[Minh Nguyệt Hệ Liệt] Minh Nguyệt Chiếu Thiên Sơn

Chương 43: Chương 43




CHƯƠNG 43

.

Dịch Vô Ngân trầm giọng nói: “Điện hạ trói vi thần đến đây, hoá ra chính là để thử lòng can đảm của vi thần.”

“Ha ha, ngươi thật biết nói đùa.” Đạm Thai Nghi Long cầm nến đỏ trên bàn, chậm rãi bước đến bên giường. Ánh nến bập bùng chiếu trên mặt y, nét cười vốn động nhân của y cũng lộ ra vẻ quỷ dị vô cùng. Y một bên đem nến đỏ đặt phía trên đầu Dịch Vô Ngân, một bên tấm tắc khen ngợi: “Đăng hạ khán mỹ nhân, mỹ nhân nhan như ngọc (dưới ánh đèn ngắm mỹ nhân, dung nhan mỹ nhân đẹp như ngọc). Không ngờ đăng hạ khán anh hùng, lại là một phen tình trí khác.”

Trong lời nói tràn đầy ý tứ ve vãn. Dịch Vô Ngân thầm buồn bực trong lòng, nhưng cũng biết bản thân hiện tại hành động bất tiện, tức giận không những không thể khiến đối phương sợ hãi, ngược lại còn có thể tăng thêm tâm lý bỡn cợt của đối phương, chỉ có thể trước tiên nghĩ cách thoát thân đã, rồi mới tính tiếp. Hắn lập tức trầm mặc không lên tiếng, âm thầm ngưng tụ chân khí.

Trên mặt đột nhiên một trận bỏng rát, là sáp nến rơi trên mặt. Đạm Thai Nghi Long khẽ dùng đầu ngón tay lau cho hắn, nói: “Ta khuyên ngươi đừng uổng phí tâm tư, đây là đại nội bí phương sở chế, cho trâu bò ăn, nó cũng tê liệt cả ngày.”

Chú ý tới vẻ mặt nhịn đau của Dịch Vô Ngân, y lại cười khẽ một hồi: “Đau không? Đây là trừng phạt vì ngươi không nghe lời. Ta là thái tử, ngươi là thần hạ, ngươi phải nghe lời ta, ngay cả ngươi cũng là của ta…” Giọng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất giữa lúc môi hai người kề sát.

Môi Đạm Thai Nghi Long, cuồng nhiệt nóng rực, giống như tâm tình quay cuồng của y lúc này, tràn ngập dục vọng ghen tị và mong muốn độc chiếm nam nhân này. Cho nên, khi y phát hiện, bất kể y khiêu khích ra sao, khớp hàm Dịch Vô Ngân thuỷ chung đóng chặt, không muốn cùng y môi răng tương giao, lòng đố kị giống như bị một thùng dầu dội vào, nhanh chóng bùng lên đỉnh điểm!

Y ngẩng đầu, phẫn hận tát Dịch Vô Ngân một cái, hung ác nói: “Ngươi không thèm để ý ta? Ngươi cho rằng như vậy ta sẽ không có biện pháp? Để xem, là ai cầu xin tha thứ trước!” Đặt đế nến lên bàn, tách hai chân ra, đè trên người Dịch Vô Ngân, hai tay nắm cổ áo hắn, tách ra, bờ ngực xích loã của Dịch Vô Ngân liền hiện ra trước mắt!

Sau đó, Đạm Thai Nghi Long giật mình.

Nương theo ánh nến, y thấy, trên người Dịch Vô Ngân ngang dọc đều là sẹo, lớn có nhỏ có, sâu có nông có. Vết sẹo dài nhất là từ dưới ngực trái kéo đến tận thắt lưng, da thịt nứt ra, cuộn dài về hai phía.

Thật đáng sợ, nếu sâu hơn chút nữa chỉ sợ đã mất mạng, những vết sẹo này đều là do trên chiến trường chém giết địch sao? Y không khỏi rùng mình một cái, đầu ngón tay nhẹ nhàng quét dọc vết sẹo kia, ôn nhu nói: “Vết sẹo này vì sao mà có? Còn đau không?”

