Mua Nam Thê

Chương 43: Chương 43: Hạnh Phúc




CHƯƠNG 42: HẠNH PHÚC

Dân gian có câu nói “Tháng giêng vui chơi, hai tháng đùa giỡn”. Nói đúng là vào đầu xuân, các tiền nhân là mặc kệ công việc, tận tình hưởng thụ thành quả một năm lao động cho đến hồi xuân, vạn vật sống lại. Nhưng câu nói này không thích hợp với người nghèo đói, bởi vì dạng này càng làm người ta không có cơm ăn. Cũng không phải giống như Hoắc gia nhà đại phú như vậy, bởi vì…… nhàn rỗi vẫn là nhàn rỗi.

Gia quy Hoắc gia gồm có ba trăm năm mươi bốn quy định: Phàm là nô bộc trong phủ đều có khế. Sinh khế, sáng tới tối về Tử khế, năm trước đi mười sáu về.

Là có ý gì? Hỏi rất hay!

Nói đúng là: Chỉ cần là người làm ở Hoắc phủ mọi người phải có khế ước. Người ký sinh khế giống như cầm cố [ thời hiện đại nói chính là làm công bán thời gian], sáng sớm đến đây buổi tối về nhà. Mà tử khế chính là đem cả đời đều bán cho Hoắc phủ, người như vậy có thể về nhà trước đêm trừ tịch mừng năm mới, mười sáu tháng giêng thì trở về.

Người trong Hoắc gia hàng năm đều trải qua như vậy, năm nay cũng không ngoại lệ.

Vốn mọi người đều trải qua như vậy là không có gì để nói, nhưng năm nay Hoắc gia có thêm một thành viên mới. Không phải lão gia hay thiếu gia của Hoắc gia có con, mà là gia chủ Hoắc gia — Hoắc Ngạn cưới vợ.

Vũ Sinh ôn nhu thuận theo tuy rằng là một nam tử, nhưng cũng không có gì đáng nói. Nhưng mà chuyện xấu duy nhất này lại cùng hắn có liên quan. Bởi vì đệ đệ của hắn — Lục Vũ Tiêu trốn học.

Kỳ thật Vũ Tiêu cũng không có thoát được quá xa, chỉ là chạy trốn tới phòng ngủ Vũ Sinh mà thôi. Khi hạ nhân Liễu Uyển đều bỏ hết công việc đi tìm “Cữu lão gia” mới đến hai ngày, thì Vũ Tiêu lại đang mồm to ăn tô bính Vũ Sinh làm.

“Vũ Sinh phụ thân, Vũ Sinh phụ thân, tiểu cậu không thấy……” Tiểu Tư còn chưa vào cửa đã nghe tiếng hô từ xa vọng lại. Mà tiếng cuối cùng, khi Tiểu Tư vào nhà nhìn thấy Vũ Tiêu liền nuốt trở về.“Tiểu cậu đang ăn cái gì? Ta cũng muốn!”

“Không cho, đây là ca ca làm cho ta!” Vũ Tiêu đứng ở trên ghế nâng lên thật cao, làm cho Tiểu Tư mới năm tuổi nhảy như thế nào cũng với không tới. Vì thế, dân cư mất tích lại gia tăng thêm một đứa.

Vũ Sinh không tiến lên khuyên giải, chỉ cười, nhìn bọn nhỏ chơi đùa.

Đi theo phía sau Tiểu Tư, Tiểu Niệm đứng ở cửa xem náo nhiệt, cho đến khi Tiểu Tư sắp khóc mới lên tiếng, “Tiểu cậu, cho ca ca ta ăn một khối đi.” Tiểu Niệm nhấn mạnh hai chữ “Ca ca”, uy hiếp Vũ Tiêu nếu không cho, nó liền vì ca ca mình mà đoạt lấy.

Vũ Tiêu nhìn Tiểu Niệm trong chốc lát, “Được rồi, chỉ có cùng nơi nga, không được lãng phí!”. Vũ Tiêu thống khoái chia xẻ vì nó tìm được người đồng bệnh tương liên rồi – lại có thêm một người quan tâm ca ca.

“Tiểu Niệm, cho ngươi một nửa nè.” Tiểu Tư tiếp nhận bính liền xoay người chạy đến bên cạnh đệ đệ.

“Ta không cần, chính ngươi ăn đi.” Tiểu Niệm lắc lắc đầu nói.

“Đây chính là Vũ Sinh phụ thân làm nga!” Tiểu Tư dương dương tự đắc với miếng bính trong tay.

“Ân.” Tiểu Niệm nhìn bính gật gật đầu.

Nhìn hai huynh đệ đem tô bính cắn vào miệng, Vũ Tiêu mỉm cười hỏi, “Ăn ngon không?”

“Hảo, hảo, ăn ngon!” Tiểu Tư trả lời. Còn Tiểu Niệm lại không ra tiếng, đang cố nuốt miếng bính xuống. Kỳ thật lúc vừa mới cắn, hai huynh đệ liền hối hận, trong lòng thầm nghĩ “Hoàn hảo chỉ có một nửa thôi”.

“Ca ca, có thể ăn điểm tâm được chưa?” Nhìn thấy một ngụm bính cuối cùng đã được nuốt vào miệng, Vũ Tiêu ngẩng đầu hỏi Vũ Sinh vẫn đứng ở một bên.

“A,” Vũ Sinh như là nhớ tới cái gì, “Ta đi nhìn xem.”

Vũ Sinh vừa rời đi, Tiểu Tư cùng Tiểu Niệm lập tức nhăn mặt nhíu mày, “Cứng quá a!”

