Mua Phu

Chương 2: Chương 2




Sau ngày mồng 5 khai trương, ban ngày nàng tất bận đẩy xe ra chợ bán bánh trôi, không thể lúc nào cũng chiếu cố hắn được nữa.

Dù sao trong nhà cũng có hai cái miệng há to chờ ăn cơm, còn nàng xem ra cũng không phải là người giỏi để ý đến tiền tài. Cứ nhìn cách nàng tiêu tiền như nước, ngay cả mua bán cũng không cần trả giá là biết liền.

Hắn đã có thể xuống giường đi lại. Sức khỏe cũng đủ để gánh vác một ít công việc lặt vặt, đơn giản. Hiện thời xem ra, cũng thật đúng như lời nàng đã nói, hắn hoàn toàn được đãi ngộ như cục cưng rồi. Chỉ cần phụ trách giữ nhà, chơi đùa, đuổi sóc đừng cho bọn chúng cắn phá đồ ăn trong vườn là tốt rồi.

Mỗi ngày, hắn vẫn phải uống thuốc nước đắng. Dựa vào hương vị mà phán đoán thì ước chừng, cứ ba ngày lại đổi thuốc một lần. Hắn không hiểu, tình trạng bản thân rốt cuộc là như thế nào. Nhưng so với ban đầu quả thật là cường kiện hơn rất nhiều. Bản thân hắn lúc đầu, ngay cả có thể sống qua nổi năm này hay không đã là một vấn đề khó nói. Mà nay, hắn chẳng những có thể giúp nàng lau dọn nhà cửa, còn có thể chẻ củi múc nước, và coi sóc những việc lặt vặt trong nhà dưới.

Lau dọn nhà cửa xong, ghé vào bên cạnh bếp nghỉ ngơi xong, hắn dời bước đến giếng nước, nơi Mục Hướng Vũ đang rửa đậu, giúp nàng lựa đậu.

“Trên bếp có gà hầm, một lát nữa vào múc mà ăn.”

Hắn dừng tay, liếc mắt nhìn nàng một cái. Khó trách sáng nay thức dậy không thấy lão gà mái trong vườn đâu cả. Hóa ra là bị nàng làm thịt rồi.

Lão gà mái kia, nàng giữ lại nuôi để lấy trứng. Bản thân vẫn luyến tiếc không dám ăn. Nếu không phải nhiều năm qua hắn nuôi trong người quá nhiều độc khiến xương cốt suy sụp, nền tảng thật sự quá kém thì nàng cũng sẽ không nỡ giết con gà mái để tẩm bổ cho hắn đâu.

Về phương diện chủ tử mà nói, nàng đối xử với hắn quả thật tốt đến mức không còn lời nào để nói.

“Làm gì vậy?”

“Đang suy nghĩ…” Hắn thấy nàng đã mệt mỏi rất nhiều. Nhưng vòng vo một hồi, hắn lại sửa miệng nói: “Sức khỏe của ta, có tốt hơn được không?”

Nếu không thể trị được tận gốc, có phải là cũng đừng nên phí công nữa hay không? Không chết là được rồi. Hắn đã mắc nợ quá nhiều, không muốn trả đến kiếp sau cũng trả không hết.

“Muốn tốt thì cũng không khó, chỉ là phải phiền toái một chút.”

“Là sao?” Lâu rồi không nói, lúc đầu khi mở miệng, hắn nói có vẻ hơi thô, giọng cứ khàn khàn khó mà nghe được. Mãi đến gần đây, rốt cuộc cũng dần dần tốt hơn nhiều. Hắn sợ khó nghe nên cũng ngại không chịu mở miệng. Nàng lại luôn có biện pháp lừa hắn, dụ hắn, làm cho hắn phải nhiều lời nói thêm mấy câu.

Nàng đem đậu đỏ vừa được rửa sạch, đậu xanh, gạo kê,… toàn bộ đổ vào một rổ, rồi dùng tay tùy ý đánh loạn, tạo thành một rổ đậu đủ loại màu sắc rực rỡ.

“Này nha, hiện tại, cơ thể của ngươi giống như rổ đậu này. Liếc mắt một cái, nhìn có vẻ rất là phức tạp. Nhưng chỉ cần tĩnh tâm một chút, nhận ra bên trong có những gì. Trước tiên lấy ra một nắm lớn rồi chọn đậu đỏ, tiếp đến là đậu xanh, rồi mới đến gạo kê. Như vậy đã hiểu chưa?”

