Một Lần Trọng Sinh Vô Tác Dụng

Chương 44: Chương 44: Đá bào




Edit + Beta: Vịt

Hạ Bạch đứng ở bên cạnh Khương Quan Sơn, nhìn về phía Địch Thu Hạc đứng ở ban công lầu 2, không biết làm sao, đột nhiên có chút khẩn trương.

Chỉ đạo võ thuật và nhân viên công tác đang làm kiểm tra an toàn cuối cùng, thợ trang điểm đang bổ trang chỉnh trang phục cho Địch Thu Hạc, Địch Thu Hạc nhắm mắt lại, tựa như đang nổi lên tâm tình, tiếu ý ôn nhu giữa mặt mũi bị cố ý thu liễm, cả người lộ ra vẻ trầm ổn rất nhiều.

Cảnh đầu tiên là cảnh đơn của Địch Thu Hạc, từ vị trí chạy lúc trước nhìn tới, anh cần trước tiên từ trong phòng chạy ra, sau đó quay đầu lại nhìn truy binh một cái, tiếp theo từ ban công lầu 2 nhảy xuống rơi vào lán nhựa trên nóc lầu 1, ngay tại chỗ lăn một vòng ra sau, duỗi chân ôm khung cửa sổ lầu 1 trực tiếp xoay người nhanh chóng vào hẻm nhỏ.

Đoạn ở trong phim khả năng đều chiếm không được vài giây, quay lại không dễ dàng như vậy.

Mấy phút sau, thợ trang điểm nhấc hòm hóa trang rời đi, chỉ đạo võ thuật và nhân viên làm việc cũng làm xong xác nhận cuối cùng, thu dọn đồ đạc lục tục rời đi. Khương Quan Sơn vung tay lên, nhân viên từng vị trí các máy nhanh chóng vào vị trí, chỉ chờ sau khi ông và Địch Thu Hạc xác định tốt, quay phim.

Trong sân rốt cục chỉ còn lại một mình Địch Thu Hạc, anh điều chỉnh một chút hướng mặt, nghiêng đầu nhìn về phía dưới lầu.

Khương Quan Sơn thủ thế OK với anh.

Địch Thu Hạc gật đầu một cái, dừng một chút, tầm mắt chuyển tới trên người Hạ Bạch ngốc nghếch cầm máy ảnh, mắt cũng không chớp nhìn mình.

Hạ Bạch thấy anh nhìn sang nhanh chóng giơ tay lên vẫy vẫy, dùng khẩu hình không tiếng động nói câu cố lên, sau đó giơ giơ máy ảnh làm động tác trảo chụp, ý bảo mình sẽ hảo hảo chụp anh.

Địch Thu Hạc nhịn không được nhếch lên khóe miệng, tiếu ý trong mắt lưu chuyển, thế là ôn nhu lúc trước cố ý thu liễm lại không tự chủ lộ ra ngoài.

Bộ phận nhân viên làm việc mặt đỏ bưng mặt — Địch Thu Hạc ôn nhu rất đẹp trai a.

Đông Ny ánh mắt lấp lánh, mặt có chút hồng — quả thật rất đẹp trai, hoàn toàn không giống với kim cho tai to mặt lớn chỉ biết si mê nhìn mình kia!

Khương Quan Sơn nhìn quanh bốn phía một chút, dùng sức ho một tiếng, trừng Địch Thu Hạc một cái, đập tay, ý bảo lập tức sẽ quay.

Địch Thu Hạc nhanh chóng thu liễm tốt tâm tình, dịch lại tầm nhìn, lui về sau hai bước đem thân hình bán núp trong phòng.

Hạ Bạch nắm chặt máy ảnh, không tự chủ ngừng thở.

Trong phòng cũng có vị trí máy, cầm máy chính là phó đạo diễn, ghi chép trường quay hô số cảnh, góc bảng một cái, quay.

Giây đầu tiên máy móc chuyển động, khí thế quanh thân Địch Thu Hạc trong nháy mắt thay đổi, anh nhíu sâu lông mày chạy đến ban công, quay đầu lại nhìn về phía truy binh một chút, ánh mắt trở nên ngưng trọng, tay nắm quyền, đột nhiên chống lên lan can ban công, lưu loát nhảy xuống.

Hạ Bạch triệt để quên mất mình là tới chụp bài tập, nhịn không được trừng to mắt nhìn thân ảnh mạnh mẽ rơi xuống kia, tâm nhấc lên tới cổ họng.

Thân thể an toàn rơi vào trên trần nhà, Địch Thu Hạc không một chút dừng lại ngay tại chỗ lăn một vòng, ở bên lán ôm khung cửa sổ lầu 1, giẫm lên phía sau nương xung lực, quay thân nhanh chóng vào trong hẻm nhỏ bên cạnh căn nhà, biến mất bóng dáng.

“Ngừng! Qua!”

Khương đạo vung tay lên, nhân viên làm việc lập tức chạy vào hẻm nhỏ xem xét tình huống của Địch Thu Hạc, Hạ Bạch cũng không nhịn được đi theo.

Bên trong hẻm nhỏ rải đệm, Địch Thu Hạc trong ống kính linh hoạt nhanh chóng vào hẻm nhỏ kỳ thật là nện ở trên đệm, Hạ Bạch lúc đuổi qua anh đang đỡ nhân viên làm việc đứng lên.

“Anh không sao chứ?” Hạ Bạch xông qua, nắm cánh tay anh từ trên xuống dưới nhìn, mày nhíu lại.

