Mị Sát

Chương 27: Chương 27: Chương 12.2




Trong thư phòng yên lặng mấy giây. Anh Túc ngẩng mặt lên, nhìn Sở Hành, bình tĩnh nói: “Đầu đuôi thế nào tôi đã biết hết rồi. Đúng là tôi đã gọi điện thoại cho cô ấy. Tôi đồng ý về Tưởng gia.”

Anh Túc nói xong, liền cảm thấy sắc mặt Sở Hành đột nhiên lạnh xuống. Cô vẫn đang bị anh áp bên bàn sách, không nhúc nhích được, lại bị anh nhìn chằm chằm, Anh Túc liền chột dạ, xoay mặt sang một bên, yên lặng nín thở chừng ba phút, chợt nghe thấy Sở Hành cười một tiếng.

Nhìn không ra ý tứ trong tiếng cười này, trong lòng Anh Túc giật mình, chợt phát hiện Sở Hành buông lỏng trói buộc cho tay cô, rồi sau đó chậm rãi mở miệng, thanh âm trầm thấp, thong thả ung dung, nhưng lại không phải nói với cô: “Chú Chu, đóng cửa.”

Anh Túc hoảng hốt vì biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, lập tức lật người muốn chạy trốn, lại bị Sở Hành túm chặt cổ tay kéo về. Tiếng đóng cửa vang lên, một lần nữa cánh tay của Anh Túc bị buộc lại, rất nhanh, âm thanh nghi ngờ của Lộ Minh truyền tới sau cánh cửa ngăn cách: “Quản gia Chu, Sở thiếu không có ở bên trong sao?”

Âm thanh của quản gia Chu trầm trầm ổn ổn: “Vâng ạ. Thiếu gia không có ở bên trong.”

Con ngươi Anh Túc khẽ mở to, hé miệng, còn chưa kịp phát ra âm thanh đã bị Sở Hành bịt lại. Tài liệu bị đẩy sang một bên, cô bị anh bế lên bàn sách, hai chân Anh Túc đạp loạn, song vẫn bị Sở Hành nhẹ nhàng nhấn một cái, cả người từ đầu đến lưng đều bị áp sát trên mặt bàn lành lạnh.

“Không muốn……”

Anh Túc mới chỉ nói ra hai chữ, quần áo đã bị xé ra, hai hàng khuy áo bung ra, theo đường parabol rơi xuống đất.

Trong thư phòng làm chuyện như thế này, đối với Anh Túc mà nói không phải lần đầu tiên. Chỉ là mỗi lần đều chật vật như nhau.

Lúc ở trong thư phòng, cho dù Sở Hành không lấy tay nhét vào miệng cô. Anh Túc cũng không dám phát ra tiếng. Lần này trong lòng Anh Túc tràn đầy ý nghĩ Tưởng Miên đang đợi trong phòng tiếp khách, vì thế càng không chịu hợp tác, giùng giằng muốn nhảy xuống, lại bị Sở Hành kéo về, anh nhìn cô chằm chằm, buông ra ngón tay đang khiêu khích, chầm chậm đi vào.

Anh Túc đau tới mức rên lên một tiếng, rồi lập tức cắn môi.

“Chỉ có quản gia Chu đứng ở ngoài cửa. Em vẫn có thể lớn tiếng hơn một chút.”

Âm thanh Sở Hành êm dịu, nhéo hông cô một cái, chậm rãi đi vào, lại chậm rãi ra ngoài, tốc độ ma sát chầm chậm. Bên trong thư phòng yên lặng, chỉ có Anh Túc không kiềm chế được mà kịch liệt thở dốc, cùng với âm thanh giằng co sàn sạt đầy ái muội. Bằng mọi cách Sở Hành bắt cô phải phát ra âm thanh, Anh Túc chỉ có thể dùng răng cắn chặt đầu lưỡi, có điều trong chốc lát, đáy mắt bắt đầu ươn ướt.

Đôi tay Anh Túc bị buộc phía dưới, ngửa cổ nằm trên bàn sách, mi tâm nhíu lại, mí mắt hơi cụp xuống, dáng vẻ lười biếng, càng thêm xinh đẹp dịu dàng, ngoan ngoãn nhún nhường, quyến rũ hơn so với thường ngày. Tạng hương vấn vít bên cạnh, loại hương này thường ngày Sở Hành rất thích, không hiểu sao giờ phút này ngửi thấy mùi lại có thể trợ giúp sinh ra hứng thú.

