Minh Kính Đài

Chương 4: Chương 4




Đệ tam chương

Từ ba năm trước đây Trương Trung bắt đầu âm thầm ăn một loại thức ăn đặc biệt gọi là “Thuốc bổ”, nghe nói có thể kéo dài tuổi thọ, còn có khả năng làm cho cái kia từng bị cắt, một lần nữa dài ra. Thuốc bổ này yêu cầu một loại thuốc dẫn đặc biệt —— chính là máu của anh nhi dưới hai tuổi.Tìm vài anh nhi thì quá dễ dàng, nhưng muốn mỗi ngày không gián đoạn mà uống máu của hài tử thì không dễ dàng như vậy, huống chi loại sự tình này tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài . Chuyện này chỉ có Trương Trung và vài thân tín bên người biết, Lưu Dụ cùng Y Trọng Nhân nằm trong số đó. Thời gian Lưu Dụ đi theo bên người Trương Trung so với Y Trọng Nhân lâu hơn, Trương Trung đối với Lưu Dụ cũng thập phần tín nhiệm hơn, mà Y Trọng Nhân võ công cao cường, tính tình lại lãnh tĩnh,sau lưng còn có Như Quý phi là chỗ dựa vững chắc,Trương Trung tín nhiệm thì có nhưng vẫn có chút kiêng kị, cho nên việc tìm anh nhi Trương Trung đều giao cho Lưu Dụ đi làm.

Lưu Dụ chân thành có thừa, thông minh không đủ, Y Trọng Nhân phơi bày năng lực càng ngày càng mạnh sau đó Trương Trung đối Lưu Dụ cũng dần dần bất mãn, liền như ấu tử của Việt Vương mà nói. Y Trọng Nhân có thể nghĩ đến đem đứa bé này làm thuốc dẫn, Lưu Dụ lại chỉ muốn nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Nhổ cỏ nhổ tận gốc chẳng lẽ hắn chưa từng nghĩ tới sao! Trương trung lắc đầu liên tục. Nguyên bản hắn còn muốn bồi dưỡng một người có thể dùng đến kiềm chế Y Trọng Nhân, nhưng xem ra là thực khó khăn. Bất quá Y Trọng Nhân có thể nghĩ đến dùng nhi tử Việt Vương cho hắn làm thuốc dẫn, kia đối với hắn chân thành cũng không hề kém Lưu Dụ, Trương Trung trong lòng có hơi so sánh.

Cho dù Lưu Dụ ngu ngốc cũng biết chuyện này hắn làm ngu đến mức nào. Cũng không quan tâm cái gì ghen tị hay không ghen tị , hỏi rõ ràng Y Trọng Nhân hiện tại ở đâu, tâm Lưu Dụ đầy hoảng loạng nhanh chóng đi qua. Chọc giận Đốc Công đại nhân, hắn chỉ cầu chuyện của Việt Vương mà lấy công chuộc tội, bằng không thì thật sự nguy rồi. Lưu Dụ không ngừng mà chà lau mồ hôi lạnh, nghĩ đến Y Trọng Nhân tại Việt Vương phủ nhìn hắn bằng ánh mắt kia, hắn liền run run.

Trong đại lao Hỗ An Vệ, Y Trọng Nhân ngồi ở trên ghế tựa, một tay chống đầu, dẫn theo vài phần biếng nhác mà nhìn về phía trước.Không hợp với khung cảnh chính là phía trước có ba cột trụ trên đó trói ba người nam nhân, người ở giữa vừa mới bị bắt tới là Hoắc Phong, hai người khác là Hoàng Hãn cùng Hứa Bách Tài chưa kịp thoát thân.Trong hỏa lò,que ủi đã đốt đến đỏ bừng, ba người thân trên vạm vỡ trần trụi trong tay cầm một cái roi. Hoàng Hãn cùng Hứa Bách Tài trong miệng đều bị bố khăn nhét, còn Hoắc Phong bị điểm huyệt đạo gắt gao mà trừng Y Trọng Nhân, hận không thể ăn tươi nốt sống y.