Địch Thu Hạc sửng sốt, sau đó híp mắt vui vẻ cười, cầm lại tay cậu niết niết, trấn an nói, “Không sao, biện pháp an toàn đều đã kiểm tra nhiều lần, đừng lo.” Loại cảm giác được người yêu quan tâm, mới mẻ lại làm cho người ta nghiện.

Động tác niết tay này xác thực có chút ái muội, Hạ Bạch ngẩn người, lại thấy chỉ đạo võ thuật tới cầm lấy cổ tay Địch Thu Hạc, để cho anh giơ cánh tay lên làm mấy động tác kiểm tra thân thể có ngã ra vấn đề gì hay không, tia quái dị vừa nổi lên trong lòng lại rất nhanh tiêu tán.

Có lẽ là thói quen quay chụp đi, quay xong sử dụng động tác này nói với người khác mình không có chuyện gì.

Cậu nghĩ như vậy, sau đó hết sức tự giác rút tay về lui về sau một bước nhường ra không gian bên cạnh Địch Thu Hạc, giơ máy ảnh lên, chụp được bộ dáng Địch Thu Hạc nghiêng đầu cùng chỉ đạo võ thuật nói chuyện.

Địch Thu Hạc trong tay trống không, đang mất mát, ngay sau đó liền nghe thấy thanh âm màn trập, nhịn không được nghiêng đầu nhìn sang, tâm trống rỗng rơi xuống lại từng chút từng chút đầy.

Hạ Bạch lại ấn màn trập một cái, sau đó dịch máy ảnh ra, hướng anh cười cười.

Địch Thu Hạc cũng cười, ôn nhu trong mi nhãn cơ hồ muốn tràn ra.

Không khí có chút ấm áp kỳ quái, Đông Ny cầm nước tới gần nhìn hai người đối nhau mà cười, không tự chủ dừng cước bộ, sau đó bị nhân viên thu dọn sân chen tới một bên.

“Đông Ny! Đông Ny chạy đâu rồi! Lát nữa tới cô rồi, tới đây đi lại vị trí một lần đi!” Phó đạo diễn ở một bên hô lên.

Thế là Đông Ny vừa mới còn đang bị mọi người không nhìn tới lập tức trở thành tiêu điểm đám người, chỉ bất quá tiêu điểm này làm không được chính diện như vậy.

Mọi người trong tổ phim biết, vị người mới này, có chút hậu trường. Mọi người cũng biết, vị người mới này ngày đầu tiên tới khu D, không đi tìm đạo diễn thông báo trước, mà là sáng sớm lúc mọi người còn chưa tỉnh, chạy đi gõ cửa phòng Địch Thu Hạc, nói muốn tìm người ta đối cảnh...... Người mới này tâm tư có chút xiêu vẹo a.

Cũng may Địch Thu Hạc người ta bởi vì muốn chiêu đãi học đệ tới tham ban, không phải là một phòng một người ở, tổ phim cũng bởi vì quay phong bế, không có truyền thông ngồi xổm chờ, lúc này mới không gây ra tin tức lộn xộn gì.

Khương đạo ghét nhất chính là phim còn chưa ra mắt, scandal của diễn viên tổ phim đã bay đầy trời, Đông Ny này hiện tại cầm một chai nước trông mong sáp về phía Địch Thu Hạc, là muốn khiêu chiến công lực giáo huấn người của Khương đạo?

Ánh mắt quần chúng ăn dưa rất cổ quái, Đông Ny có chút gánh không được, nhạt nhẽo cười, nói, “Mọi người bận rộn, tôi đi thử vị trí.” Nói xong xoay người rời đi, phảng phất vừa nãy chỉ là đi ngang qua.

“Loại quay phim này trước tiên chủ động quen thuộc quá trình quay, người mới không để cho mọi người gia tăng gánh nặng đã không nhiều lắm, Đông tiểu thư rất tẫn chức.” Địch Thu Hạc đột nhiên mở miệng cảm thán một câu, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Bạch, ôn hòa nói, “Tổ ống kính còn phải bổ sung mấy đặc tả, cậu có thể tìm cơ hội tiếp cận tìm cảm giác ống kính một chút, đừng quên cậu còn có bài tập phải chụp.”

Không khí lúng túng bỗng nhiên tháo gỡ, nhân viên công tác rối rít tán thường nhìn về phía Địch Thu Hạc — trước giúp người mới tìm lý do giảm bớt lúng túng, gợi bầu không khí, lại không dấu vết nói sang chuyện khác, quan tâm tới học đệ tham ban, dặn dò đối phương hảo hảo chụp bài tập, Địch tiên sinh một trận giải vây, thật sự là rất quan tâm rất ôn nhu rất chu đáo a!

Không khí đột nhiên sôi nổi lên.

Hạ Bạch lé mắt nhìn Địch Thu Hạc, gia hỏa này, lại giở tiểu tâm cơ.

Địch Thu Hạc ôn nhu mỉm cười, quả nhiên là quân tử chỉ có ôn văn nhĩ nhã.

Hạ Bạch lật mắt trắng, ở trong lòng xí một tiếng.

Bổ sung đặc tả là việc rất vặt, Địch Thu Hạc tới tới lui lui quay lại bốn năm lần mới quay xong tất cả cảnh cần thiết, Hạ Bạch nhìn tới cau mày — khó trách Địch Thu Hạc có cơ ngực cơ bụng các loại cơ, cái cường độ quay phim này, tố chất thân thể hơi yếu chút khả năng liền theo không được.

Bên kia Đông Ny thử vị trí đã hoàn thành, đang thử quay cảnh đầu của cô ta — một trận truy người trên đường phố đơn giản.

