Mộng Xưa Thành Cũ

Chương 31: Chương 31: Chương 19: Đợi em quay về




Typer: Nhược Ca

Con yêu!

Mẹ biết việc làm này của mẹ rất ngốc nghếch. Sau này khi con có thể đọc hiểu bức thư này, nhất định sẽ không thể hiểu suy nghĩ cũng như tâm tình của mẹ lúc này. Nhưng mẹ thực sự không thể chờ đợi thêm mà muốn nói với con, chỉ còn hơn mười tiếng đồng hồ nữa là mẹ có thể nhìn thấy bố con, sau đó, đoán chắc người ta sẽ không để con và mẹ có thời gian riêng đâu, vì vậy, bây giờ có vài điều mẹ nhất định phải nói với con.

Sau này trong cuộc đời con sẽ có vài người vô cùng quan trọng, một là ông ngoại con. Ông là một người rất thông tuệ. Trong tương lai, nhất định ông sẽ dạy con rất nhiều triết lý nhân sinh mà con không thể học được từ bất cứ người thầy nào khác. Con nhất định phải nghe. Ừm, thực ra mẹ cũng biết, người già hay nói nhiều, nhiều lúc thấy rất phiền, nhưng Trần Niên không như vậy, điểm này con có thể yên tâm. Từ nhỏ mẹ đã luôn không nghe lời ông, vì vậy đã đi rất nhiều, rất nhiều con đường vòng. Tuy mẹ bây giờ không phải không hạnh phúc khi có con và bố, nhưng mẹ không hy vọng con cũng phải chịu nhiều khổ cực như vậy.

Người tiếp theo chính là bố con, bố… bố có lẽ sẽ không phải là người bố thật dịu dàng. Nếu như con là con gái thì còn đỡ. Còn nếu là con trai, có lẽ bố sẽ rất nghiêm khắc với con. Nhưng con đừng sợ, bố nhất định là người yêu con nhất trên đời này. Bố nhất định sẽ yêu con như yêu mẹ. Mẹ luôn cho rằng người nhận được tình yêu của bố con chính là người hạnh phúc nhất trên thế gian này. Bảo bối, con thật có phúc. Bố có lẽ sẽ giống mẹ, không thể dạy con được nhiều điều, nhưng con chỉ cần học được sự lương thiện và dũng cảm từ bố con là đủ rồi. Đúng rồi, bố có thể dạy con đánh đàn, bố đánh đàn rất hay.

Ừm… Người tiếp theo mà mẹ muốn nói tới, con sẽ không thể gặp được người đó. Đó là người vô cùng, vô cùng quan trọng đối với mẹ trong cả cuộc đời, tuy rằng bây giờ người đó không còn nữa. Câu chuyện của mẹ với người đó, chờ con lớn lên, chờ con hiểu chuyện, mẹ sẽ kể cho con nghe. Người đó là một thanh niên rất đẹp trai, thật đấy, mẹ không lừa con đâu. Nếu con là con gái, tuổi mười sáu của con nhất định sẽ yêu một thiếu niên giống như người đó. Người đó tên là Khúc Thành, con phải nhớ cái tên này. Còn cả bố mẹ của người đó nữa, họ chính là ông bà ngoại nuôi của con, họ đều là những người tốt nhất, lương thiện nhất. Khi con gặp được đủ mọi loại người, con sẽ phát hiện những người biết cách đối nhân xử thế như họ thật sự rất hiếm. Nếu sau này con không hiếu thuận với họ, mẹ sẽ không tha thứ cho con.

Người còn lại, chính là mẹ. Bây giờ con đã cảm nhận được mẹ chưa? Mẹ là Trần Mộng, là mẹ của con. Phải nói thế nào đây, mẹ không biết có thể dạy cho con những thứ gì, bởi vì mẹ cũng lớn lên một cách ngỗ ngược, hơn nữa đến tận bây giờ mẹ vẫn luôn ỷ lại vào sự nuông chiều của bố con. Chính con đã khiến mẹ kiên cường hơn, vì vậy, mẹ càng phải mạnh mẽ hơn để sinh ra con, để yêu thương con. Hãy tin mẹ!

Bảo bối, con nhất định phải khỏe mạnh để gặp mẹ, mẹ đợi con.

Mẹ yêu con!

