Mị Hoặc Vô Hình

Chương 37: Chương 37: Tâm Tư Man Cảnh Ân.




Rốt cuộc Vương Vũ Hàn cũng ký kết chuyển nhượng cổ phần cho Kiến Ngụy, ngày hôm sau là bọn họ sẽ nhận được cổ phần chuyển từ Thụy Sĩ, tiếc rằng kế hoạch bày ra lại lệch quỹ đạo, còn tổn thương khá nghiêm trọng.

“Đùng … đùng … rầm …”

Hàng loạt tiếng súng nổ cùng âm thanh phá tường vang lên không dứt. Ở bên ngoài căn nhà hoang, người của Man Cảnh Ân cùng người của Kiến Ngụy đánh nhau loạn xạ, ở bên trong thì tệ hại hơn, người bên Kiến Ngụy thất thủ, còn ở tình trạng tiến thoái lưỡng nan.

Theo dự kiến ban đầu, Kiến Ngụy cho là chỉ có Man Cảnh Ân mang người đến giải cứu Vương Vũ Hàn, không ngờ lại xuất hiện Vương Thiếu Phong là em trai của Vương Vũ Hàn, còn có Mạch Quân Vỹ, vì thế cục diện hiện tại đều nghiêng về phía Man Cảnh Ân.

Khi Kha Nhi đến căn nhà hoang đã chứng kiến cảnh tượng như vậy. Nhớ đến buổi tối hôm qua, kiến Ngụy bảo cô rằng, trưa hôm sau mới giải quyết Vương Vũ Hàn, thế nhưng ngay sau đó lại thay đổi ý định, còn không nói cho cô biết.

Thật sự Kiến Ngụy là muốn lừa cô, không cho cô xen vào vì sợ cô phá hỏng kế hoạch, giờ đúng như Kiến Ngụy nghĩ nhưng cô đến là cứu người , không có ý nghĩ gì khác.

Kha Nhi thầm cảm thán, may mắn Âu Thục Lợi là kẻ liệt não, vô tình nói cho cô biết, sáng nay Kiến Ngụy sẽ đến thăm Vương Vũ Hàn, lúc đó cô mới đoán ra, càng không ngờ Man Cảnh Ân cũng có mặt, Cedric nói với cô hắn bận nên không đến giải cứu Vương Vũ Hàn được, vì thế giao cho Vương Thiếu Phong cùng Mạch Quân Vỹ nhưng giờ sao lại xuất hiện ?

“ Lăng Tịnh Hy, mày chết đi.”

“ Đùng.” – Một tiếng nổ làm mọi thứ trở nên yên lặng.

Kha Nhi đứng bên cửa sổ đã nghe tiếng Âu Thục Lợi hét lên, tiếp theo là tiếng súng nổ, cô nhíu mày chạy vào trong. Kha Nhi nhìn qua lỗ thủng lớn của bức tường trước mặt, liền thấy Lăng Tịnh Hy đang ôm một người đàn ông nhưng không phải Vương Vũ Hàn, nhìn về phía Âu Thục Lợi, thấy cô ta muốn bắn tiếp, cô không do dự cầm súng chĩa về phía Âu Thục Lợi.

“Đùng.”

“Kha Nhi.”

Nghe tiếng Lăng Tịnh Hy gọi mình, Kha Nhi ngước nhìn, ánh mắt vô tình chạm vào đôi mắt màu lục kia, cô hoảng hốt xoay người bỏ chạy, mặt kệ hiện tại xảy ra chuyện gì, càng không quan tâm Kiến Ngụy ra sao, vì cô biết rõ, kế hoạch Kiến Ngụy vạch ra đã hoàn thành, bọn họ chỉ còn việc chờ đợi mà thôi.

Kha Nhi chạy tới xe Jeep, bất chợt dừng bước, cô nhíu mày nhìn chiếc xe không người lái, không phải cô không biết lái mà hiện tại Băng Du và Tuyết Du biến mất, hai người này nếu không có lệnh của cô nhất định không rời vị trí, nếu Tuyết Du biến mất, cô còn biết lý do, vậy Băng Du thì sao?