“Cảnh kế tiếp chính là cảnh tình cảm.” Cùng Khương đạo trao đổi xong, Địch Thu Hạc đi tới phía sau Hạ Bạch đang giơ máy ảnh trảo chụp Đông Ny, ỷ vào cao hơn cậu một chút, lại giẫm ở trên bậc thang, dứt khoát đem cằm áp trên đỉnh đầu cậu, còn nhẹ nhàng cọ cọ.

Hạ Bạch ngừng lại, sau đó không chút do dự gấp khuỷu tay chọt eo anh, ghét bỏ nói, “Trên mặt anh vừa mồ hôi vừa phấn, đứng cọ lên người tôi, còn giở trò xấu cẩn thận tôi trảo chụp một đống lớn ảnh xấu của anh quăng lên mạng.”

Địch Thu Hạc cười, sau đó lui tránh ra, dịch cằm ra, giơ tay lên gẩy tóc cậu một cái, nói, “Thợ trang điểm nói da tôi rất tốt, xoa phấn ngược lại nhìn rất cứng, cho nên chỉ hơi xoa cho tôi chút che khuyết điểm, sao có thể có phấn.”

“Da mặt thật dày, không biết xấu hổ tự khen mình như vậy.” Hạ Bạch bị anh quấy rầy tới không cách nào trảo chụp Đông Ny nữa, bèn dứt khoát đặt máy ảnh xuống, xoay người trên dưới đánh giá anh một chút, lại nhìn quanh một vòng sân trường quay được dựng tới vô cùng chân thật này, trong lòng có chủ ý, chỉ chỉ buồng điện thoại ven đường, giương cằm, “Đứng qua kia, nghiêng dựa vào phía trên, đúng rồi, Thành Quân anh diễn hút thuốc lá không?”

“Hút.” Địch Thu Hạc đoán được ý đồ của cậu, nghe lời đi qua đứng vững, nhìn cậu cười, “Nhưng trên người tôi không có.”

“Nghiêm túc một chút.” Hạ Bạch hướng nhân viên làm việc đi ngang qua mượn điếu thuốc, tiến lên nhét vào trong miệng anh, sau đó lui về sau mấy bước, tìm tìm ánh sáng và góc độ thích hợp, từ từ điều chỉnh số liệu máy ảnh, nói, “Anh bây giờ là Thành Quân, không phải Địch Thu Hạc, đừng phá hỏng hình tượng.”

Địch Thu Hạc cúi đầu cười khẽ mấy tiếng, ngẩng đầu, tiếu ý toàn bộ thu xuống, lông mày khẽ nhăn lại, thân thể mặc dù nghiêng dựa vào trên buồng điện thoại, lại như cũ giữ nguyên bản năng quân nhân, sống lưng ưỡn rất thẳng. Nhưng bởi vì phải ngụy trang thành trùm buôn ma túy cờ bạc, thế là lại cố ý lộ ra một bộ âm tàn cà lơ phất phơ, tà tà cắn điếu thuốc.

Đúng, chính là cắn, không phải ngậm, cảm giác lưu manh kia lập tức liền ra.

Một vẻ mặt rõ ràng là Địch Thu Hạc, lại là người hoàn toàn xa lạ xuất hiện trong ống kính.

Hạ Bạch không tự chủ ngừng thở, tâm tình vốn chỉ là muốn chụp mấy tấm hình luyện tay nhanh chóng thay đổi, trở nên nghiêm túc, tay càng thêm cẩn thận điều chỉnh góc độ máy ảnh.

“Thành Quân.” Cậu đột nhiên mở miệng.

“Huh?” Nam nhân cắn điếu thuốc khẽ nghiêng mắt nhìn sang, trong nhãn mâu thâm thúy hàm chứa cảm xúc có chút làm cho người ta đọc không hiểu.

“Anh sẽ sống trở lại sao?”

Nam nhân hơi sững sờ, sau đó kéo lên khóe miệng không sao cả cười cười, trầm thấp nói, “Ai biết được chứ.”

“Phải sống.”

Nam nhân lại lần nữa nhìn tới đây, trên mặt không có tiếu ý.

“Sống sót trở về.”

Ánh mắt nam nhân lay động, giơ tay lên gỡ điếu thuốc trong miệng xuống, trầm mặc hồi lâu, gật đầu, “Được.”

Tách.

Sau đó là tiếng vỗ tay.

Hạ Bạch và Địch Thu Hạc tất cả đều sửng sốt, một để máy ảnh xuống, một nhanh chóng xuất diễn, nhất tề hướng về phía thanh âm truyền đến nhìn lại.

Khương Quan Sơn thả tay xuống, cầm lấy kịch bản đến gần, nhìn về phía Hạ Bạch hỏi, “Cháu xem kịch bản rồi?”

Hạ Bạch gật đầu, hơi có chút thấp thỏm, trả lời, “Xem qua, sư phụ cho cháu xem một phần, kịch bản của Thu Hạc cháu cũng hơi lật chút...... Có phải không thể xem hay không? Khương đạo yên tâm, cháu sẽ không tiết lộ nội dung kịch bản ra bên ngoài.”

“Đừng khẩn trương.” Khương Quan Sơn trên mặt mang tiếu ý, đưa tay muốn lấy máy ảnh của cậu qua nhìn một chút ảnh cậu vừa mới chụp, gật gật đầu, hòa ái nói, “Mấy lời thoại cháu vừa mới cùng Thu Hạc đối kia cảm giác nắm bắt tới rất chuẩn, nếu không phải cháu nói mấy lời kịch kia là thuộc về nữ chính, ta đều muốn đưa nhân vật này cho cháu.”