Tôi lặng lẽ sống ở nhà nửa tháng. Trong nửa tháng này, tôi đã nỗ lực thích ứng với việc làm một đứa con gái bình thường, có thể nói chuyện và sống cùng bố. Tuy vẫn còn đôi chút gượng ép và khó khăn nhưng dần dần cũng đã xuất hiện một thứ tương tự như sự ấm áp. Trong một, hai ngày đầu, Trần Niên thức dậy đã lặng đi vài giây khi trông thấy đồ ăn tôi làm sẵn để trên bàn, sau đó ông dần dần thích ứng được, bắt đầu dặn dò tôi phải ngủ nhiều mới tốt cho em bé.

Không nghĩ được rằng lại có một ngày tôi yêu thích cuộc sống như thế này. Tôi tự đưa ra một quyết định, đợi khi dẫn Thiệu Khải về, chúng tôi sẽ sống ở đây cùng Trần Niên. Thực ra tôi biết rõ Thiệu Khải nhất định sẽ đồng ý. Anh luôn là người miệng cứng tim mềm, đặc biệt là anh còn có tình cảm phức tạp với từ “bố”.

Trong khi tôi hy vọng có thể mang đến cho con chúng tôi một gia đình hoàn hảo nhất, tôi cũng hy vọng sẽ mang đến cho đứa trẻ to xác Thiệu Khải một gia đình.

Bây giờ tôi đang ngồi trên tàu hỏa tới Ly Thành, tình cảnh này giống như thời gian đang quay ngược trở lại. Tôi thậm chí còn có cảm giác một lát nữa Thiệu Khải sẽ chạy tới. Nhưng khung cảnh giống mà tâm trạng lại không giống. Trong lòng tôi không có một chút nghi hoặc và vô vọng vào tương lai, tôi chỉ mong chờ mau chóng tới đích. Tôi nhớ anh rất nhiều, chớp mắt, tôi đã xa anh một tháng.

Tôi mang theo điện thoại cũ của mình, sau khi sạc pin xong vẫn còn dùng được, sau đó tôi đi đến cửa hàng mua một chiếc sim. Tôi lưu số điện thoại của Tôn Diệc mà tôi đã mang theo bên mình khi rời khỏi Ly Thành vào máy để sau này có lúc dùng đến. Nhưng tôi không gọi, tôi muốn mang đến bất ngờ cho Thiệu Khải, bù đắp cho nỗi đau của anh khi tôi rời khỏi đó.

Nằm trên chiếc giường trong tàu hỏa, tôi nhẩm đi nhẩm lại: “Thiệu Khải, đợi em quay về.”

Vì xúc động nên tôi không chợp mắt được lấy một giây, lúc xuống tàu hỏa buồn ngủ tới mức không mở được mắt. Tôi cố gắng xốc lại tinh thần, dùng nước lạnh ở nhà vệ sinh vỗ lên mặt, sau đó hòa cùng dòng người đi ra khỏi nhà ga. Tôi nhìn thấy bóng dáng chiếc cầu vượt mà mình có ác cảm từ đằng xa. Khi đi qua nó, mỗi bước chân của tôi đều vô cùng thận trọng, đến tận khi bước xuống khỏi bậc cuối cùng tôi mới thở phào. Tiền Thiệu Khải đưa, ngoài lộ phí thì vẫn chưa tiêu hết bao nhiêu. Tôi dự định sẽ trả nó lại cho anh, hỏi anh còn muốn dùng số tiền này cưới tôi hay không. Nghĩ đến đây, tôi lại muốn cười.

Ngồi trên xe về nhà, tôi đặt tay lên bụng, dịu dàng hỏi bảo bối: “Con có căng thẳng không?” Tài xế quay lại cười hỏi tôi: “Mang bầu rồi à?”

“Ừm!”

“Chúc mừng!”

“Cảm ơn!”

Bảo bối, mọi người đều chúc mừng sự xuất hiện của con, nhất định bố con cũng vậy, đúng không?

Lái xe không nói trước với tôi, dừng xe ở chỗ còn cách nhà một đoạn. Tôi nhìn anh ta tỏ vẻ không hiểu, anh ta quay lại xin lỗi: “Phía trước khó đi, xe vào sẽ không ra được, không còn cách nào khác.”

