Mua Phu

Chương 11: Chương 11




Quả nhiên có đến thanh lâu nhưng lại rất ngoan ngoãn. Lúc này tinh thần vẫn còn rất cao, chẳng hề có bộ dáng của nam nhân vừa với tìm hoan mua vui xong.

Nàng cười thầm. Trên đời này còn có nam nhân nào ngốc nghếch như hắn thế? Đã vào vườn hoa rồi mà còn không biết hái mấy đóa xuống mà tận hưởng lạc thú trước mắt. Mục Hướng Vũ nàng thật biết chọn, chọn trúng một tên ngốc rất an phận.

“Chàng thôi đi, Thanh Thanh đang ở đây đó.” Nàng miễn cưỡng nói một câu, khép lại áo, che lấp bộ ngực vừa bị lộ ra phân nửa. Vẻ mặt bình tĩnh trở mình, ôm trọn lấy đứa nhỏ.

Thanh Thanh đã đùa chán chê rồi, không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào nữa. Nước miếng chảy xuôi xuống, ướt cả gối!

“Mục Hướng Vũ!” Hắn nghiến răng nghiến lợi. Có ngốc cỡ nào cũng biết nàng đang ghẹo hắn mà.

Có người dám đem chuyện này ra đùa cợt vậy sao? Làm người ta dục hỏa tăng vọt rồi lại xoay người đi ngủ cho được sao? Khá lắm! Tiểu hỗn đản*! (hỗn đản: (tiếng chửi) đồ trứng ung, đồ khốn)

Thiếu chút nữa là nàng đã thất thanh cười to.

Tên ngốc này! Vậy mà còn không biết cường thế xông lên, đem tất cả chiêu thức toàn thân trêu ghẹo, làm cho nàng không thể không muốn được hay sao? Nói không được, là liền ngoan ngoãn không dám vượt qua Lôi trì dù chỉ một bước. Xứng đáng là gã ngốc cho nàng đùa chơi mà!

“Vũ nhi…” Toàn thân bực bội vì không được ai để ý đến, vô cùng đáng thương, gọi một tiếng.

Căn phòng hoàn toàn im ắng.

“Nàng khi dễ ta…”

“Ồ…” Đáp lại hắn là một tiếng ậm ừ khó hiểu, sau đó là tiếng thở nhè nhẹ đều đều, biểu hiện chủ nhân của nó đã đi vào giấc ngủ.

Chọc hắn rồi đi ngủ thật sao?

“…Có còn yêu ta không?” Hỏi rất ai oán.

“Yêu…” Mơ hồ đáp lời.

Được rồi, cam nguyện.

Thừa dịp nàng trước khi ngủ thần trí thường hay mơ màng không rõ, câu kéo ở nàng một câu nói ngọt, xoa dịu lại trái tim đang khô cạn. Đó là một nghi thức cố định trước khi đi ngủ.

Ây da, hắn thảm quá đi…

———- *** ———–

Lại nửa năm nữa trôi qua. Trần Hương Cư buôn bán càng lúc càng tốt. Hắn lại tìm một chỗ khác để mở chi nhánh.

Vì thế, Mục Hướng Vũ đưa ra yêu cầu, xem có thể mời Linh Nhi đến giúp một tay hay không.

Sao hắn lại không hiểu được tâm tư của nàng chứ. Nàng muốn giúp Linh Nhi, để cuộc sống của nàng ấy ổn định hơn nhưng lại sợ sẽ làm tổn thương đến lòng tự tôn của đối phương. Lo lắng cẩn trọng, đến khi chân chính cần thiết mới thuận theo tự nhiên mà đưa ra đề nghị.

Hắn cũng nhận lời, dựa theo ý nàng mà an bài thỏa đáng.

Chi nhánh mở ra chưa được bao lâu, hắn lén trộm lấy nửa ngày nghỉ, ôm Thanh Thanh, cùng nàng dắt tay nhau đi dạo chợ.

Trước kia, cuộc sống bận rộn suốt ngày đêm. Chỉ có thể nghĩ đến làm sao lo cho cuộc sống của nàng ngày càng tốt hơn. Chưa bao giờ có thể nhàn nhã như vậy cùng làm bạn với nàng, cảm nhận sự náo nhiệt của phiên chợ đông.

Bây giờ, cửa hàng đã thuê được tiểu nhị, hắn có thể bầu bạn với nàng bất cứ lúc nào.