Sở Hành vẫn đang hết sức khiêu khích cô, khiến cho cơn kích tình này kéo dài mà mãnh liệt. Mới đầu Anh Túc còn lo lắng tới Tưởng Miên, về sau bắt đầu không phân biệt nổi cái gì nữa. Cô cắn răng kiềm chế một lát, trong tiềm thức vẫn còn nhớ rõ không được phát ra âm thanh, hai chân cũng theo bản năng không nhịn được mà đạp loạn. Tài liệu hai bên và đồ đạc đều bị cô đạp xuống đất, qua một lúc lâu sau, chỉ nghe thấy “Choang” một tiếng thanh thúy vang lên, bộ trà cụ bằng gốm sứ của Sở Hành bị cô đạp xuống đất, vỡ tan.

Sở Hành nhổm lên nhìn sang, rồi cúi người xuống, nhỏ giọng nói: “Tài liệu bị em làm ướt rồi.”

Anh Túc tỉnh táo một chút, lại bắt đầu kháng cự. Kết quả phía dưới đột nhiên bị đẩy một cái, Anh Túc giống như một cọng rơm bị ngắt xuống, rốt cuộc không nhịn được mà kêu lên thành tiếng.

Sở Hành cười khẽ, giây kế tiếp kéo cô lên, ôm cô cùng ngồi trên ghế. Cái tư thế này tạo hiệu quả cực sâu sắc, lại một lần nữa tiến vào, sống lưng Anh Túc cứng đờ, chỉ kịp rên lên một tiếng, cả người mềm nhũn dựa vào trong ngực Sở Hành.

Hàm răng Anh Túc vừa buông lỏng, phía sau liền không kiềm chế nổi nữa. cô tựa trên bả vai Sở Hành, cúi đầu cùng anh triền miên. Âm thanh của cô mềm mại mị hoặc, Anh Túc nghe thấy tiếng của chính mình, chỉ cảm thấy xấu hổ gấp bội, muốn im lặng, nhưng lại không cách nào dừng được.

Nụ cười trên mặt Sở Hành như có như không, Anh Túc không muốn nhìn thấy cái loại vẻ mặt này, liền nhắm mắt lại. Thế nhưng kể từ lúc đó cảm giác càng mãnh liệt hơn, Sở Hành ôm cô mỗi lần ra vào đều là thống khổ hòa cùng khoái lạc. Sát vào lại tách ra khiến cho cô không nhịn được mà phát ra tiếng nức nở dồn dập, chợt nghe xa xa ngoài cửa vang lên một giọng nữ dịu dàng: “Quản gia tiên sinh, thiếu gia Sở đang ở trong thư phòng đúng không?”

Anh Túc rùng mình, ngẩng đầu nhìn Sở Hành. Người phía sau cười không lên tiếng, nhỏ giọng nói: “Để cho cô ta đi vào thì thế nào nhỉ?”

Tác phong làm việc của Sở Hành tùy ý khó lường, nhưng cũng sẽ không gọi Tưởng Miên vào thật. Anh Túc biết điều này, nhưng vẫn khẩn trương. Nghiêng đầu nhìn về phía cửa, lại bị Sở Hành nắm cằm xoay trở lại. Anh nhéo mông cô một cái, thong thả ung dung ra lệnh: “Đừng khẩn trương như vậy. Thả lỏng.”

Anh Túc căn bản không thả lỏng được. Không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc hai người mới tách ra được. Trong lòng cô gấp gáp, trên người vô lực, lúc đứng lên đầu gối mềm nhũn, kết quả vẫn là Sở Hành không nhanh không chậm mặc quần áo cho cô. Trên đầu Anh Túc vốn chỉ có một gài qua loa một cái trâm hoa mai, giờ phút này sớm đã rối tung, Sở Hành vươn tay, gỡ trâm gài tóc của cô xuống, vuốt vuốt túm túm lại mái tóc hỗn loạn của cô, búi búi hai lần, nom nom cô giờ phút này đôi môi hé mở, khuôn mặt như đóa hoa đào, chợt khẽ mỉm cười.

