[Mị Hoặc Nam Nhân Hệ Liệt] Bộ 2 Độc Sủng Nam Hậu

Chương 3: Chương 3: Ân Nhân Cứu Mạng Là Cừu Nhân




CHƯƠNG 3 : ÂN NHÂN CỨU MẠNG LÀ CỪU NHÂN

Ta mang theo vài bộ quần áo để thay rồi chạy khỏi hoàng cung, nhưng ta lại quên mất chuyện tối trọng yếu, chưa mang theo tiền mà đã xuất môn, ta sẽ sinh hoạt như thế nào đây ? Đúng rồi, đi tìm công việc. Ta tìm ở đây rất lâu cuối cùng cũng tìm được một việc, làm tiểu nhị ở một khách ***, tuy rằng lương không nhiều nhưng đủ dùng, ta đã coi như thỏa mãn.

Lúc ta chậm rãi hòa nhập sinh hoạt thì chả mấy chốc tâm tình bị đánh vỡ, mỗi ngày đều có một đám nam nhân đến đùa giỡn ta, còn không thì một tên công tử nhà giàu đắc ý bước vào quán, tay chân bắt đầu bất kính đối với ta, hắn lấy tay nắm lấy khuôn mặt ta rồi cười to mà nói: ‘‘Hảo, hảo, hảo, thật sự là một đại mỹ nhân, bổn thiếu gia thích.‘‘

Đại mỹ nhân ? Ta nghĩ hiện tại hẳn Mộ Dung Triệt cũng chán ghét việc người khác nói hắn là nữ nhân, hắn đã phạm vào tối kị của ta. Ta đánh tay hắn và nói to: ‘‘Ngươi thật con mẹ nó liệu hồn, bổn thiếu gia ta giống nữ nhân chỗ nào ? Ta là hàng thật giá thật nam nhân nha. ‘‘

‘‘Nam nhân ? Không nghĩ tới trên đời này lại có thể có một nam nhân xinh đẹp như ngươi, ta thật chưa từng cùng nam nhân làm qua, cũng thú vị, nếu ngươi theo ta, ta sẽ cho ngươi nhiều tiền.‘‘ Tên công tử nhà giàu hào phóng nói

Mẹ nó ! Coi ta là cái gì ? Ngưu lang sao ? Ta vì sinh khí mà mất đi lí trí rống to: ‘‘Ta không phải ngưu lang, dám chọc ta, ta mặc kệ‘‘ xoay người bước đi.

Ta nổi điên rồi đi ra ngoài, thật sự tại sao ngay cả muốn bình an cũng không được ? Bất quá lần này nếu thật là Lãnh quốc hoàng đế Lãnh Nhược Tư làm, đúng là Lãnh hoàng a ! Làm sao để kiếm tiền mà không bị quấy rối đây ? Sớm biết vậy đã mang tiền theo, đều là lỗi của tên chết tiệt Lãnh Nhược Tư, đều là hắn, đều là hắn…….

Khi ta vì phát cuồng mà chạy trên đường, đột nhiên cảm giác cảm thấy sau lưng mình có người dùng gậy hung hăng đánh vào đầu mình, đau quá, nháy mắt ta liền mất đi ý thức, chờ ta tỉnh lại thì phát hiện chính mình đã ở trong một gian phòng xinh đẹp, ta cảm thấy kì quái. Sau đó, một yêu quái bà bà hung hăng đi tới nói: “Ngươi tỉnh, vậy là tốt rồi, cấp tốc đi theo mụ mụ ta làm việc “

Mụ mụ ? Làm việc ? “Ngươi là ai ? Ta thế nào lại ở đây ? ” Ta nghi hoặc khó hiểu

‘‘ Đây là Di Phong Viện, ngươi bị bán vào đây, từ nay về sau ngoan ngoãn làm việc nếu không lão nương ta sẽ không tha cho ngươi‘‘. Lão nương đó hung tàn nhìn ta.

Di Phong Viện không phải là kỹ viện ở cổ đại sao ? Ta bị bán ? Đúng rồi, ta bị người ta đánh bất tỉnh, sau đó thì bị bán vào đây, thật sự là xuất môn bất lợi a. ‘‘Ngươi là tú bà của kỹ viện này ? Ngươi muốn kỹ nữ hẳn là nên tìm nữ nhân, ta là nam nhân hơn nữa ta bị người ta đánh bất tỉnh bán cho ngươi, thế này căn bản là không có hiệu quả mua bán‘‘

“Ngươi nói ngươi bị đánh bất tỉnh nên mới bị bán vào kỹ viện của ta, điều đó ta không muốn xen vào, ta chỉ biết ta đã đem năm trăm lượng bạc mua ngươi về nên ngươi phải tiếp khách để kiếm tiền lại cho ta, ở đây không cần kỹ nữ mà cần kỹ nam, muốn làm kỹ nữ phải tới Di Hồng Viện ” . Tú bà giải thích

Cái gì ? Muốn kỹ nam chứ không phải kỹ nữ ? Cổ đại cũng có mở loại này ? Thế nhưng mở cửa làm loại này ? Mặc kệ, dù nói cái gì ta cũng không thể đáp ứng: ‘‘Ta không làm, chết cũng không làm‘‘. Ta kiên quyết nói.