Hạ Bạch nhanh chóng khoát tay, khiêm nhường tỏ vẻ khích lệ này thật sự quá nặng, cậu vừa nãy chính là đầu óc nóng lên, sau đó Địch Thu Hạc theo cậu đầu óc nóng lên, thế là liền......

Địch Thu Hạc nghe vậy thì giật mình, nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Bạch, giơ tay lên khoát ở vai cậu, cố ý ái muội nói, “Yên tâm đê, nữ chính của tôi, vô luận phát sinh cái gì, tôi cũng đều sẽ sống sót trở về tìm cậu, dù sao cậu yêu tôi như vậy.”

Hạ Bạch mi tâm nhảy lên, đẩy anh ra hướng anh uy hiếp giơ giơ quả đấm — thành thật chút, con gà cay đứng đắng không quá ba phút!

Địch Thu Hạc cười hừ một tiếng, khiêu mi, đắc ý ấu trĩ — cậu đánh, dù sao cậu đánh không được, tới cuối cùng còn phải tôi nhường cho cậu.

Hạ Bạch tay ngứa ngáy muốn đánh anh.

“Các cháu tình cảm thật tốt.” Khương Quan Sơn kịp thời ngăn trở một trận bạo hành gia đình sắp phát sinh, cười trả lại máy ảnh cho Hạ Bạch, nói, “Chú hiện tại có chút hiểu lão Từ vì sao muốn kiên trì nhận cháu, không muốn tặng cho người khác. Tiểu Hạ, cháu có hứng thú theo tổ hay không, giúp chú Khương chụp bộ ảnh poster và tuyên truyền bộ điện ảnh này?”

Hạ Bạch há to mồm, tay nhận lấy máy ảnh run lên, thiếu chút nữa nện máy ảnh trên mặt đất. Địch Thu Hạc tay nhanh mắt lẹ giúp cậu ổn định, nhân cơ hội sờ soạng tay cậu.

“Khương, Khương đạo chú, ý chú là để cho cháu, cháu tới......” Nhân bánh này rơi tới quá lớn, Hạ Bạch nhịn không được nói lắp.

Đây nhưng là poster điện ảnh a, poster điện ảnh của Khương đạo!

Làm một đạo diễn cầm qua giải thưởng quốc tế, điện ảnh của Khương đạo là vững chắc ở màn ảnh nước ngoài! Hơn nữa nhất định sẽ đi dự giải! Tới lúc đó poster và ảnh tuyên truyền bộ điện ảnh này sẽ được dán ở các rạp chiếu phim lớn trong ngoài nước! Được các bình ủy lớn của giải thưởng điện ảnh quan sát nghiên cứu!

Điều này đại biểu cái gì? Đại biểu cậu nếu như chụp thành công poster bộ điện ảnh này, tên cậu trực tiếp xuất hiện trong mắt người xem trong ngoài nước, xuất hiện ở trong mắt những người đứng đầu trong giới điện ảnh!

Chủ yếu nhất chính là, nếu lần này chụp poster thành công, địa vị nhiếp ảnh của cậu ở giới giải trí tất nhiên lại muốn cất cao một tầng lớn!

Từ chụp ảnh trang phục, đến chụp bìa album, rồi đến chụp poster điện ảnh, cậu từng bước từng bước, đi đều là con đường hoàn toàn khác lúc trước! Cái này biểu thị, phát triển nghề nghiệp tương lai của cậu là hoàn toàn không có tính cực hạn! Vô hình trung, phạm vi cậu lựa chọn công việc liền mở rộng tới rất nhiều lĩnh vực, sau này cũng không phải công việc chọn cậu, mà là cậu đi chọn công việc!

Mà hết thảy điều kiện tiên quyết, đều là cậu có thể chụp poster cho bộ phim này của Khương đạo!

“Là ý tứ này.” Khương Quan Sơn bị phản ứng của cậu chọc cười, cười nói, “Sư phụ cháu không nói với cháu sao? Bài tập cháu lần này nhận được chính là một cuộc khảo nghiệm. Nếu lần này bài tập cháu chụp có thể làm cho hắn vừa ý, chú cũng vừa ý, như vậy poster bộ điện ảnh này liền giao cho cháu chụp. Nếu giữa chú với sư phụ cháu có bất kỳ một người không hài lòng như vậy liền để cho cháu lại mài một chút, mấy tháng sau chờ lúc điện ảnh sắp hơ khô thẻ tre, lại để cháu tới thử một lần. Vừa rồi chú xem ảnh cháu chụp, cảm thấy cũng không tệ lắm, cho rằng sư phụ cháu hẳn sẽ cho ra đánh giá giống chú, cho nên cháu khảo nghiệm thông qua, chụp poster giao cho cháu.”

Hạ Bạch hoàn toàn không nghĩ tới bài tập chụp ảnh lần này còn có một tầng ý tứ bên trong như vậy, trong lòng vừa mừng vừa sợ — kinh là tín nhiệm của sư phụ đối với cậu, hỉ cũng là tín nhiệm của sư phụ đối với cậu.

Cậu nhớ tới động tác lúc vừa mới học chụp ảnh nhóm sư phụ để cho cậu nghiên cứu poster, bừng tỉnh đại ngộ sau đó là cảm động cảm kích, mở miệng liền muốn đáp ứng công việc này, nhưng nhớ tới việc học và công việc của Ica, lại nhanh chóng thắng xe, ngượng ngùng nói, “Cảm ơn Khương đạo cho cháu cơ hội lần này, poster cháu dĩ nhiên muốn chụp, nhưng là chuyện theo tổ......”

