Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 110: Chương 110: Sư thúc tổ, ta thật sự không muốn làm nhân vật phản diện (28)




Dịch: ăn tàn phá hoại

Ba ngày sau, Chương Hàm Ly ngự kiếm rời khỏi Diệu Linh Tông, y báo với chưởng môn mình ra ngoài lịch luyện. Quả nhiên như Tiền Thiển nói, chưởng môn chỉ dặn y vài câu rồi dễ dàng thả người đi.

Chỉ là lần đi này, Chương Hàm Ly không có ý định quay lại Diệu Linh Tông nữa. Y sửa sang đồ vật quan trọng mang trong người, lại quay về động phủ đã sống nhiều năm giờ trống không, chợt quyết tuyệt rời đi.

Chương Hàm Ly ngự kiếm bay thẳng về hướng phường thị Diệu Linh Tông. Đó là chỗ y và Tiền Thiển với Lục Phù Diêu tụ hợp, sau đó ba người cùng rời đi. Lúc y rời chủ phong Diệu Linh Tông, một thân ảnh ngự kiếm đuổi sát sau lưng y. Chương Hàm Ly phát hiện ra nhưng không buồn để ý tới.

Chương Hàm Ly trực tiếp bay thẳng tới phường thị Diệu Linh Tông, tận lúc đáp xuống phố chính phường thị y cũng không quay đầu lại.

“Hàm Ly ca ca!” Sở Dao hạ xuống sau lưng cách Chương Hàm Ly không xa, nàng ta cất tiếng gọi Chương Hàm Ly lại, nhanh chân bước tới.

Chương Hàm Ly không quay đầu lại, chỉ đứng im bất động.

“Hàm Ly ca ca, nghe nói huynh định ra ngoài lịch luyện.” Sở Dao túm ống tay áo Chương Hàm Ly, đôi mắt to ngập nước bồn chồn nhìn Chương Hàm Ly, trong ánh mắt dường như ngậm ba phần tình ý.

Chương Hàm Ly lạnh lùng gật đầu với Sở Dao, không định mở miệng nói chuyện, nhưng cũng không hất tay Sở Dao đang túm áo y ra.

“Hàm Ly ca ca...” Dường như Sở Dao hơi do dự một chút: “Lần này huynh ra ngoài bao lâu?”

“Tu sĩ lịch luyện làm gì biết trước ngày về, bao giờ đột phá tâm cảnh tự sẽ về tông môn bế quan.” Giọng điệu Chương Hàm Ly lãnh đạm.

“Vậy...” Sở Dao cúi thấp đầu, cười đầy thẹn thùng: “Ta chờ huynh về.”

Chương Hàm Ly không hề lên tiếng, vẫn lạnh lùng nhìn nàng ta.

Thấy Chương Hàm Ly không nói chuyện, trong lòng Sở Dao sinh ra vài phần xấu hổ, không khỏi có chút oán trách Chương Hàm Ly không hiểu phong tình là gì. Thế nhưng lời nên nói vẫn phải nói, nàng ta đành phải kiên trì mở miệng: “Hàm Ly ca ca, không biết chuyến này huynh sẽ đi bao lâu, huynh định mang Ngọc Tinh Liên Tâm trên người à? Như vậy không an toàn lắm đâu.” Nói xong ngẩng đầu mong đợi nhìn Chương Hàm Ly, bộ dáng chan chứa tình cảm.

Chương Hàm Ly vẫn không nói chuyện. Sở Dao có phần t thẹn quá thành giận, nàng ta đỏ mặt, giọng điệu hơi cứng ngắc: “Hàm Ly ca ca, nếu để người có ý biết trên người huynh có Ngọc Tinh Liên Tâm chẳng may gây ra tai họa thì sao, không bằng huynh đưa ta bảo quản giúp. Ta sẽ luôn ở tông môn chờ huynh về, bao giờ huynh về lại giao cho huynh.”

Chương Hàm Ly bất ống tay áo bị Sở Dao túm ra, dửng dưng nói: “Ta đã bảo rồi, thứ đó không ở trên người ta.”

“Sao lại thế! Bá mẫu từng bảo ở trên người huynh mà.” Sở Dao sắp khóc tới nơi, nhìn vô cùng ấm ức: “Hàm Ly ca ca, ta thật sự muốn tốt cho huynh mà, sợ huynh cầm ra ngoài sẽ xảy ra chuyện. Có phải huynh nghĩ ta thèm muốn chí bảo gia truyền của nhà huynh không? Sao huynh hiểu lầm ta vậy.”

“Mẫu thân ta nói bừa với muội đấy, quả thực không ở trên người ta.” Chương Hàm Ly trả lời cực kỳ ngắn gọn, không hề có ý giải thích nhiều lời.

“Hàm Ly ca ca huynh lừa ta.” Sở Dao càng ấm ức hơn, dường như một giây sau sẽ òa khóc.

Bộ dáng đáng thương này của nàng ta vô cùng xinh đẹp, tiếc là Chương Hàm Ly tựa như không nhìn thấy: “Chí bảo gia tộc đương nhiên phải ở trong tay lão tổ, sao có thể giao cho một tên hậu bối Trúc Cơ kỳ như ta được. Ta làm gì có bản lĩnh bảo vệ loại đồ này.”

“Nhưng mà...” Dường như Sở Dao định nói thêm gì đó, lại bị Chương Hàm Ly ngắt lời.