“Nếu cô dám chạy, tôi sẽ bắn chết cô ngay lặp tức.”

Ngữ điệu lạnh lẽo như núi băng còn mang thêm sát khí chí mạng, chân Kha Nhi như bị đổ chì, cả người không nhúc nhích, cho đến khi …

“Đùng.”

Tiếng súng vang lên, một viên đạn sượt qua vai Kha Nhi nhưng chỉ sượt qua để cảnh cáo, nếu cô không quay lại, hắn nhất định sẽ bắn, vì thế cô chậm rãi quay lại, vẻ mặt không cảm xúc biến đổi, mang vẻ chua xót cùng đau lòng.

Người vừa nổ súng ngoài Man Cảnh Ân ra thì ai dám có gan bắn cô, dù như vậy cũng khiến tim cô đau buốt, chỉ đau chứ không oán hận, bởi phát súng cô bắn ngay tim hắn, còn hắn chỉ bắn cảnh cáo cô thôi.

Điều này là có ý gì? Là hắn còn yêu cô nên không nỡ sao? Cô không cho đó là thật, vì lúc ở buổi đấu giá, hắn từng cảnh báo cô, cô tin hắn nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy nhưng lòng của hắn, cô không đoán được, vì thế, cô chỉ có cách chờ hành động tiếp theo của hắn.

Man Cảnh Ân nhìn Kha Nhi, cất giọng lạnh lẽo. – “Tôi đã nói sẽ cho hai người sống thật hạnh phúc, hiện tại Kiến Ngụy chạy thoát nhưng may mắn cô lại nằm trong tay tôi, cô thấy tôi nên đối đãi với cô như thế nào cho tốt đây?”

Kha Nhi im lặng nhìn Man Cảnh Ân, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc gì, Man Cảnh Ân nhíu mày. Bất chợt Kha Nhi cầm súng chĩa về phía hắn bóp cò, theo phản xạ, Man Cảnh Ân cũng bóp cò.

“Đùng.” – “Đùng”

Hai tiếng súng vang lên nhưng đối phương không hề ngã gục, Man Cảnh Ân giật mình, hắn xoay người nhìn phía sau mình, là người của Kiến Ngụy nằm gục xuống, viên đạn Kha Nhi bắn nhằm vào kẻ phía sau hắn … Cô đã cứu hắn.

Xoay người nhìn Kha Nhi, viên đạn hắn bắn ra, Kha Nhi tránh được nhưng lại sượt qua má cô, để lại vết thương rỉ máu. Tâm tình Man Cảnh Ân trở nên phức tạp, tay nắm chặt thành quyền, đôi con ngươi màu lục không biết đang nghĩ cái gì.

Từng phút từng phút trôi qua, hai người cứ đứng nhìn nhau như thế, qua thêm một lúc, Kha Nhi cười nhẹ với hắn, xoay người lên xe, nhưng chưa kịp ngồi vào xe, một bàn tay mạnh mẽ kéo cô trở lại.

Kha Nhi không sợ hãi nhìn Man Cảnh Ân, ánh mắt hắn thâm sâu khó đoán, còn có bàn tay nắm lấy tay cô rất chặt khiến cô đau. Kha Nhi nhíu mày.

Man Cảnh Ân khẽ cất tiếng lạnh lùng. – “Rốt cuộc, em muốn cái gì?”

Trái tim Kha Nhi đau nhói, trong mắt dâng lên màn lệ, cô vẫn nhìn Man Cảnh Ân, bàn tay bé nhỏ đặc ở ngực hắn, nơi cô đã cho hắn viên đạn, thỏa thẽ.

“Xin lỗi.”

Man Cảnh Ân mím chặt môi, ánh mắt lộ rõ sự phẫn nộ, hắn không nói lời nào đem Kha Nhi nhét vào ghế phụ, còn hắn thì kéo cửa xe bên tay lái, ngồi vào trong khởi động xe.

Kha Nhi dựa vào ghế phụ, suy nghĩ về chuyện mình đang làm, cười khổ trong lòng, thì ra mỗi lần đứng trước mặt Man Cảnh Ân, cô đều trở nên vô dụng và ngu ngốc, lần này, cô lại phá hủy kế hoạch của Kiến Ngụy.

