[Minh Nguyệt Hệ Liệt] Minh Nguyệt Chiếu Thiên Sơn

Chương 15: Chương 15




CHƯƠNG 15

.

Nhàn phi cũng không đi tìm hoàng đế, trái lại phái người suốt đêm mời An Định Hầu tới. Đạm Thai Nghi Long là nhi tử duy nhất của nàng, lại làm chuyện sai trái, thế nhưng trong lòng nàng vẫn bênh vực y. Hiện tại, nàng chỉ nghĩ mau chóng xử lý chuyện, thu dọn mầm hoạ.

Nhìn nhi tử mình quần áo không chỉnh tề quỳ ở đây, khuôn mặt già nua của An Định Hầu tái nhợt. Không nói gì khác, tiến lên phía trước đạp Chu Cảnh Hiên một cước thật mạnh: “Ngươi nghịch tử này!”

Chu Cảnh Hiên bị ông đánh ngã xuống đất, vừa mới đứng lên, cước thứ hai đã bay đến, may mắn được Nhàn phi kịp thời quát: “Hầu gia, chuyện giáo huấn nhi tử, để sau hẵng bàn, chúng ta trước tiên xem việc này xử lý ra sao. Long nhi, rốt cuộc giữa hai người các ngươi đã xảy ra chuyện gì?”

Đạm Thai Nghi Long cúi đầu: “Mẫu hậu, việc này… Thực ra là…”

“Là ta quyến rũ bát hoàng tử!” Chu Cảnh Hiên cướp lời nói ra.

An Định Hầu tức giận nói: “Súc sinh, ngươi nói bậy bạ gì đó?”

Chu Cảnh Hiên thoáng nhìn phụ thân, lại thoáng nhìn Đạm Thai Nghi Long, cúi đầu, cắn răng, nói: “Là ta mang lòng ái mộ bát hoàng tử, ngày hôm nay uống nhiều rượu, thấy y một mình… một mình đứng trong tẩm cung, liền… liền nổi lên ý niệm không đứng đắn. Việc này hoàn toàn không liên quan đến bát hoàng tử! Đều là, đều là ta không tốt.”

“Súc sinh!” An Định Hầu chỉ cảm thấy trước mặt choáng váng, lảo đà lảo đảo lui lại mấy bước, ngã ngồi trên ghế, lẩm bẩm, “Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh!”

“Long nhi, là như vậy sao?”

Đạm Thai Nghi Long nói: “Đại khái là như vậy, thực ra hài nhi cũng có chỗ không đúng…”

Nhàn phi khoát tay áo, nhìn về phía An Định Hầu: “Hầu gia, ngài nói chuyện này xử lý sao?”

An Định Hầu buồn bã lắc đầu: “Đứa con bất hiếu như vậy lưu lại làm gì? Cựu thần không có gì để nói, muốn giết muốn chém, tuỳ nương nương xử lý.”

Chu Cảnh Hiên cúi đầu, từng chữ từng chữ phụ thân nói hắn đều nghe rõ, trong lòng hiểu được, phụ thân là bị mình làm đau lòng, mới có thể nói ra những lời như vậy. Trong lòng hắn một trận chua chát, cố nén, không cho nước mắt rơi xuống. Từ khoảnh khắc hắn có ý định bảo vệ Đạm Thai Nghi Long, liền quyết định đưa ra chủ ý này, lúc này đây thấy cha già khổ sở, trong lòng cũng không khỏi có chút hối hận.

Chỉ nghe Nhàn phi nói: “Có câu việc xấu trong nhà không nên rêu rao, chuyện này liên quan đến danh dự của bát hoàng tử, thậm chí là của toàn bộ hoàng thất, ta thực sự không muốn làm lớn để người ngoài biết được, cũng không muốn cho Hoàng thượng biết rồi chuốc lấy ưu phiền, có thể dàn xếp là tốt nhất. Thành thật mà nói, ai đúng ai sai, ta cũng không muốn truy cứu. Có điều Chu tướng quân đúng là không thể ở lại trong cung, mong An Định Hầu đưa hắn về, nghiêm khắc dạy bảo. Về phần Hoàng thượng, sẽ nói hắn thân mang bệnh nặng, không thể ở trong cung đảm nhiệm chức vụ, tấu xin Hoàng thượng chuẩn hắn từ quan dưỡng bệnh, ngài thấy thế nào?”

Cách giải quyết này đúng là ít ảnh hưởng đến thể diện nhất, An Định Hầu còn có thể nói gì? Thở dài một tiếng, đi ra ngoài, được vài bước, quay đầu: “Súc sinh, còn không mau đi? Ở lại chỗ này xấu mặt nữa sao?”