Trên người Hoàng Hãn cùng Hứa Bách Tài đều có không ít vết roi, Y Trọng Nhân ý bảo thủ hạ đem bố khăn nhét trong miệng hai người lấy ra. Miệng được tự do, trong lòng biết chính mình sống không được hai người lập tức chửi ầm lên.

“Tên cẩu hoạn quan! Ta X ngươi tám đời…”

“Sưu” một tiếng, chỉ thấy Y Trọng Nhân khoát tay, Hoắc Phong kêu rên một tiếng.

Hoàng Hãn cùng Hứa Bách ngừng mắng chửi, ngược lại sợ hãi mà hô to: “Vương gia! Vương gia ngài xảy ra chuyện gì!”

Y Trọng Nhân ngồi thẳng thân thể, mâu trung ánh sáng lạnh lưu chuyển:

“Nếu ta còn nghe được các ngươi mắng ta một câu nào, ta tại trên người hắn trát một châm.”

Tay phải vừa thu lại, Hoắc Phong vai trái run rẩy. Hai người lúc này mới phát hiện trong tay Y Trọng Nhân có một sợi chỉ, một đầu sợi chỉ là một cây châm dài mảnh bằng bạc. Vừa rồi, cây châm này trực tiếp cắm vào bả vai Hoắc Phong.

Hoàng Hãn ánh mắt màu đỏ: “Có bản lĩnh hướng gia gia mà đánh! Gia gia không sợ ngươi!”

“Sưu!”

Y Trọng Nhân tay lại vừa nhấc, Hoắc Phong lần thứ hai phát ra kêu rên.

“Tiếp tục mắng a.” Y Trọng Nhân thu tay lại, cây châm từ trong vai trái Hoắc Phong đi ra. Hoàng Hãn không dám mắng nữa, vị đại hán này thân cao bảy thước bởi vì chính mình làm hại Vương gia bị châm đâm mà áy náy đến mức rơi nước mắt .

“Vương gia! Vương gia ngài ra làm sao!”

Hoắc Phong lắc đầu, muốn bọn họ không cần để ý, bất quá là một cây châm, không đau.

“Việt Vương” Y Trọng Nhân mở miệng, “Không muốn thủ hạ của ngươi chịu khổ, ngài liền chiêu hàng đi,chỉ cần ngài nhận, ta liền cho bọn hắn được thống khoái.” Y Trọng Nhân nhìn nhìn châm tuyến trong tay, “Vương gia hẳn nên biết thủ đoạn của ta chứ.”

“Vương gia, chúng ta không sợ chết.” Hứa Bách Tài trừng mắt nhìn Y Trọng Nhân hận không thể nuốt chửng hắn.

Y Trọng Nhân khoát tay, roi trong tay ba vị hình quan lắc lắc.

“Đánh.”

Roi hạ xuống, Hoắc Phong cơ hồ cắn chặt răng, Hoàng Hãn cùng Hứa Bách Tài không muốn Vương gia lo lắng, nên hai người cắn chặt miệng dùng sức chịu đựng. Roi dừng ở trên người sự đau đớn so với bọn hắn mong muốn nhẹ hơn nhiều, không sao cả! Nếu có thể còn sống đi ra ngoài, bọn họ nhất định làm thịt tên cẩu hoạn quan này ! Tiên thi!*