Nhưng thật sự cô thấy rất mệt mỏi. Thế lực, tiền tài, địa vị … tất cả cô đều không muốn tranh, không muốn đấu đá, cô chỉ muốn có một cuộc sống bình thường, có gia đình, có tình yêu, và cuối cùng là sống hạnh phúc cùng người mình yêu, nắm tay nhau đi hết quãng đời còn lại, vì sao những thứ đó lại quá xa xỉ đến thế ?

Suốt đoạn đường đi, không ai nói với ai câu nào, không gian trở nên trầm mặc, bầu không khí ngột ngạt là tâm trạng bọn họ cũng không thoải mái.

……………………………

Con đường mòn nhỏ được trải đầy những hòn sỏi trắng tinh, hai bên là hai hàng anh đào xếp ngay hàng thẳng lối.

Cảnh tượng quen thuộc này, Kha Nhi làm sao không biết Man Cảnh Ân dẫn cô đến nơi nào. Lúc trước bước vào đây, tâm tình vui vẻ cùng hạnh phúc dạt dào, còn bây giờ, chỉ cảm thấy khổ sở cùng bi ai.

Kha Nhi cúi đầu mặc Man Cảnh Ân nắm tay cô kéo vào phòng ngủ chính, còn chưa nhìn thấy chung quanh. Man Cảnh Ân bế bổng cô lên ném lên giường.

“Ân …”

Vừa lên tiếng gọi tên hắn, đôi môi đỏ mọng đã bị chiếm lấy, Kha Nhi cảm thấy Man Cảnh Ân đang tức giận, vì cách hắn hôn cô vừa mảnh liệt vừa bá đạo, không để cho cô kịp thở một hơi, hắn đã tiến quân thần tốc, tách môi cô ra đưa lưỡi đi vào cuốn mấy lưỡi cô mút mạnh.

Kha Nhi không phản kháng, hai tay quấn lấy cổ hắn, từ từ đáp trả. Bây giờ điều cô muốn là ở bên cạnh hắn, là kẻ phóng túng cũng được, là kẻ bại hoại cũng được, chỉ cần được cùng hắn một chỗ là cô đã mãn nguyện.

Man Cảnh Ân vứt bỏ chướng ngại vật trên người, đến khi cởi đồ của Kha Nhi, hắn ngây người nhìn ngực của cô. Kha Nhi mờ mịt nhìn hắn, cô cúi xuống nhìn mới biết hắn đã nhìn thấy. Kha Nhi đưa tay lên sờ mặt hắn, giọng chân thành.

“Những chuyện em đã làm, em không có ý định giải thích, chỉ muốn anh biết, người em yêu luôn là anh, anh tin cũng được, không tin cũng được … còn bây giờ, xin anh, hãy ở bên cạnh em một đêm thôi, có được không?”

Man Cảnh Ân lẳng lặng nhìn cô, giây phút sau hắn cúi xuống hôn lên chiếc nhẫn được đeo vào sợi dây chuyền trên cổ cô, ngước mắt nhìn cô, lộ ra nụ cười chua xót. Tay bắt đầu trút bỏ quần áo trên người Kha Nhi.

Hắn cúi xuống hôn lên nụ hoa mê người, tay còn lại trượt xuống dưới khơi lên dục vọng của cô. Kha Nhi bắt đầu thở dốc, đôi mắt phủ lớp mù sương, cảm giác tê dại quen thuộc kích thích ngày càng mãnh liệt khiến lý trí của Kha Nhi tan rã.

Nhìn người con gái dưới thân, da thịt trắng trẻo nhuốm màu hồng nhạt, mái tóc dài xõa trên gối, đôi mắt mơ màn, phần bụng bằng phẳng nhấp nhô theo từng hơi thở cùng nơi tư mật lúc ẩn lúc hiện càng thêm mê hoặc.

“Kha Nhi, anh hận em.”

Man Cảnh Ân khẽ nói bên tai Kha Nhi, sau đó đem cự long đã ngẩng cao đầu để ở nơi tư mật của cô, để hai chân cô quấn ngang hông hắn, tay nắm chặt eo cô mạnh mẽ thúc tới, đem hai người kết hợp làm một.