Ông rõ ràng là quay đầu lại gọi Chu Cảnh Hiên, thế nhưng con mắt ông, lại thuỷ chung không nhìn đến nhi tử.

Chu Cảnh Hiên chậm rãi đứng lên, chân khẽ động, liền cảm thấy có một cỗ niêm nhiệt (vừa dính vừa nóng) gì đó từ bắp đùi chảy xuống, đó là bằng chứng cho nhiệt tình lúc trước, hắn nhịn không được liếc Đạm Thai Nghi Long một cái, người sau cúi đầu, không có nhìn hắn. Hắn cắn răng, lảo đảo bước ra ngoài.

Mãi cho đến khi không thấy bóng dáng phụ tử kia nữa, Nhàn phi mới hỏi nhi tử mình: “Ngươi thật sự không có tư tình với Chu Cảnh Hiên kia?”

“Hắn vừa rồi không phải đều đã nói? Hài nhi hôm nay cũng là uống nhiều rượu, hồ đồ liền…”

“Được rồi, việc này ta không muốn nghe.” Nhàn phi chán ghét nhíu mày, vẫy vẫy tay, “Long nhi, ngươi qua đây.”

Đạm Thai Nghi Long đi lên một bước, quỳ trước mặt mẫu thân.

“Long nhi, ngươi năm nay cũng mười sáu tuổi, có một số việc mẫu phi nhất định phải nói cho ngươi rõ. Ngươi cũng biết vì sao mẫu phi phải quản thúc ngươi nghiêm ngặt như vậy?”

“Mẫu phi là mong muốn hài nhi đức hạnh đoan chính, khiến cho phụ hoàng yêu thích.”

“Cái này chỉ là thứ nhất.” Nhàn phi nhẹ nhàng vuốt đầu nhi tử, “Mẫu phi còn mong ngươi cuối cùng có thể làm hoàng đế.”

Đạm Thai Nghi Long ngẩn người: “Muốn làm hoàng đế không phải thái tử ca ca sao? Làm hoàng đế không tự do, con không cần làm hoàng đế!” Y thấy, có thể giống tam hoàng tử, có một vương phủ của mình, có người cung phụng, muốn làm gì thì làm, không ai quản thúc, đây mới là cuộc sống y mơ ước.

“Nói bậy!” Nhàn phi có chút nổi nóng, thầm hận nhi tử không có chí lớn, “Việc này không phải ngươi nói không là được, mẫu tử chúng ta mai sao có đường sống hay không tất cả phụ thuộc vào việc ngươi có thể hay không leo lên vương vị!”

Nhàn phi xuất thân nghèo hèn, vốn là một cung nữ bên cạnh hoàng hậu, ngẫu nhiên được hoàng đế lâm hạnh, từ đó một bước lên mây, được sủng nhất ở hậu cung. Vì thế, trong lòng hoàng hậu căm ghét nàng hơn các sủng phi khác. Tự Nhàn phi cũng biết rõ điểm này, để bảo mệnh, cực lực khuyên hoàng đế sửa lập thái tử, truyền tới tai hoàng hậu, tự nhiên oán hận càng sâu, cuối cùng thành thế đối địch như nước với lửa.

“Có thể lường trước, một ngày thái tử đăng cơ, mẫu tử chúng ta nhất định sẽ chết không có chỗ chôn! Cho nên…” Nhàn phi nắm chặt tay nhi tử, “Nhất định phải nhân lúc phụ hoàng còn sống giúp ngươi leo lên vương vị! Vì việc này, ngươi nhất định phải nghe lời, hiểu chuyện, không thể làm ra sai lầm gì, hiểu chưa?”

Cảm thấy nỗi lo sợ của mẫu thân, Đạm Thai Nghi Long gật đầu.

“Ta đuổi cổ họ Chu kia, người trong cung ta sẽ bịt miệng họ lại, về phần An Định Hầu… Ta thấy hắn cũng không dám nói ra ngoài, chỉ cần ngươi từ nay về sau không gặp mặt tiểu tử kia, việc này liền thành quá khứ.”

Đạm Thai Nghi Long nở nụ cười, gối trên đùi mẫu thân, giống như làm nũng nói: “Mẫu phi thỉnh phóng một trăm hai mươi cái tâm, xú tiểu tử kia con thấy hắn rất đáng ghét, người đem hắn đuổi đi, con cao hứng còn không kịp, sao lại gặp mặt hắn?”

Nhàn phi nửa tin nửa ngờ: “Chỉ hi vọng là thế!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.