Hắn nói: “Muốn đến đằng kia không? Chân trời góc biển gì ta cũng sẽ đi với nàng.”

Nàng cười, trả lời: “Đúng vậy, bây giờ thành đại gia rồi liền tiêu tiền như nước ha.”

Tiêu tiền như nước không phải là trọng điểm, mà là cuối cùng đã không còn để nàng phải chịu thiệt thòi nữa. Có thể dẫn nàng đến tiệm ăn, gọi cho nàng món ăn nàng thích nhất mà không cần phải tính toán xem hết bữa cơm này sẽ còn có bữa cơm sau hay không.

Nàng nói muốn đến Thiên Hương Quán ăn bánh bông tuyết và canh ngân nhĩ liên dong. Bọn họ chọn một vị trí cạnh cửa sổ trên lầu hai, có thể nhìn thấy phố cảnh cùng đám đông như nước chảy bên dưới.

Hắn gọi mấy món ăn danh tiếng, sau khi nếm thử, nếu ngon liền gắp một phần bỏ vào bát của nàng.

“Ăn đi, muốn ăn bao nhiêu món ngọt, ta cũng sẽ không ngăn cản nàng.”

“Vẫn cứ thích quản đầu quản chân…” Nàng thấp giọng, cũng không dị nghị gì, vùi đầu vào ăn.

Hắn cười cười, đút cho Thanh Thanh một thìa cháo cá bạc. Khi nào rảnh rỗi mới nhấc đũa nhấm nháp vài miếng.

“A làm… muốn…” Đứa nhỏ ở trong lòng hắn không chịu an phận. Vương cánh tay nhỏ bé ra, vài lần có ý đồ muốn với lấy đồ ăn trên bàn.

“Thanh Thanh cũng muốn ăn thịt ư?” Răng cũng chưa mọc dài đã muốn nhai cắn rồi sao.

Xắn một miếng thịt nhỏ ra cho nó ăn thử. Nó cắn mấy miếng, có lẽ ê răng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại rồi nhổ ra.

Hắn dùng tay hứng lấy, có chút vui sướng khi người ta gặp họa. “Xem con còn dám không biết tự lượng sức mình nữa không.”

“Cha…” ăn no rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn tìm ngực hắn rồi cọ cọ vài cái, xoa xoa mắt, có vẻ mệt mỏi.

Hắn ôm con vào lòng, điều chỉnh tư thế cho con nằm xuống, vỗ về cho nó ngủ yên trong ngực mình.

Đứa nhỏ đã biết nói rồi. Hàng ngày, nói nhiều nhất chính là ‘Cha cha’. Không có việc gì cũng kêu hai tiếng, gặp ai cũng kêu. Bị hắn chỉ trích không biết tiết chế, gặp ai cũng gọi cha cha.

Uổng phí hắn ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn nó. Khi nghe được câu gọi cha đầu tiên, còn kích động đến mức không nói nên lời. Kết quả là, căn bản là với nó thì có là ai cũng tốt. Người người ôm qua tay đều cười hơ hớ, ngoan vô cùng.

Mục Hướng Vũ lại cười nói: “Nó giống như nhất định muốn trở thành con của chúng ta vậy.”

Trước kia cuộc sống không ổn định, bày sạp buôn bán còn phải cõng nó trên lưng. Vui vẻ lắc lắc, vẫn cứ ngủ an lành như cũ, không khóc không nháo. Rất biết phối hợp với bọn họ.

Gia cảnh về sau đã được cải thiện, vẫn cứ mang nó theo bàn chuyện làm ăn. Biết người làm ăn phải luôn tươi cười chào đón khách. Gặp ai cũng vậy, không phải cười hơ hớ thì cũng là ngọt ngấy, làm cho người ta càng thích ôm thích bế nó.

Lo cho Thanh Thanh ngủ xong, hắn mới có tâm tư để ăn cơm.

Hắn sớm đã luyện thành tuyệt kỹ một tay ôm con, một tay cầm đũa ăn cơm. Ăn được mấy miếng lại thuận miệng nói: “Dùng cơm xong, ta đưa nàng đến một nơi.”

Nàng ngừng đũa, nhìn hắn dùng đũa tách con gà bát bảo ra rồi gắp cho nàng phần đùi tươi ngon nhất.

Bất luận là giàu hay nghèo, thái độ của nam nhân này vẫn trước sau như một. Trước khi ngồi xuống phải thu xếp cho nàng vui chơi giải trí ổn thỏa cái đã, vĩnh viễn luôn muốn giành cho nàng những thứ tốt nhất.