“Ư …”

Vì quá đột ngột khiến Kha Nhi không chịu được phải rên khẽ, hai tay nắm chặt góc chăn, khuôn mặt có chút nhăn nhó. Man Cảnh Ân khẽ thở ra, hạ thân bắt đầu động, từng nhịp từng nhịp như muốn trút hết cơn tức giận ấp ủ bấy lâu nay.

“Kha Nhi …” – Man Cảnh Ân động tình gọi tên cô.

“Ân …” – Kha Nhi hổn hển gọi tên hắn.

Từng đợt tấn công cuồng dã bắt đầu, tiếng rên rỉ mị hoặc cùng tiếng thở dốc nặng nề đan xen. Hai người quấn lấy nhau triền miên cho đến hừng đông.

………………………..

Nhìn màn lụa trắng bay phất phới còn có những bông tuyết đang rơi, Kha Nhi thở khẽ một tiếng, cô đã một ngày một đêm không về biệt thự, tin chắc Kiến Ngụy tìm cô sắp phát điên rồi.

Vừa cử động thân thể, Kha Nhi nhíu mày, bây giờ ngay cả cử động ngón tay cũng đau nhức, ngày hôm qua quả thật cô và Man Cảnh Ân quá phóng túng, làm từ trưa hôm qua cho đến hừng đông mới ngừng, còn sống vẫn là đều bất ngờ.

Cánh tay tráng kiện ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô bổng siết chặt, cô biết hắn đã tỉnh nhưng không nói chuyện, đôi mắt mở to nhìn màn cửa tung bay trước mặt. Phía sau, khuôn mặt Man Cảnh Ân áp chặt vào tóc cô, hít thở mùi hương hoa trà, thì thầm bên tai cô, giọng khàn khàn.

“Kha Nhi, những chuyện trước kia anh sẽ không truy cứu, vì thế em hãy rời khỏi Kiến Ngụy đi.”

Cô không nói, xoay người nằm lên ngực Man Cảnh Ân, môi đỏ sưng mọng nhẹ hôn lên vết sẹo do đạn bắn, ngước nhìn hắn, trong mắt tỏ vẻ kiên định.

“Không thể.”

Eo bị siết đến phát đau, Kha Nhi vẫn cười với hắn. – “Em làm tất cả là vì anh.”

“Anh không cần đàn bà bảo vệ mình.” – Hắn nghiến răng nói.

“Nếu bây giờ em trở về, anh lặp tức bóp chết em.”

Vừa nói hắn vừa đưa tay lên cổ cô bóp mặt. Hô hấp của Kha Nhi trở nên dồn dập nhưng cô không cầu xin, còn nở nụ cười yếu ớt với hắn, Man Cảnh Ân bất lực buông tay, hắn ôm cô vào lòng, tay vuốt nhẹ vành tay xinh xinh của cô, trong mắt chưa tia cực lạnh.

“Em sẽ hối hận.”

Kha Nhi hôn nhẹ lên môi hắn, không nói tiếng nào rời khỏi hắn, đi đến đống quần áo hỗn độn lấy từng món quần áo mặc lên người, sau đó đứng trước cửa sổ sát đất, không quay lại nhìn hắn, bổng cất tiếng hát.

“Với em, anh là duy nhất

Khi em khép đôi mắt lại, em chỉ nhìn thấy anh – khi em bịt tai lại em chỉ nghe tiếng anh

Xin đừng rời bỏ em

Nếu em được chọn giữa anh và thế giới này

Cho dù mọi thứ của em đều mất đi, chỉ cần là vì anh, em sẽ ổn

Ngày hay đêm, em khát khao tình yêu nồng cháy

Lời hứa không đáng của em để quên anh, khiến em khóc thêm lần nữa

Anh có nghe thấy em không?