“Băn khoăn của cháu chú hiểu.” Khương Quan Sơn cắt đứt lời cậu, hòa ái nói, “Sinh viên tự nhiên phải lấy bài vở làm trọng, việc chụp poster này có thể từ từ bàn bạc, tạm thời không vội, cháu trước tiên có thể về trường hảo hảo thương lượng chút với sư phụ cháu, định ra thời gian chụp thích hợp sau đó cho chú trả lời.”

Hạ Bạch thật lớn thở phào, nhanh chóng tỏ vẻ chờ sau khi về trường sẽ hảo hảo thương lượng với giáo viên chuyện này.

Đông Ny bên kia quay phim xảy ra chút vấn đề, Khương Quan Sơn sau khi nói xong chuyện liền bị phó đạo diễn gọi đi.

Hạ Bạch kích động trong lòng áp không được, nhịn không được giơ tay lên dùng sức đấm Địch Thu Hạc mấy cái, nhếch miệng lộ ra một nụ cười thật lớn, kích động nói, “Thu Hạc, tôi sắp chụp poster rồi! Đây chính là công việc chụp ảnh nhóm thương mại chính thức đầu tiên tôi nhận được!”

“Tiểu cẩu tử thật lợi hại.” Địch Thu Hạc cũng cười, chờ cậu không đấm mình nữa sau đó giơ tay lên ấn đầu cậu lại, dùng sức nhu nhu, trong lòng cũng kích động tới lợi hại, hết sức muốn ôm người tới trong ngực hảo hảo nhào một chút, nhưng bất đắc dĩ người yêu kích động lên rất hung, không khỏi bị bạo hành gia đình, anh chỉ có thể đè nén tâm tình nói, “Tôi ở tổ phim chờ cậu, cậu nhanh một chút tới đây.” Mấy ngày nay sớm chiều ở chung đã làm cho anh quen cuộc sống thời thời khắc khắc có thể nhìn thấy tiểu cẩu tử, lời mời này của Khương đạo đối với tiểu cẩu tử mà nói là nhân bánh lớn, đối với anh mà nói lại không phải là không?

Vương Bác Nghị làm phông nền hồi lâu: Địch thiếu, anh có phải đã quên còn có tồn tại của trợ lý tôi đây rồi hay không? Anh hiện tại cười tới rất ngu, hình tượng đã sắp sụp đổ anh có biết anh không?

Vui vẻ của Địch Thu Hạc chỉ kéo dài 10 phút, 10 phút sau, cảnh đầu của Đông Ny rốt cục trắc trở hoàn thành, cảnh đối thủ của hai người bắt đầu quay.

Thành Quân sắp chạy thoát cảnh sát truy tung một mình chạy tới bến tàu, bị Đồ Tú mà Đông Ny diễn ngăn ở cửa hẻm nhỏ, hai người bộc phát một trận cãi vã kịch liệt, Đồ Tú cầu xin Thành Quân tự thú, Thành Quân có nhiệm vụ trong người, không cách nào giải thích, mắt thấy cảnh sát sắp đuổi theo tới đây, Đồ Tú lại có dấu hiệu gọi đồng bạn tới hỗ trợ, anh dưới tình thế cấp bách chỉ có thể làm bộ thỏa hiệp, sau đó lúc Đồ Tú đến gần một dao đâm người ngất, ôm áy náy và quyết tuyệt không thôi đối với người yêu rời đi, tới trận chiến sinh tử kia.

Đây là một cảnh quay đối với tâm tình biểu đạt có yêu cầu rất cao, áp lực của Đông Ny và đạo diễn đều rất lớn, mà Địch Thu Hạc? Anh là áp lực chất lớn.

“Đó là một con đường không quay lại được, Thành Quân, anh nếu vẫn là con người, thì không nên tiếp tục đi như vậy!” Đồ Tú kích động hô, trong mắt ẩn ngấn lệ, tóc chật vật tán loạn, bả vai lay động, tâm tình lâm vào bờ vực sụp đổ.

Thành Quân đứng ở phía ánh sáng rõ ràng lờ mờ, không cách nào giải thích, bèn chỉ có thể trầm mặc.

“Đi theo em.” Đồ Tú lau mặt, biểu tình trở nên kiên định, dùng súng nhắm ngay anh, “Thành Quân, là anh ép em như vậy...... Ngồi xổm xuống! Giơ tay lên, không được phản kháng!”

“Đồ Tú.” Thành Quân rốt cục mở miệng, tiến lên một bước đi vào chỗ ánh sáng sáng rực, biểu tình u ám không rõ.

Đồ Tú nhịn không được lui về sau một bước, ánh mắt tránh né, chấp nhất quát lên, “Không được nhúc nhích! Giơ tay lên, mau!”

“Ngừng! Qua!”

Khương đạo phất tay, nhân viên làm việc khẩn trương nhìn tất cả đều thở phào.

Cảnh này đã NG mười mấy lần, tiếp tục không qua mọi người sẽ bị áp suất thấp của phim trường bức tử.

“Nghỉ 10 phút, quay cảnh cuối cùng!” Khương đạo vỗ vỗ kịch bản.

Nhân viên làm việc thần kinh lại căng thẳng, liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhất tề nhìn về phía Địch Thu Hạc đang đi xuống nghỉ ngơi — bọn họ đứng xem đều mệt thành như vậy, Địch Thu Hạc bồi Đông Ny một lần lại một lần quay lại hẳn có bao mệt.

Ai, mang theo người mới thật quá chịu tội.

Hạ Bạch đưa nước cho Địch Thu Hạc, mày nhíu lại, ngữ khí có chút lo lắng, “Anh vẫn ổn chứ.” Vì hiệu quả ánh sáng, Địch Thu Hạc vẫn luôn đứng ở chỗ khuất sáng, góc đó không có gió, lại khó chịu, đứng một lúc chính là một thân mồ hôi, chỉ xem đã cảm thấy khó chịu.