Dịch Vô Ngân không đáp, nhưng lại không tự chủ được nhớ tới chuyện cũ năm đó. Nhớ lại chiến công đầu tiên của hắn, nhận được rất nhiều lời khen ngợi, tương tự, cũng đổi lấy không ít đố kị. Có một lần, hắn bị một người phe mình dụ ra khỏi thành, lọt vào mai phục của quân địch, thế đơn lực cô, không có cách nào cầu cứu, đành phải dựa vào sống chết mở đường máu, thế nhưng vết sẹo này vĩnh viễn lưu lại trên người.

Đây là lần thứ hai sau Đạm Thai Nghi Long, người khác cho hắn một bài học nhớ đời. Dạo một vòng tử môn quan, mới phát hiện, bản thân trước kia đúng là song sa khán nhân (nhìn người qua vải thưa, ý chỉ cái nhìn không đầy đủ, không chính xác), nhân sinh vốn không giống như trước kia hắn tưởng tượng…

Cảm giác tê dại nhột nhạt trên người đem hắn kéo lại từ hồi ức, cúi đầu, không khỏi lấy làm kinh hãi ——

Đạm Thai Nghi Long đang hôn mút vết sẹo của hắn!

“Ngươi, ngươi làm gì vậy?”

Đạm Thai Nghi Long không nói lời nào, chỉ cẩn cẩn dực dực nhẹ nhàng hôn, giống như đó là đoá hoa đẹp nhất thế gian. Sau đó, y ngẩng đầu, nhe răng cười: “Ta thích chúng, đây là dấu hiệu của anh hùng.”

Ánh mắt y ôn nhu như vậy, nhưng lại mang theo một loại cố chấp điên cuồng, thấy vậy Dịch Vô Ngân thầm kinh hãi, dứt khoát nhắm mắt không để ý tới.

Thế nhưng, động tác của Đạm Thai Nghi Long không dừng ở đó. Dịch Vô Ngân cảm thấy, dây lưng của mình bị cởi ra, một loại sợ hãi khiến hắn toát mồ hôi lạnh, hai mắt trợn ngược, quát lên: “Dừng tay!”

Tay Đạm Thai Nghi Long bị doạ hơi run một phát, rất nhanh, y ý thức được đây chỉ là một loại doạ dẫm tinh thần, vì vậy y cười ha ha, hai tay nâng mặt Dịch Vô Ngân: “Ngươi vừa rồi quát rất có khí thế, doạ đến mức tim ta muốn ngừng đập. Ta thích ngươi như vậy.” Y vuốt ve khuôn mặt Dịch Vô Ngân, “Ngươi biết không? Ngươi khiến cho ta có một loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào. Ta chưa từng thích ai đến như vậy, thậm chí ta cũng không biết, ta bắt đầu thích ngươi từ lúc nào. Thế nhưng, khi ta phát hiện ra, ta đã thích ngươi đến phát điên rồi! Ta hận không thể đem tất cả cho ngươi, cũng hận không thể đoạt tất cả của ngươi, vò nát nuốt vào bụng! Như vậy, ngươi và ta hoà làm một.”

Giọng y khe khẽ như vậy, ôn nhu như vậy, tràn đầy kìm nén, thế nhưng Dịch Vô Ngân biết, đằng sau sự kìm nén này, là núi lửa bạo phát.

“Vì sao ngươi và ta không phải là một? Vì sao ngươi muốn cưới A Xá kia?” Tiếng Đạm Thai Nghi Long đột nhiên kích động, khuôn mặt cũng vì đố kị mà vặn vẹo, “Vì sao ngươi phải che chở nàng như vậy? Ngươi không biết ta rất đau lòng sao? Ngươi là của ta!”

Y xé mạnh quần mình, tách hai chân Dịch Vô Ngân ra, đứng thẳng, tiến công thần tốc!

Đau quá, giống như đau đớn bảy năm trước, còn có bóng ma bảy năm trước lưu lại trên thân thể, xen lẫn tấn công Dịch Vô Ngân. Hắn túa mồ hôi lạnh, đau đến không nói nên lời, chỉ có thể căng cứng cơ thể, khiến cho đau đớn giảm đến mức thấp nhất.