Anh hơi nâng cằm cô lên, một tay khác với di động qua, cho cô xem gương mặt mình phản chiếu trên mặt kính, từ từ mở miệng: “Lát nửa Tưởng Miên đi vào, em tính để cho cô ta nhìn thấy bộ dáng này của em à?”

Anh Túc chỉ liếc nhìn bên trong một cái, sắc mặt liền thay đổi.

Sở Hành không để ý tới cô nữa, khom người nhặt tài liệu rơi trên mặt đất. Anh Túc cắn cắn môi, sự tình vừa rồi tại thời khắc này không còn sót lại chút gì, tỉnh táo nói; “Ngài chuẩn bị ở đây gặp Tưởng Miên?”

Sở Hành thu những đồ vật trên mặt đất lên, những mảnh gốm sứ vỡ vụn cũng được nhặt vào thùng rác. Chỉ là không để ý tới cô. Trong lòng Anh Túc càng lúc càng gấp, nhìn quanh bốn phía, thấy có tấm bình phong ở bên cạnh, khẽ cắn môi, cuối cùng quay người lại chạy tới.

Sở Hành nhìn xuống phía dưới tấm bình phong, nhàn nhạt nói: “Chân vẫn ở bên ngoài kìa.”

“Vèo” một cái, Anh Túc thu hai chân về.

Lúc quản gia mời Tưởng Miên vào, cửa sổ thư phòng mở một nửa, mọi thứ vẫn ngăn nắp như chưa có chuyện gì xảy ra.

Tưởng Miên đợi ở bên ngoài lâu như vậy, sau khi khép váy ngồi xuống giọng nói vẫn kiên nhẫn mềm mại dịu dàng: “Tôi quấy rầy công việc của Sở thiếu sao?”

“Khiến tiểu thư Tưởng đợi lâu rồi.” Sở Hành nắn vuốt đầu ngón tay, như thể nơi nào đó còn lưu lại cảm giác dính dấp, trầm ngâm một lát, mở miệng, “Anh Túc đã đồng ý rồi thì ngày mai tôi sẽ cho người đưa cô ấy tới Tưởng gia.”

Tưởng Miên khẽ cười gật đầu, ánh mắt nhìn xuống tấm thảm trải sàn thì chợt khẽ ngưng.

Cách đó không xa có hai chiếc khuy áo màu trắng ngà, hình bông hoa bảy cánh. Màu trắng xen lẫn trong thảm lông dê thật dài, không hề dễ thấy.

Tưởng Miên giả vờ như không nhìn thấy, ngẩng đầu lên, vẫn là cười nhẹ nhàng mở miệng: “Nghe nói mấy ngày nay Anh Túc luôn ở trong phòng để phục vụ. Không biết bây giờ cô bé đang ở đâu? Tôi có mấy câu muốn nói trước với cô ấy.”

Sở Hành trừng mắt, quản gia Chu ở bên cạnh nhìn mặt đoán ý, rất nhanh dâng trà lên, mở miệng đúng lúc: “Tiểu thư Anh Túc vừa ầm ĩ một trận với thiếu gia, bây giờ không biết đã chạy tới góc nào rồi. Mới vừa rồi tôi đi tìm khắp nơi mà không có thấy. Có điều dựa theo quy tắc từ trước, đến giờ ăn cơm tối tiểu thư Anh Túc sẽ tự mình trở lại. Nếu tiểu thư Tưởng có lời nhất định phải nói, vậy không ngại cùng ăn cơm với Sở gia rồi hãy về.”

“Vậy thôi, ngày mai gặp cô bé tôi nói sau cũng được.” Tưởng Miên hơi ngiêng đầu, dò hỏi, “Tại sao Anh Túc lại muốn cãi nhau vậy?”

Quản gia Chu mí mắt không động, nói một cách nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi: “Tiểu thư Anh Túc trong phòng buồn bực đã lâu, muốn đi ra ngoài. Thiếu gia suy xét thấy tình hình Thôi gia vẫn chưa lắng xuống, liền không đồng ý. Tiểu thư at còn nhỏ, tính khí hơi lớn một chút, thế là cãi nhau với thiếu gia đôi câu. Dù sao cũng chỉ là chút chuyện nhỏ nhặt mà thôi.”