Có một số người, có thể đồng cam cộng khổ nhưng lại không thể chung hưởng vinh hoa phú quý. Người như vậy thấy được rất nhiều. Hắn nói nàng cẩu thả nhưng thật ra trái tim lại trong sáng như tuyết. Rất nhiều chuyện, tưởng chừng như không suy nghĩ gì, nhưng lại âm thầm dự tính tất cả.

Cho nên, ngay từ đầu nàng đã không bộc lộ nhiều cảm xúc, không ngóng trông điều gì. Nếu hắn muốn đi, nàng cũng sẽ không làm hắn phải khó xử quá mức.

Nhưng nam nhân này…

Bất luận hoàn cảnh như thế nào, trước sau vẫn không thay đổi ước nguyện ban đầu. Khiến tận đáy lòng nàng, cuối cùng lại có chút lưu luyến, không nỡ dứt bỏ.

“Đủ rồi, Ấp Trần.” Bất luận là bữa ăn này hay những thứ hắn đã làm cho nàng, tất cả đều đã vượt xa những mong muốn ban đầu của nàng.

Hắn cười hòa nhã: “Nàng cảm thấy đủ rồi sao?”

Tất cả những cố gắng đều là vì muốn cho nàng cuộc sống an lành sung túc. Định nghĩa về ngày lành của mọi người đều giống nhau. Mà người trước mắt, hiển nhiên rất dễ lấy lòng, mới thế mà đã thỏa mãn rồi.

Nàng tuyệt đối không hoài nghi. Nếu nàng muốn trở nên giàu có nhất vùng, với năng lực của hắn, tuyệt đối có thể làm được. Nhưng đó lại không phải là điều nàng muốn.

“Thiếp vốn chưa từng mong muốn được ăn ngon mặc đẹp, xa hoa phú quý gì. Không cần lo ăn lo mặc là đủ rồi. Giàu có hơn chỉ càng thêm phiền phức mà thôi, cuộc sống ngược lại không thể thanh bình.”

“Nàng nói đúng.” Nếu nàng cảm thấy đầy đủ rồi, thì cứ như vậy đi. Trông coi vững vàng hai cửa hàng, tha thiết được sống những ngày thanh bình, cũng không tồi.

“Điều cuối cùng, ta muốn tặng nàng sính lễ thành thân. Bất luận thế nào nàng cũng phải nhận.”

“Được.” Sau khi nói xong, nàng mới nhận ra mình mới đồng ý với hắn cái gì.

Người nào đó lập tức tùy côn đánh rắn: “Vậy chọn ngày lành, mở mấy bàn tiệc chiêu đãi tân khách. Nhóm chú thím trong thôn cứ hỏi ta hoài, không thể không cho họ uống chén rượu mừng này.”

Không hổ là người làm ăn. Kỹ năng nói chuyện, ngay cả nàng mà cũng lừa bịp tống tiền. Thật sự là càng ngày càng to gan.

“Sính lễ? Không phải thiếp cưới chàng sao?”

“Vậy cứ cho là đồ cưới đi.” Mặt hoàn toàn không đổi sắc. Người làm ăn, da mặt đã luyện được dày đến mức thành tường đồng luôn rồi. “Dù ai rước ai vào cửa, chẳng phải đều vào cửa Mục gia cả hay sao?”

“…” Nàng thua. Thì ra trước đây là hắn bằng lòng nhường nhịn, chứ nếu không thì làm sao nàng có thể chiếm được tiện nghi.

Dùng cơm xong, hắn nắm tay nàng đi về con phố cũ. Trên đường không thiếu đồ ăn vặt và đồ chơi. Đúng lúc Thanh Thanh tỉnh ngủ, hắn thuận tay mua tượng tiểu đào cho cô bé chơi.

Hai người đi dọc theo con đường quen thuộc khi xưa. Ngang qua hiệu thuốc thì thấy cửa chính đã đóng chặt.

“Này, hôm nay không mở cửa buôn bán sao?”

Hắn dừng bước, nhẹ nhàng đẩy nàng đến gần cửa chính rồi dúi vào tay nàng một vật.

Nhận ra đó là cái gì, nàng trừng lớn mắt nhìn hắn, không thể tin nổi.

Hắn nhợt nhạt cười, trấn an vẻ kinh nghi trong đáy mắt nàng. “Đi đi, đang chờ nàng mở cửa đó.”