“Không sao, Đông Ny là con gái cũng không nói mệt, tôi một đại nam nhân chả lẽ còn không bằng cô ấy?” Địch Thu Hạc uống nước, dùng ngữ khí trêu chọc trấn an cậu một câu, sau đó giống như tùy ý nói, “Tiểu Bạch, cảnh này quay xong tôi liền có thể nghỉ ngơi, tôi ra một thân mồ hôi, sau khi kết thúc công việc muốn thay quần áo, cậu giúp tôi tới trong xe lấy một chút?”

Vương Bác Nghị làm nền một ngày xung phong nhận việc, bừng bừng xoát cảm giác tồn tại, “Địch thiếu, tôi đi lấy, anh và Hạ tiên sinh nghỉ ngơi là được rồi.” Nói xong xoay người sải bước rời đi, đem hình tượng trợ lý tri kỉ làm 10/10.

Địch Thu Hạc chuẩn bị sai Hạ Bạch đi để quay cảnh ôm cuối cùng: “......” Trợ lý quá cố gắng cũng là vấn đề.

“Kia......” Anh xoắn xuýt một chút, lại lần nữa kiếm cớ, “Tiểu Bạch, tôi muốn uống nước đá, cậu đi —”

Hạ Bạch từ trong tủ lạnh nhỏ lấy ra một chai nước nhét vào trong tay anh, chân mày vẫn như cũ nhíu lại, “Biết ngay anh sẽ muốn uống đá, cho, tôi bảo trợ lý Vương chuẩn bị đấy.”

“......”

“Làm sao không uống?” Hạ Bạch nghi ngờ.

Địch Thu Hạc yên lặng vặn chai nước uống một hớp, lại nói, “Còn có khăn lông ướt......”

Hạ Bạch thần kỳ từ trong tủ lạnh nhỏ bưng ra một cái chậu nhỏ, trong chậu có nước và đá, ở giữa đặt một cái khăn lông trắng muốt. Cậu cầm lấy khăn lông, vừa văn vừa nói, “Lát nữa thợ trang điểm sẽ đến bổ trang cho anh, anh dùng cái này dùng sức lau mặt, lau cổ với vai là được, hiểu?”

“...... Hiểu, vậy quạt......” Anh vùng vẫy giãy chết.

Hạ Bạch nhét khăn lông vào trong tay anh, từ sau tủ lạnh nhỏ lấy ra quạt điện nhỏ mở ra, cẩn thận nhắm ngay thân thể anh tránh tóc, “Kiểu tóc của anh không thể loạn, cho nên quạt gió lớn không thể thổi, liền dùng cái nhỏ một chút đi.”

Địch Thu Hạc hít sâu, nhìn về phía cái tủ lạnh nhỏ chướng mắt kia, cắn răng, “Không nghĩ tới trợ lý Vương một đại nam nhân, làm việc cư nhiên tỉ mỉ như vậy.” Trừ tiền lương! Phải trừ tiền lương! Bình thường sao không thấy hắn chu đáo như vậy!

Hạ Bạch nghe vậy ôm ngực lé mắt, “Nam nhân thì không thể tỉ mỉ? Địch ba tuổi, anh kỳ thị giới tính?”

Địch Thu Hạc cứng đờ, dè dặt giương mắt nhìn cậu, vừa vui vừa chua hỏi, “Mấy thứ này hẳn sẽ không đều là cậu......”

Hạ Bạch hừ lạnh một tiếng, đẩy anh tới trên ghế nghỉ ngơi ngồi xuống, mình thì ngồi ở trên ghế nhỏ một bên, từ trong tủ lạnh nhỏ lấy ra vụn băng tách ra, vừa hút vừa cầm máy ảnh loay hoay, không để ý tới anh.

Quạt điện nhỏ lắc lư thổi gió, Địch Thu Hạc nhìn vụn đá trong miệng Hạ Bạch vểnh vểnh, đột nhiên cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, nhanh chóng hung hăng dội một ngụm lớn nước đá, sáp qua nhỏ giọng hô, “Tiểu cẩu tử......”

Hạ Bạch cười lạnh một tiếng.

Địch Thu Hạc: “...... Tôi cũng muốn ăn đá bào.”

Hạ Bạch ngừng lại, giận đến đem một nửa đá bào khác cũng liếm một ngụm.

Ầm, Địch Thu Hạc không tiền đồ nuốt nước miếng.

Vương Bác Nghị vừa lúc trở lại nhìn thấy một màn này: “......” Địch thiếu quả nhiên có chỗ nào không đúng lắm......

Địch Thu Hạc đứng trước ống kính đầy đầu đá bào, từ từ tự mình thôi miên, ở trong đầu đem Đông Ny đứng đối diện biến ảo thành đá bảo tiểu cẩu tử vừa mới gặm qua — thế là biểu tình của anh trong nháy mắt lại khát vọng, hết sức phù hợp với tâm tình lúc này của Thành Quân.

Ghi chép trường quay gõ bảng, cảnh cuối cùng của hôm nay bắt đầu quay.

Đồ Tú mà Đông Ny diễn rốt cục thuyết phục Thành Quân, kích động đặt súng xuống nhào tới, muốn ôm người yêu lạc đường biết quay lại của mình. Thành Quân giương cánh tay, tiếp được cánh tay siết chặt phía sau hơi lộ vẻ khắc chế của cô, tay từ từ sờ lên cổ cô.

Vị trí máy phụ trách quay đặc tả từ từ nhích tới gần, thân thể Địch Thu Hạc đột nhiên cứng một cái.