*ý là nếu anh Y Trọng Nhân chết thì không được chôn cất đàng hoàng mà còn bị treo lên đánh bằng roi cho thịt da bong tróc (đánh chừng nào thịt rớt hết ra mới thui >_< ). Thời xưa như vậy đối với người chết là một sự sỉ nhục. “Thiên hộ đại nhân!” Y Trọng Nhân nâng tay, roi ngừng, ba vị hình quan thối lui đến một bên. Lưu Dụ chật vật đi đến, một đầu đầy mồ hôi. Y Trọng Nhân không đứng lên, mà rõ ràng bất mãn nói: “Lưu đại nhân đây là đi đâu Bản tóm tắt nội dung vụ án Lưu đại nhân phải cùng ta làm chung công việc, ta đây đều thẩm tra nửa ngày cũng không thấy bóng dáng Lưu đại nhân. Đốc Công đại nhân hỏi đến, muốn ta trả lời như thế nào đây” Lưu Dụ khiêm tốn mà nói: “Đốc Công đại nhân lâm thời có chuyện tìm hạ thần đi qua, nhượng Thiên hộ đại nhân đợi lâu.” “Như vậy a. Ta còn tưởng rằng Lưu đại nhân đi gặp Đốc Công đại nhân bên kia cáo trạng ta ‘Tự tiện hành động’ a.” Lưu Dụ trên mặt lúc trắng lúc xanh, xấu hổ vô cùng, Y Trọng Nhân nghiêng đầu sang chỗ khác: “Nếu Lưu đại nhân tới , như vậy bắt đầu đi. Người tới, đem Việt Vương cùng hai bộ hạ của hắn ‘Thỉnh’ đến Nguyệt Đài.” “Ngươi muốn làm gì a ! Y Trọng Nhân ! Các ngươi vu oan cho Vương gia, không chết tử tế được!” “Bịt miệng hắn lại!” “Không được ngô ngô ngô…” Hỗ An Vệ đem ba người dẫn đi , Y Trọng Nhân lúc này mới đứng lên nhìn Lưu Dụ đang cúi đầu nói: “Lưu đại nhân cùng ta đi vào, hay là ngươi đi ‘nơi khác’ Lưu Dụ tức đến suýt nữa bị nghẹn một hơi, buồn bực lên tiếng: “Đương nhiên là cùng Thiên hộ đại nhân đi vào. Thiên hộ đại nhân không phải cũng nói rồi sao, án này Đốc Công đại nhân giao cho ngài và ta hai người cùng thẩm tra xử lí.” Y Trọng Nhân cười như không cười mà lướt qua Lưu Dụ đi ra ngoài: “Vậy đi thôi. Lưu đại nhân lát nữa đi trên đường cũng đừng biến mất.” Lưu Dụ cắn chặt răng, phát thệ thù này không báo không phải quân tử. Hoắc Phong, Hứa Bách cùng Hoàng Hãn Tài bị đưa đến đài Nguyệt Quan. Đài Nguyệt Quan cũng là nơi Hỗ An Vệ xử trí phạm nhân. Chỗ này rất lớn, bốn phía lại có tường cao, khi Hỗ An Vệ xử trí phạm nhân trọng yếu hoặc là nhân số rất nhiều, đều sẽ đưa đến nơi này hành hình. Có đôi khi muốn gây tác dụng kinh sợ, cũng ở chỗ này thẩm vấn. Ánh trăng trên cao chiếu sáng xuống Nguyệt Quan đài nơi bọn Hoắc Phong, Hứa Bách cùng Hoàng Hãn bị trói. Bốn phía đều là người Hỗ An Vệ trông coi ba người trọng phạm ở đó, Y Trọng Nhân ngồi ở trên cao Nguyệt Quan đài nhìn xuống lão hổ bị nhốt tại lao tù phía dưới, khóe miệng khẽ cười, thật lãnh. Lưu Dụ ngồi ở vị trí bên dưới Y Trọng Nhân, sau lưng Y Trọng Nhân là một cận vệ bị câm.Tên câm này không có tên, nên được gọi là Ách Ba,hắn có một khuôn mặt rất xấu xí do bị bỏng, năm năm trước được Y Trọng Nhân từ trong đám cháy cứu ra . Đối phương cảm kích ân cứu mạng củay, nên vẫn luôn ở bên cạnh bảo hộ y. Nói là bảo hộ, kỳ thật lại làm chút việc vặc như bưng trà rót nước hầu hạ cuộc sống