Hiểu.

Bởi vậy, kết luận là, muốn giải hết độc toàn thân, nói khó cũng không khó, nhưng quá trình hơi phiền phức. Nàng dự tính sẽ phân rõ trong người hắn rốt cuộc có bao nhiêu loại đậu, sau đó sẽ từng hạt từng hạt lấy ra.

“Ta nói ngươi đó, ý chí quả là hơn người. Nếu đổi là người khác, bị tra tấn cái kiểu đổ vào người hơn mười loại độc thế này, chắc sẽ không thể chống chọi được đến bây giờ.” Nàng dừng một chút. “Nói rồi mới nói. Nếu như một người hạ một loại độc, ít nhất ngươi phải đắc tội hơn mười người. Chậc, chậc, chậc, ta nói ngươi đó Tiểu Mục Tử, ngươi làm người cũng quá kém cỏi!”

“…” Này, rốt cuộc là khen hay là đang xỉ vả hắn đây?

Hắn đã bị nàng mua rồi, làm tôi tớ trong nhà cũng là đương nhiên. Nhưng… nàng có nhất thiết phải gọi hắn như thế không?

Nàng là chủ, hắn là nô, cũng không phải là nói chuyện sống chết, hắn nhẫn.

Hắn thong dong thỏa đáng, gợi lên một nụ cười yếu ớt, bình tĩnh đối đáp. “Ta không nhớ rõ nữa.”

Nàng nói độc trong cơ thể hắn: nhóm loại, phương pháp vô cùng giống nhau. Có một số loại độc nếu cùng hạ vào người sẽ đau nhức khó nhịn, tạo thành tổn thương trầm trọng cho cơ thể. Nhưng có một số loại lại kiềm chế lẫn nhau, giảm bớt độc tính trí mạng. Nếu dùng cho tốt, có khi độc cũng có thể là thuốc.

Hai thủ pháp mâu thuẫn, cho thấy rõ ràng, người hạ độc không chỉ có một người.

Nếu không thì chính là một người rất rất hận hắn, quyết tâm không thể để hắn sống sót được, cho nên đã đem tất cả số độc dược có trong người, toàn bộ đổ hết vào bụng hắn.

“Hết cách, Mục Hướng Vũ ta, cái khác không có, nhưng tính nhẫn nại thì có rất nhiều. Cho dù trên người ngươi có trăm ngàn loại độc, ta cuối cùng vẫn có thể từng loại từng loại giải trừ.”

Hắn không nói gì, im lặng nhìn nàng. Trong ngực ấm áp, kích động như sóng triều.

Tuy ngoài miệng nàng nói rất tùy ý, nhưng hắn hiểu được, đó là một lời hứa. Bất luận như thế nào, vĩnh viễn không bỏ hắn.

“Lại nói… đậu của ngươi là ta chọn, vậy còn đậu của ta thì ai chọn đây?”

“…” Thở dài.

Nàng vĩnh viễn sẽ không để cho hắn cảm động liên tục vượt qua nửa khắc.

Rổ đậu này, chọn chọn, liền chọn đến khi trăng leo lên đầu cành liễu.

Rốt cuộc là ai nhàn rỗi, trộn lẫn toàn bộ đậu vào làm một thế này?

Rốt cuộc hắn cũng hiểu được, vì sao ác bà bà trên phố lại bị tức ngược. Chiêu này cũ thì cũ nhưng dùng trăm lần vẫn không biết mỏi mệt. Tựa như ánh nến lay động, trong lòng hắn dâng lên bi tình vô tận.

“Tiểu Mục Tử, ngủ đi. Ngày mai lại nhặt tiếp.”

“…” Hắn thật sự muốn sửa lại cách xưng hô của nàng.

Được rồi, ác bà bà này cũng không đến nỗi hết thuốc chữa. Ít nhất thì nàng cũng không bắt hắn phải nhặt xong mới được ngủ.

“Ngươi không biết là dầu thắp đắt muốn chết à.” Hình như nhìn thấu được những lời nói thầm trong lòng hắn, nàng thình lình thòng thêm một câu.