Tôi biết, đường ở khu vực này có chút gập ghềnh vòng vèo, xe qua lại rất ít, nhưng trước giờ chưa từng nghe taxi nói không vào được. Nhưng tôi không muốn lãng phí thời gian tranh cãi cùng anh ta, trả tiền rồi xuống xe. Dù sao người tôi cũng chưa nặng nề, tuy cảm thấy gần đây có béo lên chút ít những người ngoài vẫn chưa trông thấy bụng. Nhân lúc vẫn còn ánh mặt trời, vừa đi vừa nhìn ngắm khung cảnh xung quanh vậy. Sau này rời khỏi Ly Thành, không biết lúc nào mới có thể quay lại, mà quay lại cũng chỉ là để gặp gỡ bạn bè.

Dọc đường đi, tôi không nhìn thấy sự thay đổi nào, đến tận khi tới cửa “Thành Trì”, nếu như không phải tôi quá quen thuộc với nó thì nhất định sẽ không dám khẳng định đây chính là nó. Biển hiệu đã được dỡ xuống, rất nhiều công nhân đang chuyển đồ ra ngoài. Tôi đang định bước vào thì thấy ông chủ đi ra, trông thấy tôi, anh ta chợt ngây người ra: “Sao em lại ở đây?”

“Chỗ này sao vậy? Sửa chữa à?”

“Đóng cửa rồi.”

“Tại sao?” Tôi buột miệng hỏi. “Nơi này có ý nghĩa với anh như vậy…”

“Tôi đã nghĩ thông suốt rồi. Đây chỉ là một nơi uống rượu mà thôi, tất cả những cái đó chỉ là lừa mình dối người. Làm nghề này lâu như vậy, mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”

Tôi không còn lời nào để nói. Anh ta nói đúng, những người coi giữ một tòa thành trống rỗng đều là tự lừa mình dối người. Nghĩ thông là việc sớm hay muộn, không phải tôi cũng thế sao? “May mà đúng lúc em trở về, nếu không em sẽ không nhìn thấy nơi này lần cuối.”

“Bọn em đi rồi sao? Chẳng trách gần đây không nhìn thấy bọn em.”

Tôi cười. “Không phải, là tự em đi, chuyện nói ra thì phức tạp, hôm nào có thời gian sẽ kể cho anh nghe.”

Ông chỉ nghe xong lại tỏ ra không có hứng thú với chuyện mà tôi muốn kể. Anh ta chau mày hỏi: “Ý của em là em bỏ đi, bây giờ quay lại? Thời gian này em có liên lạc với bọn họ không?”

Tôi lắc đầu.

“Mau đi xem xem thế nào.” Anh ta vỗ vai tôi, tỏ ý tôi nên nhanh lên, nhanh nữa lên. “Tất cả khu vực này đều được công ty phát triển mua lại, trong tháng này phải dỡ bỏ. Nghe nói mấy căn nhà phía trước đều bị dỡ rồi. Em mau về xem còn kịp không?”

Khi tôi bịt chặt miệng chạy về tới cánh cửa tôi vô cùng quen thuộc thì khung cảnh trước mặt khiến tôi ngây ra như tượng gỗ. Bụi đất mịt mù, mấy chiếc cần cẩu và xe ủi đang làm việc. Đâu còn nhà nữa, tất cả những gì nhìn thấy chỉ là những mảnh tường vỡ chưa được dọn dẹp hết.

Thiệu Khải, anh thật sự không đợi em sao?

“Alô, Tôn Diệc, em là Trần Mộng đây.”

“Trần Mộng?” Ngữ khí đầu dây bên kia rõ ràng là kiểu không dám tin vào tai mình. “Em đang ở đâu?”

“Em đang ở cổng nhà trước kia, nhưng... bọn họ đâu rồi?”

Anh ta trầm ngâm một lúc, tôi nghe được tiếng thở dài của anh ta. “Trần Mộng, em thực sự đã quay về rồi.”

“Họ đâu?”

“Em đừng lo lắng, đừng khóc được không?” Anh ta đọc cho tôi một địa chỉ. “Em đi lâu như vậy, không phải một, hai câu có thể kể hết, đến nhà anh đã.”