hằng ngày của y, còn về Y Trọng Nhân có một thân công phu cao thâm, không cần phải bảo hộ. Người đoạt lấy hài tử của Hoắc Phong chính là Ách Ba Hoắc Phong cúi đầu, dường như đã nhận mệnh . Hoàng Hãn cùng Hứa Bách Tài sợ chính mình không cẩn thận mở miệng lại chọc giận đến Y Trọng Nhân, hại Vương gia chịu khổ, hai người cũng cúi đầu trầmmặc không lên tiếng. Biết tiếng ve kêu vĩnh viễn là đáng ghét, tại đây thời tiết cực nóng, Hoàng Hãn cùng Hứa Bách Tài nghĩ có lẽ bị phơi nắng mà chết cũng là một chuyện tốt. Bất quá hai người cũng có chút buồn bực, Y Trọng Nhân thủ đoạn không khỏi quá ôn hòa , chỉ cho bọn họ mấy roi, rất không giống thủ đoạn ngày thường của người này. Người này đem bọn họ cột ở đây, là muốn cho ai nhìn Hứa Bách Tài đột nhiên đánh một cái rùng mình, ngẩng đầu nhìn hướng Y Trọng Nhân, chẳng lẽ nói! Hứa Bách Tài nghĩ tới, Hoắc Phong tự nhiên cũng nghĩ tới. Hắn biết bọn người Y Trọng Nhân muốn làm cái gì. Hắn cầm trong tay bảy mươi vạn đại quân, nếu hắn chết, kia bảy mươi vạn đại quân tự nhiên rơi vào tay người khác. Nhưng này bảy mươi vạn nhân mã cũng không phải dễ ăn như thế. Tả hữu tướng quân của hắn cũng không phải là người ngồi không. Nếu hắn liền như vậy mà chết,vậy hai vị tướng quân tuyệt đối sẽ khởi binh tạo phản, cho nên hắn bây giờ còn không thể chết được, ít nhất hiện tại chưa bắt được hai thuộc hạ lợi hại nhất của hắn, hắn sẽ không chết. Hoắc Phong ở trong lòng cười lạnh —– Y Trọng Nhân a Y Trọng Nhân, bổn vương sẽ không cho ngươi cơ hội này. Y Trọng Nhân đứng lên, Lưu Dụ lập tức hỏi: “Thiên hộ đại nhân” “Ta cùng với Việt Vương có chuyện riêng cần giải quyết một chút.” Bỏ lại một câu, Y Trọng Nhân trực tiếp từ trên Nguyệt Quan đài cao mấy trượng bay xuống. Lưu Dụ ngồi trở về, Y Trọng Nhân cùng việt vương “tư oán” mọi người đều biết, nghĩ đến người này có tính trừng mắt tất báo (giống như chỉ trừng mắt một chút cũng gây ra oán hận muốn báo thù.Ý nói a thụ lòng dạ hẹp hòi a ), Lưu Dụ cũng không thấy kỳ quái . Nghe tiếng bước chân đối phương cố ý phát ra, Hoắc Phong ngẩng đầu, trong mắt một mảnh bình tĩnh. Một chốc nữa thôi, hắn sẽ có thể giải được huyệt đạo, hắn đã không thể chờ đợi được mà muốn nhìn đến sắc mặt buồn cười khi âm mưu thất bại của Y Trọng Nhân, Trương Trung, Tôn Quý Vũ. Một khi cái chết của hắn truyền đến biên quan, Nguyễn Hình Thiên cùng Hạ Giáp nhất định sẽ khởi binh tạo phản, vì hắn báo thù. Bởi vì hắn do dự, hắn đã hại cả nhà mình cùng huynh đệ đi theo hắn vào sinh ra tử, lần này hắn sẽ không do dự. Quốc gia như vậy, hoàng đế như vậy, đã sớm nên hủy diệt. Nguyễn Hình Thiên túc trí đa mưu, Hạ Giáp lãnh tĩnh ổn trọng, bảy mươi vạn huynh đệ giao vào tay của bọn họ hắn yên tâm. Thiên hạ này, không có người nào có thể chống lại bọn họ, bọn họ nhất định có thể vì hắn báo thù. Đi đến trước mặt Hoắc Phong, Y Trọng Nhân cùng Hoắc Phong ánh mắt giao phong. Hai