“Ngừng!” Khương đạo cau mày, nhìn về phía Đông Ny, “Cháu vừa mới làm gì đó? Đồ Tú quả thật tâm tình rất kích động! Nhưng cô ấy hiện tại vẫn chưa làm rõ tâm ý với Thành Quân, cho nên là trong khắc chế mang theo cẩn thận! Cháu dán Thu Hạc gần như vậy làm gì! Còn mặt cháu nữa, đừng dán vào cổ Thu Hạc gần như vậy! Thành Quân là quân nhân, quân nhân rất có tâm phòng bị, cháu gần sát cổ nó, là muốn bị nó trực tiếp vạch trần?”

Địch Thu Hạc ngay từ lúc Khương đạo hô “Ngừng” liền lui ra, lúc này đang cầm khăn giấy lau vết son môi dính vào trên cổ.

Khương đạo thấy thế chân mày dựng thẳng tới cao hơn, tức giận nói, “Bổ trang cho Đông Ny là ai! Son môi tô đậm như vậy là muốn làm gì! Đi tới lau cho nó!”

“Đạo diễn, tôi không có đánh son môi cho cô ấy, chỉ xoa chút lên màu......” Thợ trang điểm yếu ớt giải thích, tỏ vẻ mình không muốn cõng nồi (*).

((*) ý là chịu tiếng xấu thay cho người khác)

Nhân viên làm việc ào một cái đều nhìn về phía Đông Ny.

Đông Ny cắn môi, có chút lúng túng cười, giải thích, “Cháu chính là tùy tiện bôi một chút......” Kỳ thực màu son môi kia không tính là đậm, chỉ là so với cái lúc trước thợ trang điểm tô lộ ra trơn bóng hơn chút, đây vốn chỉ là tiểu tâm cơ của nữ sinh, lại không nghĩ rằng sẽ bị một động tác lau của Địch Thu Hạc phóng đại vạch trần.

Cô ta nhìn một cái Địch Thu Hạc lau xong son môi sau đó tiến tới bên cạnh học đệ nói gì đó, khẽ cau mày. Cô ta vừa nãy có sáp Địch Thu Hạc gần như vậy ư, cư nhiên sẽ cọ son môi tới......

Cảnh đầu hủy bỏ, cảnh hai bắt đầu.

Động tác giả Địch Thu Hạc làm đánh vào cổ Đông Ny, sau đó cẩn thận đặt người mềm nhũn trong ngực xuống, ánh mắt phức tạp nhìn cô vài giây, xoay người sải bước rời đi.

“Ngừng!”

Khương đạo cảm thấy có chút đau đầu, giáo huấn, “Đông Ny, người sau khi bị đánh ngất xỉu là ngã như vậy sao! Đã nói đừng dán Thu Hạc gần như vậy, vừa nãy chỉ đạo võ thuật lúc chạy cảnh với cháu không phải ngã rất tốt sao, làm sao thay Thu Hạc thì không được!”

Hạ Bạch bên ngoài nhíu nhíu mày, có chút đồng tình Địch ba tuổi — vừa rồi Đông Ny rõ ràng là cố ý cọ lên người Địch Thu Hạc.

Địch Thu Hạc lúc Đông Ny bị giáo huấn lại lần nữa bu lại, trên mặt không có gì, ngữ khí lại mang theo chút ủy khuất, “Tiểu cẩu tử, nữ nhân kia chiếm tiện nghi tôi.” Đã không thể phóng thích tiểu cẩu tử, vậy thì dùng mọi cách biểu đạt không tình nguyện của mình! Cố gắng phủi sạch quan hệ với Đông Ny! Tuyệt không có thể để cho tiểu cẩu tử hiểu lầm!

Hạ Bạch co rút khóe miệng, mặc dù biết sự thật quả thật như thế, nhưng lại nói không ra lời an ủi — luôn cảm giác một khi an ủi, cái đuôi phía sau Địch ba tuổi liền sẽ trực tiếp vểnh lên.

“Cô ta bôi son lên người tôi, còn cọ tôi.” Địch Thu Hạc một bộ khó có thể mở miệng, cầm lấy tay cậu đặt lên ngực mình, giống như da thịt tiểu bạch thỏ chỉ bị xâm phạm, “Tiểu cẩu tử, tôi cảm thấy chỗ bị cô ta cọ qua giống như có sâu đang bò, cậu đuổi giúp tôi.”

Hạ Bạch rốt cục nhịn không được hất tay anh ra, cắn răng thấp giọng nói, “Tôi thấy anh ngược lại rất hưởng thụ, ít giả bộ đáng thương!” Cậu cũng không tin lấy xảo trá của Địch Thu Hạc, sẽ trị không được một người mới mượn quay phim câu dẫn anh! Quỷ ấu trĩ này rõ ràng là đang xem náo nhiệt!

“Tiểu cẩu tử cậu oan uổng tôi.” Địch Thu Hạc càng ghé sát vào, giải thích tới một chút cũng không để tâm, “Tôi chỉ là đang cho người mới một cơ hội để phát huy.” Loại người mới không hiểu chuyện này, không chịu ít mắng là sẽ không ngoan.

Hạ Bạch ghét bỏ hất tay anh ra, tay nghịch dây máy ảnh, cau mày nói, “Đừng đùa nữa, tốc chiến tốc thắng, Đông Ny là nữ chính, cảnh đối với anh nhiều nhất, cô ta nếu vẫn là trạng thái này, chịu tội chính là anh.”