‘‘Chết cũng không làm ? Ha ha……..Vừa mới vào đây ai cũng nói vậy, sau một hồi thì đều đáp ứng, ngươi tốt nhất nên thức thời, nói cách khác, lão nương sẽ không khách khí cho người tới đánh ngươi‘‘. Lão tú bà ấy vô tình nhìn ta.

Vài nam nhân dáng người thô lỗ hướng ta đi tới, má ơi ! Vì cái gì ta không ở thế kỉ 21 hảo hảo học tốt cái gọi là võ thuật phòng thân gì đó ? Kỳ thật không phải ta không học mà là căn bản không cần học, công ty có vệ sĩ đi theo ta. Hiện tại, chuyện này hối cũng không kịp a~~~~~~hảo hán không nên để mệt trước mắt, ta lập tức mở miệng lấy lòng: ‘‘Muốn ta làm cũng được, nhưng ta có điều kiện‘‘ .

‘‘Lão nương ta chưa tùng nghe qua kỹ nử đối với tú bà ra điều kiện nhưng ngươi cứ thử nói ta nghe xem, lão nương ta tạm thời muốn nghe một chút. ‘‘

‘‘ Hảo, ta chỉ bán nghệ không bán thân ‘‘

‘‘Ha ha……Ngươi cho ngươi là ai ? Dựa vào cái gì bỏ ra một số bạc lớn để mua ngươi về đàn ca hát xướng a ? ‘‘ Lão tú bà giống như nghe thấy chuyện cười lớn nhất thiên hạ.

‘‘Ta sẽ trở thành kỹ nam đệ nhất Di Phong Viện. Ta không giống như người thường, trong vòng ba ngày ta sẽ có thể kiếm chừng hơn một trăm lượng‘‘. Điểm ấy ta có thừa tự tin, ở cổ đại một trăm lượng tương đương với bao nhiêu tiền ở hiện đại a ?

‘‘Hảo, lão nương ta cho ngươi thời gian ba ngày, nếu ngươi không làm được như lời đã nói, đừng trách lão nương ta vô tình, người tới giúp hắn rửa mặt chải đầu và thay y phục ‘‘ xoay người ly khai.

Ai có thể nghĩ đến đường đường Vương gia thế nào lại lưu lạc đến kỹ viện. Lập tức mụ tú bà đó an bài cho ta bước ra khỏi trướng, mụ ấy nhìn ta rồi ngơ ngác nói: ‘‘Thật sự là …thật đẹp ‘‘ .

Đẹp ? Đẹp cái đầu ngươi ! Đem ta làm cho nam không ra nam, nữ không ra nữ. Ta thấy toàn thân là cả một bụng khí, tú bà ở trên đài lớn tiếng nói : “Các vị đại gia, hôm nay Di Phong viện chúng ta sẽ đưa ra một người mới tên Thanh Phong, thật sự là một mỹ nhân”.

“Có đẹp hay không phải xem mới biết được chứ”. Các đại gia ồn ào.

“Hảo, vậy thỉnh Thanh Phong công tử dạo một khúc đàn”

Nếu làm loạn thì không tốt. Ta không cam lòng nhưng không thể không đi ra, đại gia háo sắc cứ như mèo thấy mỡ mà nhìn chằm chằm vào ta, dường như ta là một khối thịt béo không bằng, ta đứng ở bên cạnh bắt đầu dạo một khúc hát của thế kỉ 21, đoàn người đều bị tiếng đàn của ta hấp dẫn, đến đoạn sau, đại gia hô to: “Thêm một khúc nữa”

“Có thể, nhưng mỗi người phải đưa hai lượng bạc”

Đoàn người đưa đủ tiền, tú bà cười tới không khép miệng, liền như vậy ba ngày ta sẽ giúp nàng ta lấy lại cả vốn lẫn lãi nhưng bầu không khí nhanh chóng bị đánh vỡ, bởi vì một vị đại gia có tiền có thế đã lên tiếng muốn thượng ta, ta nói cái gì cũng không có khả năng đồng ý, tú bà cười làm lành nói: “Đại gia, Tiểu Phong của chúng ta chỉ bán nghệ không bán thân, ngài có thể tìm người khác mà”

“Đại gia ta muốn hắn”. vừa nói vừa chỉ vào người ta

“Chết cũng không có khả năng, ngươi nằm mơ đi”. Tên này đúng là khi dễ ta là kỹ nam mà.

“Tú bà ngươi đồng ý thì đương nhiên sẽ được, từng đó ngân phiếu đều cho ngươi“ . Hắn đã quăng một sấp ngân phiếu cho nàng.