Ngươi muốn làm đúng ôn, lương, cung, kiệm* (5 điều ôn, lương, cung, kiệm, nhượng: ôn hòa, hiền lương, cung kính, cần kiệm và khiêm nhượng.), vì sao lúc trước lại còn ra tay khoát xước* (tiêu xài nhiều có ý khoe của). Người tiêu tiền không hề chớp mắt, không thở gấp, ngay cả một chút do dự cũng không có, rốt cuộc là ai?

Gia nô có thể chống đối chủ tử được không? Có thể không? Có thể không?

Ây da, chuyện này cũng chỉ có thể thầm nghĩ chứ không có đủ dũng khí để tranh luận. Cũng chỉ đành ngoan ngoãn trở về phòng, an tĩnh nằm trên chiếc giường làm bằng tấm ván gỗ mà hắn đã ngủ hơn tháng nay.

Căn nhà nhỏ này cũng chỉ có một gian phòng. Chiếc giường này là do hắn lấy hai tấm ván gỗ rồi dùng đinh hợp lại, đặt cách giường nàng ước chừng ba bước chân, dùng vải bố làm màn phân cách.

Hắn vốn cảm thấy vô cùng không ổn, sợ sẽ tổn hại đến danh dự của nàng. Dù sao người ta vẫn là một đại cô nương chưa gả. Nhưng nàng lại thản nhiên, lơ đễnh, hắn cũng không tiện nhiều lời. Cứ như vậy cũng đã qua hơn một tháng.

Mục Hướng Vũ vén màn đi tới, trên tay bưng mấy cái bình sứ.

Có mấy cái hắn nhận ra được, có mấy cái hình như là mới được điều chế xong. Cứ cách một đêm, vào một giờ cố định, nàng lại thay thuốc trị thương cho hắn.

Lúc ban đầu, hắn còn bị nàng quấn băng quanh thân, toàn khuôn mặt hầu như chỉ còn chừa lại đôi mắt, hai tai, mũi và miệng. Mấy ngày gần đây, miệng vết thương dần dần kết già. Vừa mới tháo băng nên cũng hơi ngứa, nhưng đã không còn sinh mủ gây đau đớn nữa.

Nàng nói, trước hết là phải loại bỏ hết chất độc trong cơ thể của hắn cái đã. Nếu không trừ hết căn nguyên thì dù có dùng bao nhiêu thuốc cũng vô dụng.

“Cái gì vậy?” Hắn ngửi được mùi hương hoa quế rất nồng, trước đây chưa từng dùng qua.

“Đưa cho ta ‘băng cơ ngọc cốt khi sương tái tuyết thẩm ngư lạc nhạn quế hương cao’ đi”

“Ai làm vậy?” Rất quái nha.

“Ta”

Quả nhiên. “Cứ nhất định phải dùng cái tên này sao?”

Từ nay về sau, nếu người ta có hỏi thì kêu hắn – đường đường là một nam tử hán, làm sao có thể mở miệng nói ra cái tên thuốc này được đây?

Nàng nhún nhún vai. “Nó vốn là quế hương phù dung cao.”

“Có nghe qua… Có vẻ giống món điểm tâm.” Hắn trung thực bình luận.

“Đúng không! Đúng không! Ngươi cũng cho rằng sửa tên lại, nghe có vẻ hay hơn đúng không?”

“…” Cũng thế, hắn biết nhưng lại nhịn không được, một lần nữa mở miệng. “Vậy… Thuốc này không có hoa quế thì không được sao?”

Đường đường là nam tử như hắn mà toàn thân đều thơm ngào ngạt, còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân thì còn ra thể thống gì nữa?

Nàng kỳ quái liếc mắt nhìn hắn. “Đâu có. Chỉ vì cảm thấy, nếu toàn thân ngươi đều nồng nặc mùi thuốc thì không hay lắm, nên đã thuận tay bỏ một nắm hoa quế vào cho dịu đi một chút.” Mười phần tranh công.

Hay cho cái suy nghĩ khéo léo, giỏi đoán ý người a!

Hắn bất lực nhìn trời.

Trời xanh minh giám, thật sự, hắn thà rằng để mình toàn thân bốc mùi thuốc.