Thứ duy nhất em muốn từ anh là chính anh

Thiếu vắng anh em không thể làm được gì cả

Nếu anh nghe thấy được bài hát này thì xin anh hãy quay về, quay về bên em

Mỗi lần em yêu anh nhiều thêm thì em lại đau đơn thêm chút nữa

Với em, anh là duy nhất …”

Man Cảnh Ân không phản ứng, im lặng nghe cô hát, giọng cô ấm áp làm tim hắn rung động, từng lời từng chữ đều nói lên tâm trạng cùng tình cảm của cô dành cho hắn. Man Cảnh Ân tay siết chặt, cảm giác giờ phút này vừa hỗn loạn vừa phức tạp.

Bài hát hết thúc, Kha Nhi xoay người nhìn Man Cảnh Ân, trong đôi mắt màu hổ phách đã ướt nhòa nước mắt, nhưng cô vẫn mỉm cười nói với hắn.

“Đây là bài hát em vô tình nghe được, ban đầu không hiểu, nhưng giờ em đã hiểu … Ân, em sẽ yêu theo cách của em, dù anh hận em, chán ghét em, em cũng không thay đổi ý định, sẽ không trở về bên cạnh anh.”

Chỉ cần hắn cần cô, cô sẽ luôn xuất hiện trước mặt hắn, cùng hắn chia sẽ vui buồn nhưng không thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh hắn được, thế giời của hắn không có chỗ cho cô, mà thế giới của cô cũng không thể để hắn đi vào.

Man Cảnh Ân nhìn chằm chằm Kha Nhi, hắn rời giường để thân mình trần trụi đi tới trước mặt Kha Nhi, ôm cô vào lòng, cúi đầu kề sát vào má cô, nhẹ nhàng nói.

“Em không muốn trở về bên cạnh anh, vậy anh sẽ đến bên cạnh em, dù có chết cũng theo em đến cùng.”

Hai hàng nước mắt lăn dài trên má, Kha Nhi khóc nức nở, cô ôm lấy Man Cảnh Ân thật chặt, lòng quặng đau, tim cũng đau, cô rốt cuộc phải làm sao đây? Cô tự nhận mình tham lam ích kỹ nhưng thật sự cô không muốn rời xa hắn, thật sự không muốn, nhưng …

Kha Nhi nhắm mắt tựa người vào Man Cảnh Ân, lòng trăm ngàn tơ rối không thể lý giải nhưng nếu lúc này Kha Nhi chịu ngước nhìn Man Cảnh Ân, sẽ thấy vẻ mặt của hắn không còn mang vẻ khổ sở cùng đau lòng.

Man Cảnh Ân nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, đôi mắt màu lục ánh lên tia sắc lạnh, gương mặt lạnh lùng, đôi môi gợi cảm nhếch lên nở nụ cười lạnh lẽo.

………………………….

Dạ thự.

Chia tay Kha Nhi, Man Cảnh Ân trở về Dạ Thự, hắn đi lên lầu bắt gặp ZERO đang chơi đùa cùng quả bóng, ánh mắt tỏ vẻ chán ghét đá vào ZERO một cái, sau đó đi vào phòng ngủ chính. ZERO kêu ư ử, vẻ mặt đáng thương lủi thủi theo sau Man Cảnh Ân, vừa vào phòng ngủ chính đã chạy nhanh tới ổ của mình, cụp đôi ủy khuất.

“Lão đại.” – Chấn Phi đi vào cung kính cúi chào.

Man Cảnh Ân không trả lời hắn ta, ngồi vào ghế da, mắt chăm chú nhìn màn hình vi tính, hắn gõ cái gì đó lên bàn phím rất nhanh, vài phút sau, trên màn hình hiện lên một bản đồ, còn có điểm nhỏ màu đỏ lúc ẩn lúc hiện.

Man Cảnh Ân hài lòng dựa người vào ghế da, mắt liếc Chấn Phi một cái, lạnh nhạt ra lệnh.

“Cậu trở về tổ chức tập hợp những người tinh anh, cùng một số anh em có khả năng bắn tỉa xuất sắc, trong thời gian sắp tới, chúng ta sẽ có một cuộc đi săn khá thú vị.”

Chấn Phi sửng sốt. – “Ý ngài là …”

Ánh mắt Man Cảnh Ân trở nên rét lạnh, giọng trầm thấp phun ra bốn chữ. – “Gậy ông đập lưng ông.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.