Tú bà nhìn ngân phiếu thì làm gì còn nhớ rõ ta là ai a ! Tùy ý tên sắc lang kia đem đôi tay *** đãng đặt ở trên mặt ta mà sờ soạn bừa bãi, đang lúc ta nghĩ cách tránh đi thì có một người trong đó hỏi : “Hoàng thượng, ngài thật sự muốn kết hôn với cái tên Mộ Dung Triệt sao ? “

“ Hỏi thừa ? Không phải ta đến đây làm cái gì ? “ lời nói lạnh như băng.

Ta có thể chạy ra khỏi hoàng cung vì cái gì không thể chạy ra khỏi kỹ viện này ? Ta mạnh mẽ đẩy hắn chạy ra ngoài, tú bà thất kinh kêu to: “Mau kêu người tới bắt hắn lại, đừng để hắn chạy thoát “. Rất sợ mất đi ta – cái cây hái ra tiền.

Ta vừa chạy ra ngoài thì gặp ngay một người vô cùng lãnh khốc nha ! Này không trọng yếu, quan trọng là nhờ hắn hỗ trợ, ta cầu xin nói: “Mau cứu mạng ta“. Ta vì muốn giữ chính mình trong sạch, nên tuyệt đối không thể thất thân tại đây.

Bọn người của kỹ viện đuổi theo tất cả đều bị hắn đánh bại, đang lúc vui vẻ ta nói: “Cám ơn ngươi đã cứu mạng ta “.

“Tốt ! Ngươi dám tìm người đến hỗ trợ ? Người đâu, đánh hắn cho ta “. Tú bà hung ác nhìn ta.

Ta trốn sau lưng hắn. Hắn võ công cao cường chưa đầy giây lát đã đánh ngã đám người đó, hắn lạnh lùng hỏi: “Ngươi vì cái gì muốn bắt hắn ? “

“Hắn ta là do ta mua, ngươi nói có hay không nên bắt lại “

“ Mới không đúng, ta là bị người đánh bất tỉnh sau đó đem bán cho ngươi, ta cũng không phải tự nguyện “. Ta ủy khuất không thôi.

“ Bao nhiêu tiền ? Đem hắn bán cho ta. “

“Ta không bán “

Hắn đột nhiên dùng sức bắt lấy tay tú bà, tú bà đau kêu như ếch: “ Hảo, ta bán, mười vạn lượng “

Cướp bóc à ? Tú bà mua ta chỉ dùng năm trăm lượng nhưng lại bán mười vạn lượng ? Tú bàvì cái gì không trực tiếp chém giết để cướp đi. Còn người kia không chút trả giá liền mua ta, thật tốt quá, ta rốt cục ra khỏi cái nhà giam kia, thấy vậy ta liền cao hứng vỗ vỗ vai hắn nói: “Thanks you “

“Ngươi nói cái gì ? “ Hắn không rõ hỏi

“Không có gì, ta chỉ nghĩ cám ơn ngươi, ta về sau sẽ theo ngươi, ít nhất ngươi là chủ nhân tốt “. Ta quên thời đại này không sử dụng tiếng Anh, tìm được một chỗ dựa vững như núi để dựa vào ta cũng yên tâm.

“ Ngươi làm sao biết ta là một chủ nhân tốt ? “. Hắn buồn cười nhìn ta.

“Trực giác a ! Ngươi tên là gì ? “

“Danh tánh của thiếu gia chúng ta là để ngươi có thể trực tiếp kêu hả” .Thủ hạ hắn coi rẻ ta.

Danh tự không phải dùng để kêu sao ? Buồn bực ~~~~~ không nói nữa, ta không muốn nghe đâu. “Lãnh Nhược Tư “

“A ? Cái gì ? “

“Ta gọi Lãnh Nhược Tư “

Cái gì Lãnh Nhược Tư ? Đó không phải đối tượng hòa thân của ta sao ? Ông trời, ngài đùa quá trớn rồi đó, ta thiên tâm vạn khổ chỉ vì không muốn thấy hắn, hiện tại chẳng khác nào đưa ta đến cửa a ? Này hối hận a~~~~~~~~ “Ngươi làm sao vậy ?” Hắn nghi hoặc nhìn ta chăm chú.

“Ta xem ta tốt hơn là nên về nhà “. Bàn chân bước nhanh về phía trước.

“Muốn chạy ? Nằm mơ, ngươi hiện tại đã là người của ta, đừng quên ta vừa mới dùng mười vạn lượng mua ngươi. “. Tiểu tử này sao lại thế nhỉ ? Vừa rồi còn cao hứng như vậy, vừa mới nghe thấy tên của ta liền vội vàng thoát thân ? Bất quá tiểu tử này đúng thật là đẹp như lời nói, ta xem trên đời không người nam nhân nào so nổi, không đúng kể cả nữ nhân cũng không sánh bằng, còn có hắn vì cái gì mà vừa nghe thấy tên của ta liền bỏ chạy, hảo hảo tra xét à.

Hắn lôi ta đi, ô~~~~~~~Trời a ! Ai tới cứu ta với, Tiểu Bạch Dương a ? Lãnh Nhược Tư ngươi chờ coi, ngươi nếu không để ta đi, ta tuyệt đối phá ngươi không thể bình an. Hừ ! Trò hay mở màn…………….

_END 3_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.