Tôn Diệc nói với tôi, vào buổi tối khi tôi rời đi, bên tháo dỡ đã đến tìm họ. Lúc đó Thiệu Khải đang như ngồi trên đống lửa, thái độ đối với người ta đặc biệt tệ. Có thể nói là đã đuổi bọn họ đi. Nhưng mảnh đất đó đã bị người ta mua, nhà trước sau cũng phải dỡ. Bố Tôn Diệc là chủ sở hữu đã đồng ý dỡ bỏ, anh ta cũng không còn cách nào. Anh ta đã tìm nơi ở mới cho Thiệu Khải, nhưng không ngờ Thiệu Khải không chịu đi.

“Trần Mộng, sau khi em đi, mọi người đều nghĩ em không quay lại nữa. Thật đấy!” Tôn Diệc căng thẳng nắm hai bàn tay lại. Tôi thấy anh ta căng thẳng như vậy, nhất định còn việc gì đó quan trọng hơn muốn nói với tôi. “Lúc đó, Thiệu Khải như trúng bùa mê, một mực cho rằng em sẽ trở về, ai khuyên cũng không được. Cậu ta nói em sẽ không có cách thức liên lạc nào, khi quay lại nhất định sẽ về nhà tìm họ, vì vậy có chết cậu ta cũng không đi.”

“Đồ ngốc...” Tôi lắc đầu, không biết nên cười hay nên khóc.

“Sau đó, bên tháo dỡ nhà đến cưỡng chế, Thiệu Khải một mực ngăn cản họ, cuối cùng đánh nhau. Lúc anh chạy đến thì đã muộn, ba người bọn họ bị thương không nhẹ.”

Đầu tôi nổ “bùm” một tiếng, bắt đầu tê đi. “Anh ấy giờ ở đâu?... Anh ấy ở đâu? Anh mau nói đi!”

“Cậu ta bị thương nặng nhất, gãy xương bả vai trái. Nhưng em đừng lo lắng, đã đi bệnh viện bó bột rồi. Bác sĩ nói không có gì đáng ngại. Có trách thì phải trách mọi người đã không để mắt tới cậu ta, nằm viện có hai ngày đã bỏ đi. Đến tận bây giờ bọn anh vẫn đang tìm cậu ta, nhưng chưa tìm thấy.” Tôn Diệc nhìn tôi, trên mặt hiện rõ vẻ chán nản. “Em rõ tính của Thiệu Khải rồi đấy. Haizz, anh thật sự nghĩ không ra cậu ta còn có thể đi đâu, anh cũng lo cậu ta lại xúc động sẽ gây ra chuyện gì đó...”

“Không đâu, không đâu, Thiệu Khải sẽ quay về, anh ấy nhất định sẽ quay về.”

“Trần Mộng, anh thật sự không hiểu nổi hai người. Rõ ràng đều có tình cảm với đối phương, tại sao cứ giày vò nhau như thế?”

Tôi muốn nói, nhưng cuối cùng lại không thể nói được gì. Tôi hôn chiếc nhẫn trên tay, lắc đầu cười.

Có lẽ chính bởi vì con đường này quá trắc trở, nên mới khiến chúng tôi nhận ra tình yêu của đối phương. Giống như một giấc mơ cao vời vợi, bạn nhất định phải gắng sức đạt được mới có tư cách nói với thế giới rằng nó quan trọng với bạn như thế nào.

“Tôn Diệc, giúp em tìm một căn hộ ở gần căn nhà lúc trước, nhỏ một lúc, cũ một chút cũng không sao. Em có cảm giác Thiệu Khải ở quanh đây. Nếu như các anh tìm được anh ấy trước em, hãy nói với anh ấy, em và con luôn đợi anh ấy trở về.”

Đợi chờ là sự khảo nghiệm lớn nhất đối với một người. Anh đã thử vì em, giờ đây em sẽ thử một lần vì anh. Anh đã cứu em ra khỏi cơn ác mộng, bây giờ đổi lại sẽ là em giơ tay đưa cho anh giấc mơ đẹp đẽ mà anh hằng mong ước.

Thiệu Khải, em và con đợi anh về!

Tôi tin Thiệu Khải nhất định sẽ trở lại nơi này.

Cũng như lời Trần Niên dặn tôi trước khi tôi đi lần này. Ông lo lắng cho tôi là bởi ông biết chim có bay cao bay xa thế nào chăng nữa thì khi mệt mỏi cũng sẽ tìm về nhà. Vì vậy nhất định phải có một người canh giữ trước cửa nhà, đợi chờ để nói ra câu: “Anh đã về rồi!”

HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.