“Muội đừng nói nữa, cũng không cần chờ ta. Tự ta sẽ báo với gia tộc giải trừ hôn ước với muội, sau này muội không cần lo lắng khi kết giao với vị trên Kiếm Phong kia nữa.” Chương Hàm Ly nói câu này một cách bình lặng, không chứa chút cảm xúc nào.

Nghe thấy lời của Chương Hàm Ly, sắc mặt Sở Dao lập tức bối rối: “Hàm Ly ca ca, huynh hiểu lầm...”

“Có phải hiểu lầm hay không ta cũng không để ý. Ta đã quyết giải trừ hôn ước rồi, tín vật đính hôn sẽ giao về gia tộc, sau này chúng ta không liên quan tới nhau nữa, mong sau này muội sẽ mạnh khỏe.” Chương Hàm Ly nói xong, lễ phép gật đầu với Sở Dao một cái rồi thôi không để ý tới nàng ta nữa, cất bước đi thẳng về phía trước.

Để lại một mình Sở Dao đứng giữa đường chính phường thị, cúi đầu, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Không ngờ nói ra miệng lại dễ vậy! Sau khi nói rõ ràng với Sở Sao, Chương Hàm Ly cảm thấy cả người nhẹ nhõm hẳn. Phẫn nộ tích tụ thời gian trước dường như bay biến sạch sẽ. Y vốn là người chí rộng, giờ tâm kết duy nhất đã buông xuống, tự nhiên trong lòng cũng khoáng đạt trời cao biển rộng, dường như cảnh giới cũng tăng thêm.

“Chương sư thúc!” Tiền Thiển đứng cạnh cửa hàng phù chú vẫy tay với y, Chương Hàm Ly cười với cô một tiếng, như núi tuyết tan chảy.

Tiền Thiển và Lục Phù Diêu đứng cạnh cửa hàng phù chú bàng quan xem màn biểu diễn khi nãy của Sở Dao, đương nhiên biết vì sao tâm tình Chương Hàm Ly không tệ. Hiếm khi Lục Phù Diêu không phát cáu vì y lãng phí thời gian với Sở Dao. Thậm chí lúc hắn đứng cạnh cửa chờ Tiền Thiển trả tiền còn tán gẫu một câu: “Gần đây Tiểu Thiển đang học vẽ phù, chúng ta cần mua khá nhiều tài liệu vẽ phù mang theo.”

Tiền Thiển ôm một chồng lớn lá phù bước tới, Lục Phù Diêu tự nhiên nhận lấy nhét vào nhẫn trữ vật của mình.

Tiền Thiển cười cười với Chương Hàm Ly: “Chương sư thúc, huynh định mua cái gì không? Nếu không thì chúng ta đi thôi, ta có chút việc muốn thương lượng với huynh.”

Chương Hàm Ly lắc đầu, ba ngày này, những gì cần chuẩn bị y đều lo hết rồi, trước mắt không thiếu cái gì. Y đi theo Tiền Thiển và Lục Phù Diêu rời khỏi phường thị, leo lên linh thuyền của Tiền Thiển.

Tiền Thiển điều khiển linh thuyền bay về phía Đạm Vân Sơn trước. Nơi này gần như thành căn cứ của cô và Lục Phù Diêu căn cứ, chưa ra bao lâu đã phi về.

Dẫn Chương Hàm Ly đi cùng, Tiền Thiển và Lục Phù Diêu về tới nơi cắm trại lúc trước của hai người. Đầu tiên Lục Phù Diêu bày ra trận pháp phòng ngự ra trước, sau đó mới nghiêm túc nhìn Chương Hàm Ly: “Hàm Ly, lần này ra ngoài ngươi có dự định gì không, có nơi nào định đi chứ?”

Chương Hàm Ly lắc đầu: “Sư thúc, để ta đi với các ngài đi. Ta không định đi đâu cả, trước khi hủy hôn ước với Sở Dao ta cũng không nên về nhà. Ngài thấy rồi đấy, nàng ấy nhớ thương Ngọc Tinh Liên Tâm trong tay ta, nếu ta về Vân Lê Thành, kiểu gì nàng ấy cũng không từ bỏ ý định.”

“Ừ.” Lục Phù Diêu gật đầu: “Ta và Tiểu Thiển bất ngờ tìm được một phần địa đồ, hiện tại mà nói thì đó hẳn là một bí cảnh khép kín. Đúng lúc gần đây ta cần bế quan, xét thấy nơi này rất phù hợp. Nếu ngươi muốn thì chúng ta cùng tiến vào. Nhưng vào bí cảnh rồi là phải mấy năm mới ra được.”

“Sư thúc! Ta sẽ đi cùng các ngài!” Sắc mặt Chương Hàm Ly có vài phần cảm kích, bí cảnh khép kín là cơ duyên hiếm có, Tiền Thiển và Lục Phù Diêu nguyện ý dẫn y theo là ân huệ to lớn. Chương Hàm Ly không phải người không biết tốt xấu, đương nhiên vô cùng biết ơn.

Đã xác đinh rồi Lục Phù Diêu cũng không nói nhiều, thoải mái lấy địa đồ bí cảnh ra rồi im lặng để Chương Hàm Ly đọc một lần.

Chương Hàm Ly nhìn qua địa đồ, sắc mặt càng ngày càng kích động. Y xếp địa đồ vào, cung kính đưa cho Lục Phù Diêu: “Sư thúc, đây chính là cơ duyên to lớn, ngài nguyện ý để ta theo cùng khiến Hàm Ly vô cùng cảm kích. Hôm nay ta lập thề ở đây, về sau sư thúc như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, tuyệt không phản bội.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.