“Đau không? Bảy năm qua không ai dám làm với ngươi như vậy đúng không? Ha ha, ta là nam nhân đầu tiên của ngươi, cũng là duy nhất, đúng không?” Loại cảm giác sở hữu này khiến Đạm Thai Nghi Long trong lòng dâng trào, nghĩ đến nam nhân không thể bị chinh phục, hiện tại đang ở dưới thân mình, vĩnh viễn chỉ thuộc về mình, y hưng phấn đến phát cuồng, trừu sáp cũng mạnh hơn, thực sự giống như muốn đem Dịch Vô Ngân nghiền nát nhập vào thân thể y.

Đột nhiên, y ngừng động tác, toàn thân run lên, theo tiếng gầm nhẹ đem ái ý của bản thân trút vào trong cơ thể đối phương, sau đó thoả mãn nằm trên người Dịch Vô Ngân, chỉnh lại sợi tóc bị mồ hôi lạnh làm ẩm ướt cho hắn: “Vô Ngân, ngươi yêu ta không?”

Toàn thân đau đớn dữ dội, cảm giác dính dính ở chỗ sâu trong cơ thể kia gần như khiến cho người ta xấu hổ và giận dữ muốn chết, đấy là yêu thương sao? Dịch Vô Ngân không ngừng thở dốc, quay đầu lạnh lùng liếc y một cái, nghiến răng nói ra ba chữ: “Ta hận ngươi!”

Đạm Thai Nghi Long biến sắc: “Sẽ không, ngươi yêu ta, ta biết rõ ngươi yêu ta.” Y cúi đầu hôn khuôn mặt Dịch Vô Ngân, vầng trán, chân mày, thậm chí mái tóc, cũng không quản đối phương tận lực né tránh.

Dịch Vô Ngân lạnh lùng nói: “Ta bị ngươi cưỡng bức, tận lực đùa bỡn, nhận hết khuất nhục, có nam tử nào có thể chịu đựng được những điều này? Yêu ngươi, không phải là chuyện viển vông sao?”

“Vì sao không thể, ta có thể!” Giống như để chứng minh, Đạm Thai Nghi Long ra khỏi cơ thể hắn.

Ngay khi Dịch Vô Ngân tưởng rằng mọi thứ cuối cùng cũng kết thúc, Đạm Thai Nghi Long đột nhiên xoa nắn phân thân của hắn. Mặc dù động tác này còn có chút gượng gạo, nhưng hắn lại từ từ có cảm giác!

Dịch Vô Ngân vừa thẹn vừa giận: “Ngươi… ngươi làm cái gì đấy?”

Đạm Thai Nghi Long cười nói: “Chứng minh ta yêu ngươi bao nhiêu.” Nói xong, y đứng dậy, nhắm vào dục vọng đứng thẳng của Dịch Vô Ngân, chậm rãi, chậm rãi, ngồi xuống.

“Ngươi điên rồi, ngươi thực sự điên rồi!” Dịch Vô Ngân kinh hãi mở to hai mắt, lẩm bẩm. Cho dù hắn định lực siêu phàm, cũng không khỏi vì hành động hoang đường điên cuồng của Đạm Thai Nghi Long mà khiếp đảm.

Cho dù đã cố gắng nhẹ nhàng, cảm giác khó chịu do dị vật tiến vào vẫn khiến khuôn mặt Đạm Thai Nghi Long tái nhợt, y miễn cưỡng nở nụ cười: “Ngươi xem, trong cơ thể ngươi có ta, trong cơ thể ta cũng có ngươi, chúng ta, thật sự đang bên nhau! Vĩnh viễn, vĩnh viễn không thể rời xa. Ai cũng không thể!”

Lời thề giống như nguyền rủa, y bắt đầu lắc lư, từ cẩn cẩn dực dực đến không kiêng nể gì, trên màn trướng phía sau, hiện lên thân ảnh y điên cuồng vũ động…

Một đêm này, trong ánh hồng *** mị, giữa vũ điệu kích cuồng, giữa tiếng rên rỉ kìm nén, giữa xích loã phóng đãng, dần khép lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.