người đều muốn tại trên người đối phương trạc vài cái lỗ thủng. Đột nhiên, Y Trọng Nhân ra tay . Hắn một quyền đánh vào bụng Hoắc Phong, Hoắc Phong phun ra một hơi đau đớn , lập tức cắn răng nhịn xuống. Hoàng Hãn cùng Hứa Bách Tài rống giận: “Y Trọng Nhân! Ngươi cái tên vương bát đản!” Y Trọng Nhân lại đến một quyền, hai người đều không dám gọi , liều mạng giãy dụa, nghĩ muốn thoát khỏi trói buộc trên người đi cứu Vương gia. Ách Ba từ trên Nguyệt Quan đài nhảy xuống, trên không trung đá hai người mấy đá, bị điểm huyệt đạo hai người không còn kêu nữa. Một quyền đấm thẳng lên bụng Hoắc Phong, mặt Y Trọng Nhân cơ hồ muốn dán trên mặt Hoắc Phong, ở bên tai của hắn trầm thấp mà phun ra một câu lãnh ngữ: “Ngươi là một kẻ nhu nhược.” Hoắc Phong cắn chặt răng, toàn thân buộc chặt. “Hối hận sao Việt Vương gia trong tay cầm bảy mươi vạn binh mã, thế nhưng khiếp nhược đến độ bị một tên hoạn quan như ta tùy tiện khi dễ, ngươi không là kẻ nhu nhược, thì là cái gì” Hoắc Phong móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay. “Ta vẫn luôn xem thường ngươi, hiện tại lại càng xem thường ngươi hơn.” Lại là một quyền, trên thái dương Hoắc Phong gân xanh nổi ra, hốc mắt đều muốn nứt ra rồi, yết hầu vô pháp nói chuyện cùng gào thét! Nắm tay rời đi, bắt lấy búi tóc Hoắc Phong, Y Trọng Nhân nâng đầu hắn lên, tiếp tục ghé vào lỗ tai hắn chê cười: “Ngươi thậm chí ngay cả thê nhi của mình cùng bảo hộ không xong, ngươi cái này gọi là nhu nhược, nhát gan. Ngươi chê cười ta là hoạn quan, nhưng ngươi, ngay cả hoạn quan cũng không bằng!” “Ta muốn giết ngươi!” Hoắc Phong giải khai huyệt đạo, há mồm liền cắn lên lỗ tai gần trong gang tấc của Y Trọng Nhân, đáng tiếc chậm một bước. Hắn thở hổn hển, hai mắt thị huyết hung ác mà trừng Y Trọng Nhân. Tay phải của Y Trọng Nhân thủy chung vẫn nắm thành quyền nâng lên, bưng kín miệng Hoắc Phong lại. Hoắc Phong thân thể chấn động, ánh mắt dừng lại. “Muốn giết ta, còn phải xem ngươi có năng lực hay không .” Bàn tay dùng sức đè miệng Hoắc Phong lại, Y Trọng Nhân tay trái buông ra búi tóc của Hoắc Phong, dọc theo thái dương xuống phía dưới chậm rãi vuốt ve, nhìn như ôn nhu lại ẩn chứa nguy hiểm. “Ngươi còn nhớ rõ, sự tình năm năm trước sao” Y Trọng Nhân cười lạnh: “Đêm hôm đó ánh trăng thực tròn, Vương gia làm nhục ta trước nhiều người như vậy. Ta lúc ấy đối Vương gia nói qua một câu, sáng nay mới nhắc nhở qua Vương gia.” Buông ra tay phải bịt miệng Hoắc Phong , Y Trọng Nhân thối lui về sau, tay trái vẫn là thong thả dọc theo một bên thân thể Hoắc Phong vuốt ve xuống phía dưới, “Vương gia nên biết, ta Y Trọng Nhân nhớ rất kĩ, đặc biệt bị người khác làm cho nhục nhã như vậy. Ngài nói, ta nên làm sao đây” Y Trọng Nhân tay trái đụng đến cánh tay bị dây thừng trói lại của Hoắc Phong, tiếp tục xuống phía dưới. “Vương gia hẳn là nghe nói qua thủ đoạn của ta đi.” Tay phải Y Trọng Nhân