Đó là tâm huyết cả đời của cha, bất luận thế nào hắn đều muốn lấy lại, trao vào tay nàng. Sính lễ như vậy, còn có ý nghĩa hơn tất cả những thứ khác.

Đút chiếc chìa khóa nho nhỏ bằng đồng vào ổ khóa, nhẹ nhàng xoay tròn. Ổ khóa lớn lên tiếng trả lời, mở ra. Nàng muốn cười, lại vừa muốn khóc, nhưng ngoài miệng vẫn không tha, hừ nói: “Đồ cưới của chàng, chính là trộm về cái chìa khóa này sao?”

“Đồ cưới mà, không cho chút thành ý, ai mà chịu cưới ta?” Hắn nhàn nhạt cãi lại, “Muốn xem giấy tờ quyền tài sản không, cứ rước ta vào cửa đã rồi nói sau.”

“A, đặt điều kiện.”

“Đương nhiên.” Vì vào được Mục gia môn, hắn không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Nàng lặng lẽ, che giấu niềm vui, “Chàng thật muốn thành thân?”

Hắn kỳ quái liếc nàng, “Chúng ta vốn là vợ chồng.” Đó không phải là điều nàng vẫn luôn miệng nói hay sao? Hiện thời, cùng lắm thì cũng chỉ yêu cầu nàng bổ sung mang tính lễ nghĩa và hình thức thôi mà. Nàng hỏi gì mà lạ thế nhỉ.

“Ý của thiếp là… Chẳng lẽ chàng không muốn tìm lại thân phận xưa của mình sao?”

Thật sự… hạ quyết tâm cứ như vậy sao? Cùng nàng gần nhau cả đời, không đi hỏi thăm bản thân mình khi xưa, rốt cuộc là người thế nào ư?

Độc, cũng phân chia cấp bậc. Loại độc trong người hắn, có vài loại được điều phối từ những dược liệu trân quý. Sau khi luyện chế lại cực kỳ hi hữu. Đủ thấy hắn không phải là người bình thường, chết cũng phải chết cao quý hơn người. Bằng không, chẳng phải chỉ cần ra phố mua một gói thuốc diệt chuột, càng tiện lợi hơn sao, xong hết mọi chuyện?

Độc này, có vài loại chỉ làm phong bế nội lực của hắn chứ không tổn thương đến tính mạng. Hẳn là có người không hy vọng hắn trở về nhưng lại không đành lòng giết chết hắn.

Cũng có vài loại độc giống như nuốt cả quả táo, tùy ý gom hết độc dược trên phố về thuốc hắn. Một đống chất độc kỳ kỳ quái quái ở trong cơ thể hắn, tương tương khắc khắc, làm cho toàn thân hắn hỏng bét. Ngay cả bản thân là ai cũng không còn nhớ nổi nữa.

Tuy là như thế, sau khi sự mờ mịt ban đầu qua đi, hắn cũng có thể nhanh chóng đứng vững bước chân, thích ứng hoàn cảnh mới. Tính tình trầm ổn, suy nghĩ kín đáo, chuẩn bị mọi chuyện vô cùng thích đáng.

Khuôn mặt bị hủy phân nửa, nhưng vẫn có thể tỏ ra trầm ổn. Đủ thấy nguồn gốc của hắn, tuyệt không đơn giản. Đó là sự tự tin được bồi dưỡng qua nhiều năm, không quen tự ti hay hối tiếc.

Nàng lẳng lặng bàng quan theo dõi bản chất của hắn bộc lộ theo từng ngày, trong lòng càng hiểu rõ.

Hắn không ngốc. Nàng có thể nghĩ đến, trong lòng hắn nhất định cũng có tính toán rồi.

Một vò nữ nhi hồng đã được mở niêm phong kia, có nghĩa là trong lòng nàng đã gả cho hắn rồi. Bất luận tương lai thế nào, nàng cũng không hối tiếc.

Không có sự nhận định của thế tục, không ràng buộc thì chuyện tương lai sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Nói trắng ra, cùng lắm là sáng nay có rượu thì sáng nay say. Đời người, đắc ý thì cứ vui cho hết, thản nhiên yêu những thứ nên yêu. Nếu yêu, liền dứt khoát.

Cũng không dự đoán được tên ngốc này lại làm tới như vậy. Kiên quyết muốn kết hôn với nàng, khiến nàng không thể không nói trắng ra.

