Mị Tình

Chương 97: Chương 97: Đừng để tôi coi thường em




Lâm Cẩm Sắt từ nhỏ đã là một đứa bé rất ngoan.

Theo như lời của lão quản gia nói, cả đời cô sẽ luôn mang vẻ im lặng như thế, không khóc không nháo, mặc kệ bà mụ đánh thế nào dỗ thế nào, vẫn không chịu mở lớn miệng oe oe một tiếng mà đã chui ra rồi.

Trẻ sơ sinh mà không khóc. Khi đó mọi người cảm thấy đây là một điềm xấu, nhưng đại lão gia của Lâm gia – Lâm Chấn dù là trong lòng hay ngoài mặt đều rất vui mừng. Ông ôm đứa bé gái ngay cả mắt cũng chưa mở, trên khuôn mặt nhiều năm lạnh lẽo cứng rắn lộ ra nụ cười ôn nhu thản nhiên hiếm thấy, nói, “Tốt lắm, không khóc mới tốt, con của Lâm gia thì phải như vậy… Gọi là Cẩm Sắt đi.”

Cẩm Sắt có 50 huyền, mỗi huyền là một hoa niên.

(Cẩm Sắt là đàn tranh, huyền là dây, còn hoa niên thì hồi sau sẽ rõ)

Toàn bộ người trong trấn đều nói, Lâm gia lão gia sủng con gái mình lên tận trên trời, ngậm trong miệng sợ tan, bế lên cao lại sợ ngã , chỉ là ngôi sao chứ không muốn là mặt trăng.

Nhưng có lẽ không có ai ngờ được, hai chữ “Cẩm Sắt”, vốn đã mang hàm nghĩa đau đớn tưởng niệm.

… đó là từ lúc chào đời Lâm Cẩm Sắt tới nay, lần đầu tiên nghe được cái tên “Lâm Hoa Niên”.

Vào đêm hôm đó, Lâm Lan chặn xe của cô lại.

“Lâm Cẩm Sắt, mày vẫn nghĩ rằng mày là người bị hại sao, mày nhầm rồi! Nghe qua cái tên ‘Lâm Hoa Niên’ chưa? Hừ, người bác trai đã chết của tao, mới là cha ruột của mày.”

Lâm Cẩm Sắt rõ ràng nhớ kỹ khi đó khóe miệng Lâm Lan còn mang vẻ đùa cợt trào phúng, ánh mắt sắc bén quyết tuyệt, ngữ khí cũng mang vẻ hơi đồng tình thương xót, “À không đúng, ông ta cũng không phải cha ruột của mày …mày có biết không, người mẹ Dương Hoa lẳng lơ của mày đã lừa cha tao … tao nói cho mày biết, cha ruột thân sinh của mày…”

Không có cách nào nghe tiếp được nữa, cô chỉ cảm thấy bên tai có một tiếng nố thật lớn, giống như muốn rạch cả trời ra mà đánh xuống dưới, trước mắt chỉ còn lại một mảnh màu đỏ, trong lòng chỉ còn duy nhất một ý niệm: giết nó! Giết Lâm Lan!

Bây giờ nghĩ đến, may mà lúc ấy Đường Lưu Nhan cản cô lại. Nếu không cô sẽ hối hận, nhất định cả đời này sẽ phải chịu một loại tra tấn mà trọn đời không hết.

Bởi vì lời của Lâm Lan nói, là thật.

Từng chữ từng chữ, từng từ từng từ đều là thật, từng chữ đều đủ để đem ý chí sinh tồn và sức mạnh chống đỡ của Lâm Cẩm Sắt phá hủy đến hầu như biến mất.

Nhưng khi đó Lâm Cẩm Sắt thật sự không tin, một chữ của cô ta cũng không tin. Chỉ cảm thấy lời của Lâm Lan lúc đó, không chỉ có vũ nhục cô mà còn vũ nhục cả mẹ của cô.

Ông trời nhàn rỗi quá nên hoảng sợ, cho nên phải tạo ra chút kịch tính cẩu huyết để tra tấn nhân gian.

Ba năm sau, Lâm Cẩm Sắt gặp được Lâm Chấn.

Mùa đông, đảo Sicilia, Italia.

Có tuyết nhỏ, mặc dù là giữa trưa, nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp , hơn nữa còn có gió khiến thời tiết càng lạnh lẽo.

Mercedes màu đen dừng lại trước cửa một khách sạn năm sao, Ngô Ưu khẽ cười một tiếng “Ăn cơm cũng phải lập kế hoạch từ trước…” Khiến cho Lâm Cẩm Sắt mỉm cười, ban đầu Tiểu Ưu cũng rất không thích gặp Đường Lưu Nhan, bây giờ sự chán ghét này có vẻ càng trầm trọng hơn rồi .

Nhưng ý nghĩ như vậy khiến cô khi nhìn thấy một thân ảnh tang thương lại vẫn mang vẻ uy nghiêm như trước đang ở trong một góc tối khách sạn này thì toàn bộ đều biến thành sự kinh ngạc và khiếp sợ.

Cô mạnh mẽ đem ánh mắt chuyển sang Đường Lưu Nhan bên cạnh, sắc mặt tái nhợt, “Ngài…”

Chỉ thấy người đàn ông đáng giận này nhẹ nhàng mím môi, nhe răng cười với cô, như cành liễu bị gió xuân làm bừng tỉnh, “Đi thôi, Lâm Cẩm Sắt, đừng để tôi coi thường em.”

Lâm Cẩm Sắt nói không ra lời, giận , hận , nhiều hơn là… Không biết phải làm sao. Máu trong cả cơ thể giống như đang dũng mãnh tiến lên trên đầu làm cho từng tiếng nổ cứ vang lên trong tai cô không ngừng.

Ngồi bên cạnh Lâm Chấn , là một người phụ nữ trung niên đã hơn 40 tuổi nhưng vẫn tồn tại sự thướt tha yêu kiều …đích thị là dì Phương.

Bọn họ đã nhìn thấy cô.

Dì Phương rõ ràng ngẩn ra một chút, ngay sau đó đứng lên, giống như muốn tiến lại đó.

Nhưng cô lại chưa chuẩn bị tốt tâm lý để gặp mặt bọn họ.

“Họ Đường ! Tên quái đản này, anh có trái tim không vậy?” Là tiếng gầm nhẹ nghiến răng nghiến lợi của Ngô Ưu, vừa nói vừa cầm lấy tay Lâm Cẩm Sắt. Cô biết, Cẩm Sắt của cô bây giờ cần một sức mạnh chống đỡ để cô ấy không bị ngã xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.