“Đau lòng?” Địch Thu Hạc tiếp tục sáp lên trước, làm như rốt cục bị trạng thái giống như ghen của cậu dỗ hài lòng, cười nói, “Tiểu cẩu tử, nhìn tôi thật kỹ, tôi lập tức đi giải quyết cô ta.”

Hạ Bạch lật anh một cái mắt trắng, không muốn để ý tới anh.

Cảnh thứ 3 bắt đầu.

Đông Ny rốt cục không xuất ra thiêu thân nữa, nội dung phim thuận lợi mà phát triển đến ôm.

Nhận thấy được tay Đông Ny ở sau lưng ái muội hoạt động, Địch Thu Hạc ngừng lại, dư quang nhìn một cái phía Hạ Bạch bên sân, đầu hơi thấp, dùng thanh âm chỉ hai người có thể nghe được nói, “Đông Ny, vị kim chủ kia sủng ái cô, là bởi vì cô lớn lên giống mối tình đầu của hắn ta.”

Thân thể Đông Ny chợt cứng đờ.

Địch Thu Hạc đúng lúc làm ra động tác chém sau cổ cô ta, sau đó dựa theo kịch bản sắp xếp ôm chặt cô ta một cái, từ từ buông ra, tiếp tục thấp giọng nói, “Cho nên cô cũng không có quan trọng như trong tưởng tượng, một món đồ chơi không nghe lời, tâm bất chính, cô cảm thấy cô sẽ có kết quả gì?”

Đông Ny trợn to mắt nhìn anh, không dám tin lại sợ hãi, tay không tự chủ túm lấy quần áo sau lưng anh.

“Phủng cô thành diễn viên, là bởi vì thuận tiện rửa tiền.” Địch Thu Hạc từ từ kéo tay cô ta xuống, đầu hơi ngẩng lên, chỉ để cho camera quay được ánh mắt anh khắc chế lại thâm tình, thấp giọng nói, “Đừng chọc tôi, cô quấn tôi hắn ta sẽ lo lắng, cho nên thành thật một chút, vật thay thế lớn lên giống nhau rất dễ tìm, tôi tùy thời có thể nghĩ cách để cho kim chủ của cô thay đổi cô.” Vừa nói tay ở trên sơi đay sau lưng Đông Ny gõ một cái.

Đông Ny ngừng lại, thân thể không tự chủ mềm xuống, “Anh......”

Địch Thu Hạc khom lưng đỡ cô ta một cái, ra lệnh, nhắm mắt lại, “Nhắm mắt lại.”

Đông Ny trực giác nhắm mắt lại, ngã trên mặt đất.

Địch Thu Hạc thu tay lại, khẽ nghiêng đầu về phía Hạ Bạch, làm bộ như không đành lòng nhìn Đông Ny nằm trên mặt đất, sau khi dừng lại vài giây, xoay người rời đi.

“Dừng! Qua!”

Khương đạo phất tay, có chút kinh hỉ về phát huy cảnh này của hai người, “Tâm tình kinh ngạc lại đau đớn trong nháy mắt Đông Ny bị đánh ngất kia cảm xúc nắm chặt tới phi thường đúng lúc, Thu Hạc dẫn dắt rất tốt, tiếp tục giữ vững!”

Mọi người bị hành hạ một ngày nghe vậy không nhịn được hoan hô.

Địch Thu Hạc từ đầu kia hẻm nhỏ đi về, thân sĩ đỡ Đông Ny vẫn như cũ còn nằm trên mặt đất dậy, sau đó làm bộ không nhìn thấy sắc mặt tái nhợt ngạc nhiên của cô ta, sau khi chào hỏi Khương Quan Sơn trở lại bên cạnh Hạ Bạch, trực tiếp treo người tới trên người cậu, cọ cọ, lên án, “Tiểu cẩu tử, tôi bị làm bẩn, mùi nước hoa trên người Đông Ny rất khó ngửi.”

“Khó ngửi anh còn cọ lên người người ta.” Hạ Bạch từ trong ánh mắt thâm tình anh cuối cùng nhìn sang kia lấy lại tinh thần, nhớ tới biểu tình của Đông Ny lúc được trợ lý đỡ rời đi, nhíu nhíu mày, đẩy anh một cái sau đó hỏi, “Anh vừa nãy nói với Đông Ny cái gì? Vẻ mặt cô ta có chút là lạ.”

Địch Thu Hạc cười hướng trong lỗ tai cậu thổi khí, “Tôi nói với cô ta tôi thích nam nhân, đối với nữ nhân cứng không nổi.”

Hạ Bạch sửng sốt, sau đó đẩy anh ra xoa da gà không tự chủ nổi lên, tức giận nói, “Sao anh không dứt khoát nói cái phía dưới của anh, trym chính là trang trí!” Gà cay này thật là lời gì cũng dám nói ra ngoài! Cũng không sợ Đông Ny mua thủy quân hắc anh ta!

Địch Thu Hạc cười tiếp tục sáp qua, kéo tay cậu, ái muội nói, “Vậy cậu sờ chút, xem chym tôi có phải trang trí hay không.”

Hạ Bạch ghét bỏ hất ra, đối với không cần mặt mũi của anh triệt đề tòng phục.

“Không sờ thì thôi, dù sao cậu cũng đã thấy tiểu Thu Hạc của tôi, còn khen tôi vốn liếng không tệ.” Địch Thu Hạc tự giác được sủng một ngày vẫn là nhịn không được vểnh đuôi lên.

Hạ Bạch tỏ vẻ muốn đánh chết anh.

Vương Bác Nghị vừa lúc đưa nước tới đột nhiên dừng bước, biểu tình cứng nhắc có chút nguy hiểm nổ tung — Không, hắn vừa rồi khẳng định nghe lầm gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.