“Tìm lại làm cái gì? Đã quên rồi thì cứ quên luôn đi. Tất cả những gì thuộc về Mục Ấp Trần, chính là toàn bộ cuộc đời này của ta.” Hắn cũng không có tâm tư phức tạp gì, không chút do dự, kiên định trả lời nàng.

“Nếu lỡ… trước kia chàng từng cưới vợ rồi thì sao? Kiều thê ở nhà đang đau khổ ngóng trông, chờ chàng trở về thì chàng phải làm thế nào?”

“Không có khả năng.” Hắn đáp, không chút suy nghĩ.

“Trốn tránh.”

“Không phải…” Hắn suy ngẫm, phải giải thích thế nào. “Cảm giác về chuyện này không lừa được người. Tình hình của đôi ta… Không quen thuộc với hoan lạc như vậy… Đó không phải là bộ dáng mà nam nhân đã thành thân nên có. Có lẽ, ta không dám nói bản thân mình sạch sẽ, nhưng kinh nghiệm… tất nhiên không nhiều lắm.”

Cũng đúng. Hắn rất dễ bị ghẹo. Tùy tiện trêu chọc một chút là cả người liền nôn nóng, thật sự rất mẫn cảm. Không giống như những gã đàn ông am hiểu sâu về vấn đề này.

Cũng giống như hắn quen thuộc chuyện làm ăn vậy. Nếu trong lòng từng có ai đó, hẳn sẽ phải lưu lại chút dấu vết. Loại cảm giác động lòng này, rất xa lạ, cũng rất vô thố. Như là mối tình đầu vậy, mới có thể luôn khiến nàng hết cách.

Điều đáng lo duy nhất chính là nếu có vô tình phụ ai đó, nhưng người duy nhất hắn từng thân mật là nàng, vậy thì hắn còn có gì phải chần chờ? Tất cả những mối quan hệ cũ đều bỏ qua hết, cũng không đáng tiếc.

Hắn trước kia đã chết rồi, con người đang sống hiện thời, là của nàng.

“Ta nói nàng đó, thông minh cả đời sao bây giờ lại ngớ ngẩn như vậy? Quá khứ đã biến ta thành một thân độc thương, có gì tốt mà phải lưu luyến? Cho dù có tìm lại được trí nhớ, nàng cho rằng ta sẽ bằng lòng buông bỏ tất cả cuộc sống an ổn vui vẻ trước mắt để lại một lần nữa bị cuốn vào thị phi phải trái, ăn ngủ không yên, ngày ngày tính toán mưu đồ hay sao? Muốn giàu có, tự hai bàn tay ta cũng có năng lực để làm ra được. Nhưng Mục Hướng Vũ thì không phải nơi nào cũng có. Nếu nàng lo lắng, chúng ta mua một cái bừa sắt * (Dụng cụ có răng giúp san đất, giẫy cỏ) để trong nhà, phòng khi có người nào đến bắt ta, không cần khách khi, dùng nó để đánh đuổi bọn họ ra ngoài. Nhanh nào, cưới ta hay gả cho ta, tự mình chọn đi.”

Vậy chẳng phải lại định sẵn cho nàng rồi sao? Mục Hướng Vũ buồn cười.

Hắn nói, Mục Hướng Vũ không phải nơi nào cũng có. Trân trọng như thế, quyến luyến như thế, kiên định như thế. Tất cả mọi thứ trên thế gian đều có thể bỏ qua, duy chỉ có nàng là không thể bỏ.

Nam nhân chính chắn này, sự hèn mọn chỉ đặt duy nhất trong tình yêu. Mối tình đầu, học chưa xong kỹ xảo khéo đưa đẩy trong kinh doanh, ngốc nghếch mà trúc trắc nuốt chửng nàng…

Trái tim chợt mềm, rối tinh rối mù, hóa thành làn mưa xuân ấm áp. Nàng giơ tay ra trước mặt hắn, “Đưa đây.”

“Cái gì?”

“Đồ cưới đó! Nghĩ đi, một nghèo hai trắng mà cũng muốn vào Mục gia môn của thiếp sao?”

“…” Trên thực tế, hắn quả thật rất nghèo.

Tất cả gia sản này, trên danh nghĩa đều là của nàng. Hắn thật sự, thật sự đã bán mình làm nô bộc cho Mục gia với mức lương còm cõi, lại còn phải làm lụng vất vả ngày đêm. Tâm này sáng như nhật nguyệt, hoàn toàn không có dã tâm chiếm đoạt gia tài. Vì sao lại không có ai tin hắn hết vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.