sờ vai trái Hoắc Phong.Trên đài ngắm trăng, Lưu Dụ liền nhìn đến Y Trọng Nhân ở trên người Hoắc Phong sờ tới sờ lui, trong mắt là xem thường, như đang nhìn một món đồ vật thấp hèn. Hoắc Phong thủy chung không mở miệng, hắn thở hổn hển trừng Y Trọng Nhân. Y Trọng Nhân đứng ở phía sau hắn, hai tay sờ soạng một cái cuối cùng trên người của hắn. “Hôm nay hình như cũng là mười lăm, không biết ánh trăng đêm nay có tròn như đêm hôm đó không .” “Vương gia, một đường đi hảo.” Tại trên vai Hoắc Phong vỗ nhẹ ba cái, tay trái Y Trọng Nhân ly khai tay Hoắc Phong, xoay người rời đi. Hoắc Phong nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, trong mắt là một loại áp lực nào đó . ” Việc riêng của Thiên hộ đại nhân đã xong rồi sao ” Khi Y Trọng Nhân vượt qua Lưu Dụ đi lên phía trước, Lưu Dụ lập tức lấy lòng hỏi. Y Trọng Nhân tới vị trí của mình ngồi xuống, nhìn chằm chằm Hoắc Phong đang cúi đầu phun ra hai chữ: “Tạm thời.” Trong lòng Lưu Dụ một mảnh tiếc hận. Hắn vừa rồi nhìn ra được Y Trọng Nhân đánh Việt Vương ba quyền không chút lưu tình. Hắn vốn đang tưởng nếu Y Trọng Nhân thất thủ đánh chết Việt Vương,vậy Đốc Công đại nhân nhất định sẽ trách tội xuống. Nhưng Y Trọng Nhân làm việc luôn cẩn thận, muốn bắt được nhược điểm của hắn rất khó khăn. Lưu Dụ nhếch miệng, tự nói với mình không thể dễ dàng buông tha. Nhìn trong chốc lát, Y Trọng Nhân bảo Ách Ba canh chừng, hắn đi xuống nghỉ tạm. Lưu Dụ cũng không muốn tại đây chịu tội trong một ngày nắng nóng như thế này, tuy nói đỉnh đầu có đình lều che nắng, nhưng ngồi như thế cũng là sẽ nóng. Y Trọng Nhân đi rồi, hắn tự nhiên cũng sẽ không ở lâu. Nguyệt Quan đài chỉ còn lại có thủ vệ, Ách Ba nhìn trong chốc lát sau cũng nhảy xuống Nguyệt Quan đài, lấy ra vải bố từ miệng Hoàng Hãn cùng Hứa Bách, rồi mới sai người tới uy nước cho bọn họ.Trước khi rời đi Y Trọng Nhân không thể để cho bọn họ chết, cho nên thủ vệ cũng không đa nghi, cấp ba người mỗi một người uy một chén nước. Sau khi bọn họ uống xong nước, người câm trở lại đài ngắm trăng tiếp tục nhìn bọn họ. Hoàng Hãn nhỏ giọng vội hỏi: “Vương gia, Vương gia ngài có khỏe không” “Ta không sao, đừng nói nữa, hãy tiết kiệm khí lực.” Hoắc Phong cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì, trên người bị trói hai tay gắt gao mà nắm thành quyền. Hoàng Hãn cho rằng Vương gia hiện tại khổ sở, cũng không dám lên tiếng, bọn họ cũng đều biết lúc này đã không có hy vọng. Nghĩ đến người nhà, Hoàng Hãn không phải không khó chịu , hắn chỉ hy vọng người nhà có thể tránh được một kiếp. Tiếng ve kêu liên tục cùng với ánh nắng chói chang. Ách Ba cách một lát gọi người đến uy nước cho bọn hắn. Cơ hồ một ngày chưa ăn gì vào người, hoàn hảo có nước uống, không phải thật sẽ bị phơi nắng mà chết. Hoắc Phong biểu hiện vẫn luôn thực bình tĩnh, tựa hồ tiếp nhận việc chính mình vô pháp thay đổi vận mệnh. Thái dương dần dần