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Anh Túc ra khỏi cửa để lên xe, bầu trời u ám, mưa rơi lác đác.

Giọt mưa đủ khiến người ta bật ô lớn ô nhỏ. Anh Túc đứng ở trước xe, chậm chạp không đi lên, cũng không biết là đang đợi cái gì nữa. Qua chừng hơn mười phút, cô chậm rãi bước vào, ánh mắt khẽ chuyển, chỉ thấy mịt mờ trong cơn mưa bụi, quản gia Chu bật ô, từ đằng xa chạy đến bên cạnh cô.

Ánh mắt Anh Túc đượm chút lạnh lẽo, muốn đẩy cửa kính xe lên. Quản gia từ xa thấy vạy, vẫy vẫn tay với tài xế: “Chờ một chút!”

Chờ khi ông đến gần, Anh Túc nhìn phía trước lạnh nhạt mở miệng: “Ngài có chuyện gì?”

Quản gia nhìn trời một chút, mới cúi đầu xuống nói,vẫn là cái chất giọng trầm ổn không nóng không lạnh ấy: “Tiểu thư Anh Túc đến Tưởng gia, cho dù thời gian dài hay ngắn, theo thường lệ vẫn là trước khi đi nên đến nói lời từ biệt với thiếu gia.”

Anh Túc nghe xong, vẫn quay mặt ngồi ở đó, không nói câu gì.

Quản gia lại hỏi: “Lần này tiểu thư Anh Túc đến Tưởng gia, dự định lúc nào trở về vậy?”

Anh Túc vẫn yên lặng bất động.

Quản gia nhìn cô, rồi dùng âm lượng chỉ hai người nghe được, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư Anh Túc còn nhớ lúc thiếu gia sinh nhật ba mươi tuổi, tại bữa tiệc đó cô đã nói những lời gì không?”

Rốt cuộc Anh Túc nghiêng mặt sang, đôi mắt đen nhánh lành lạnh âm ẩm: “Quản gia Chu, những lời này hẳn không phải là tiên sinh kêu ông nói với tôi. Bỏ qua đoạn trình bày này đi, ông chuyển nguyên văn lời nói của anh ta cho tôi, không phải là được rồi sao?”

Quản gia khẽ thở dài một tiếng, rốt cuộc nói: “Chuyện hôm qua tiểu thư Anh Túc làm, sau khi cô đi thiếu gia rất tức giận. Kêu tôi chuyển lời, gây ra tai họa lần này nhất định phải xử lý, không cần biết như thế nào, trong vòng ba ngày mời cô trở về Sở gia.”

“Trở lại làm cái gì? Chịu phạt sao?”

Quản gia không đáp, vẻ mặt ngầm thừa nhận. Anh Túc nhìn ông, mỉm cười lạnh lùng một cái: “Nếu trong vòng ba ngày tôi không trở lại thì sao?”

Quản gia cúi mắt, giọng nói thận trọng trả lời: “Vậy ý tứ chính là về sau tiểu thư Anh Túc không cần trở lại Sở gia nữa.”

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường: hai bên nam nữ đánh giá lẫn nhau.

Sở Hành: khi còn bé, có thể coi như Anh Túc ngây thơ đáng yêu. Hiện giờ lòng dạ hẹp hòi lại còn làm việc tàn nhẫn, trong cái đầu quả dưa tất cả đều là tính kế, vừa thấy cô ấy tôi liền thấy phiền lòng.

Tác giả: không phải cô ấy đi đến Tưởng gia rồi sao? Phiền lòng thì anh cứ thuận nước đẩy thuyền đưa cô ấy đi là được rồi.

Sở Hành ( nhẹ nhàng cười một tiếng ): hả? Ngươi thử nói lại lời ta xem nào?

Anh Túc: xé Sở Hành ra mà xem, bên trong hắn ta đều là đen tối. Chẳng những là đen tối, mà còn là một mê cung. Cho nên tác giả, ngươi có thể đổi nam chính cho ta không, ở lâu với hắn ta sẽ chết mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.