“Còn không phải tại cha các ngươi, đem bính ca ca vất vả làm bỏ một đêm!” Vũ Tiêu bĩu môi, “Này, uống miếng nước sẽ không cứng nữa.” Xét thấy hai huynh đệ ở trước mặt Vũ Sinh “biểu hiện tốt đẹp” [ kỳ thật là không có can đảm đem thứ đó nhổ ra ], Vũ Tiêu đã đem hai người trở thành bằng hữu.

Không bao lâu Vũ Sinh liền bưng điểm tâm trở lại, “Tiểu Tư, Tiểu Niệm cũng đến cùng nhau ăn đi.”

Bốn người ngồi vây quanh, vui vẻ ăn điểm tâm nóng hôi hổi, đều không chú ý tới hoặc là nói đã quên mọi người bên ngoài vẫn còn đang tìm kiếm. Thẳng đến –

“Trúc Hiên đổi thành Mặc Hương Trai khi nào, tại sao ta lại không biết?” Một đạo thanh âm lạnh như băng vang lên.

“Lão gia!” Nghe được thanh âm Hoắc Ngạn, Vũ Sinh lập tức buông bát đũa, đứng lên kính cẩn chào.

“Cha!” Tiểu Tư cùng Tiểu Niệm ở một bên học theo.

“Sưu –” Vang dội tiếng húp cháo, không cần hỏi nhất định là Vũ Tiêu.

“Hừ, mười lăm ngày đã là xử lý khoan dung đối với các ngươi. Hiện tại thế nhưng ngày đầu tiên bái sư liền không thấy bóng người! Muốn nặng tay a!” Thanh âm Hoắc Ngạn tựa như gió lạnh ngoài cửa, làm cho người ta lạnh đến trong xương.

“Lão nhân, bọn họ là tới tìm ta!” Vũ Tiêu tà tà nhìn người tới liếc mắt một cái, tiếp tục ăn cháo.

“Vũ Tiêu! Không được như vậy!” Vũ Sinh ngăn lại Vũ Tiêu, “Lão gia, là ta không tốt, nghĩ đến hôm nay mới mùng mười, còn không đến……, chậm trễ bọn họ đi thư phòng!”

“Dám làm sẽ dám chịu, không cần ngươi vì bọn họ gánh tội thay. Trác Anh, gia pháp đến!”

“Không cần!” Vũ Sinh hộ ba đứa nhỏ ở sau người, “Lão gia không cần!”

“Ngươi tránh ra!” Hoắc Ngạn nghiêm mặt mệnh lệnh.

Ngay tại thời điểm hai người đang tiến vào giai đoạn “giằng co” lẫn nhau, “Ha ha, hảo một bức tranh nghiêm phụ từ mẫu!”

“Câm miệng!” Hoắc Ngạn đang nổi nóng, mở miệng không chút cảm tình.

Mà khi Vũ Sinh nghe đến hai chữ “từ mẫu” liền đỏ mặt, lại có người nói hắn giống “nương”.

“Lão gia bớt giận.” Trác Anh sắc mặt không thay đổi nói: “Lần này muốn an bài ba vị thiếu gia cùng nhau đọc sách xác thực là chuyện quá đột ngột, các thiếu gia không thích ứng cũng có thể lý giải.”

“Ta đã cho bọn chúng một ngày để điều chỉnh.” Với Hoắc Ngạn xem ra: Đến trường chỉ là một chuyện vô cùng đơn giản, căn bản không cần thích ứng.

“Lão gia không cần suy bụng ta ra bụng người.” Trác Anh dùng ngón chân cũng biết Hoắc Ngạn là đang nghĩ đến y mới trước đây.“Tiêu thiếu gia vừa mới tìm được ca ca, muốn được ở chung vài ngày cũng là nhân chi thường tình. Không bằng lão gia cho ba vị thiếu gia nhập học trễ một chút. Hay là ngươi sợ ở chung lâu, tâm Vũ Sinh sẽ bị đệ đệ hắn cướp đi?” Một câu cuối cùng Trác Anh ở bên tai Hoắc Ngạn nhỏ giọng nói.

“Không cần kích ta!” Hoắc Ngạn nhìn chằm chằm Vũ Sinh cứ như gà mái bảo vệ gà con, thật đúng là giống như Trác Anh nói “từ mẫu” A! Mẹ, con, hơn nữa y lại là một phụ thân không hợp cách, nhưng đây chính là một gia đình, là người này cho y.“Hai mươi! Ngày đó chính thức bái sư.” Hoắc Ngạn nói xong liền chuẩn bị rời đi.

“Lão gia!” Vũ Sinh ngượng ngùng mở miệng, “Ta vừa mới đến phòng bếp nhìn thấy có sẵn nguyên liệu, ta nghĩ……”

“Hảo.” Không đợi Vũ Sinh nói xong Hoắc Ngạn liền đáp ứng. Thê tử vì trượng phu nấu cơm, không nghĩ tới Hoắc Ngạn y còn có cơ hội thể nghiệm một ngày ấm áp như vậy. Hạnh phúc rất đơn giản, cũng có vẻ rất không thật!

Đồng dạng cảm giác hạnh phúc còn có Vũ Sinh. Tìm được đệ đệ vẫn luôn thương nhớ, Hoắc Ngạn không hề bắt buộc hắn, bọn nhỏ lúc còn lại thật đáng yêu……, nếu ngày có thể qua như vậy cả đời, Vũ Sinh tin tưởng chính mình nhất định sẽ cười mãi cho đến ngày nhập liệm.

Nhưng mà, tựa như câu nói của người xưa “Chỉ có hạnh phúc sẽ không là cuộc sống”, chuyện xấu vẫn tồn tại……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.