ngã về tây, bị phơi nắng đến đói bụng choáng đầu hoa mắt, Hoàng Hãn cùng Hứa Bách Tài phun ra vài hớp nhiệt khí, cuối cùng cũng mát mẻ một ít . Dần dần, thái dương lặn xuống núi, đến khi chạng vạng Y Trọng Nhân cùng Lưu Dụ trở lại Nguyệt Quan đài. Nhìn đến ba người “Ủ rũ” mà bị trói ở nơi đó, Lưu Dụ hỏi: “Thiên hộ đại nhân, Đốc Công đại nhân muốn bọn họ dẫn dụ Nguyễn Hình Thiên cùng Hạ Giáp, bọn họ đã đói bụng một ngày, muốn hay không…” “Ta đã dặn Ách Ba uy bọn họ uống nước rồi, bọn họ đều là võ tướng, như vậy cũng có thể sống quá một ngày.” “Cũng đúng, chẳng qua…” Lưu Dụ nhìn xem ba người kia, “Ai biết Nguyễn Hình Thiên cùng Hạ Giáp khi nào sẽ đến, vạn nhất bọn họ không đến, Việt Vương lại bị chết đói, chúng ta lại còn không lấy được chứng cứ thật sự, ta sợ Đốc Công đại nhân bên kia không thể chứng tỏ cho Hoàng Thượng được.” “Lưu đại nhân là nói Đốc Công đại nhân bắt sai người” Lưu Dụ vội vàng xua tay: “Không đúng không đúng! Chính là Hoàng Thượng phân phó xuống như vậy, chúng ta làm nô tài , tự nhiên nên vì Hoàng Thượng phân ưu, vì Đốc Công đại nhân phân ưu.” Lưu Dụ nghĩ nếu trước khi Nguyễn Hình Thiên cùng Hạ Giáp mắc câu thì phải để cho Việt Vương còn sống, huống chi bọn họ không có đối Việt Vương dụng hình buộc hắn thừa nhận chính mình mưu nghịch. Bọn họ tuy rằng thường sau lưng Hoàng Thượng hạ chỉ, bắt người thậm chí là giết người, nhưng người này là đệ đệ của Hoàng Thượng. Đối với vị đệ đệ này, Hoàng Thượng khẳng định sẽ hỏi đến. Đương nhiên vẫn là nắm được nhược điểm chuẩn xác là tốt nhất. Lưu Dụ muốn lấy việc này để khiến Đốc Công đối đãi với hắn tốt hơn. Nảy sinh suy tính như vậy, Lưu Dụ mới có thể nói cho nên cho Việt Vương ăn một chút gì, còn hai người kia không quan trọng. “Lưu đại nhân nói cũng có đạo lý.” Y Trọng Nhân liếc mắt nhìn sắc trời, nói: “Bỏ đói bọn họ trong chốc lát.” “Vâng.” Nghĩ đến Y Trọng Nhân ban ngày ở trên người Việt Vương sờ soạng hơn nửa ngày, Lưu Dụ nhịn không được hỏi: “Thiên hộ đại nhân lúc trước ở trên người Việt Vương tìm cái gì Có lẽ hạ thần có thể hỗ trợ.” Y Trọng Nhân liếc mắt nhìn qua, Lưu Dụ lập tức cúi đầu. Hắn lạnh lùng mà nói: “Ta từ trên người Việt Vương tìm được đồ vật thì không phải chúng ta vẫn đợi ở đây sao Lưu đại nhân ánh mắt cũng quá kém. Ngươi không thấy được ta lúc ấy trong tay có châm sao” Lưu Dụ thân thể run lên, nguyên lai Y Trọng Nhân khi đó là dùng kim đâm Việt Vương! Nghĩ đến Y Trọng Nhân chuyên dùng châm, Lưu Dụ vội vàng nói: “Là ta sai sót, châm của Thiên hộ đại nhân nhỏ như lông trâu, thứ hạ thần song nhãn vụng về.” Không hề nhìn đến gương mặt ghê tởm của Lưu Dụ, Y Trọng Nhân nói: “Trời bắt đầu tối rồi ,ta muốn bọn họ nhanh chóng một chút.” “Hạ thần sẽ tự mình ở trong này trong coi .” Lưu Dụ lập tức xung phong nhận việc. Y Trọng Nhân gật gật đầu, không cùng hắn tranh giành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.