh:

- Giặt! Không sạch thì em sẽ biết tay tôi!

- Cái gì?- Ngọc cầm cái áo, ngẩng đầu nhìn anh.

Anh không trả lời, quay lưng bước đi, để lại Ngọc cùng với cơn giận đang sục sôi trong người.

- Đồ đáng chết! Tôi ghét anh!- Ngọc hét lên.

Long bước vào phòng mình, đóng cửa lại, mặc cho Ngọc ở ngoài đó đang ra sức nguyền rủa anh.

“Để xem em còn cứng đầu được bao lâu?”

_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.