“Đa tạ.” Đúng là nghĩ một đằng lại nói một nẻo, tiếng nói vừa đến cửa răng đã bị bài trừ. “Vậy… ta có thể không cần bôi thuốc này được không?”

“Vì sao?” Nàng trừng to mắt. “Thuốc này có thể giúp ngươi khép miệng vết thương, làm mờ vết sẹo. Ngươi không tin ta sao?” Ai cũng đều muốn bản thân có một gương mặt trắng nõn không tỳ vết. Tuy là nam tử, cũng sẽ không muốn toàn mặt đều gắn đầy vết sẹo, hấp dẫn ánh mắt kỳ dị của người ngoài.

“Ta tin.” Nhưng mà… nên nói sao đây nhỉ? Hắn không muốn nàng lại vì mình mà bôn ba lao lực. Tuy ngoài miệng nàng không nói ra, nhưng chuyện đó đã hao tổn bao nhiêu tâm, thần của nàng, hắn cũng không phải là hoàn toàn không hay biết.

Hắn không phải nữ nhân, không cần có băng cơ ngọc cốt cũng vẫn sống được.

“Được rồi, lần tới sẽ không bỏ thêm hoa quế vào nữa, được chưa.” Nàng thấp giọng, thừa nhận bản thân đã hơi đùa quá trớn.

“…”

Thì ra nàng cũng hiểu được? Vậy thì chính là thật sự cố ý trêu chọc hắn mà…

———– *** ———-

Hơn nửa tháng qua phải ngồi lựa đậu, hắn cảm thấy sự nhẫn nại của hắn đã đạt đến cực hạn, trước nay chưa từng có.

Rốt cuộc nàng có bao nhiêu đất trong đầu mà suốt ngày đổ một đống đậu vào giỏ cho hắn lựa như vậy?

Một ngày nọ, sau khi lựa xong một giỏ đậu to tướng, hắn rốt cuộc mở miệng yêu cầu nàng cho hắn theo cùng đi chợ làm buôn bán. Suốt ngày cứ ở lì trong nhà, xương cốt cũng phải rỉ sét.

Nàng nghĩ nghĩ. “Cũng tốt, cũng đã đến lúc cho ngươi hoạt động gân cốt rồi. Với tình trạng hiện giờ của ngươi, hẳn là không thành vấn đề…”

Vì thế, hắn bắt đầu phụ giúp nàng bày hàng ra buôn bán. Sau khi về nhà lại tiếp tục vào bếp dọn dẹp, lau chùi nhà cửa, chuẩn bị mấy chuyện vụn vặt cho buổi bán hàng ngày mai. Thời gian này, mặc dù tất bận nhưng cũng rất phong phú.

Hiện tại, đã có hắn làm tất tần tật công việc trong nhà, gánh nặng trên vai nàng vơi đi rất nhiều. Đã lâu rồi không còn thấy nàng xoa cổ với vẻ mặt mệt mỏi nữa.

Để đánh phủ đầu, nàng đã tuyên bố với mọi người rằng hắn là người bà con xa của nàng. Tuy rằng gương mặt bị hủy hoại thê thảm, thoạt nhìn rất dọa người, nhưng nhìn riết thành quen, mọi người dần dần đã có thể tán gẫu với hắn một hai câu. Quan hệ hàng xóm cũng được thành lập, coi như hòa thuận.

Một ngày, sau khi thu dọn hàng quán, như thường lệ, hắn sóng bước cùng nàng đi qua vô số con đường để về nhà. Tàn dư của ánh tịch dương choáng váng, ấm áp bao trùm thân mình. Mọi người ai ấy đều cảm thấy mệt mỏi và lười biếng.

Bước chân hắn càng đi càng chậm, hưởng thụ thời khắc hoàng hôn được sóng bước cùng nàng về nhà.

Thật ra hắn rất thích, rất thích được đi cùng nàng trên đoạn đường này. Trong tay thảnh thơi, đầu óc cũng thảnh thơi. Không cần bận rộn cũng không cần suy nghĩ gì. Hầu như chỉ câu có câu không cùng nàng trò chuyện về mấy việc vặt trong ngày hoặc chuyện gia đình.

“Ngươi ở đây chờ đi.” Nàng đưa cho hắn bánh nướng áp chảo mà vừa rồi nàng thuận đường mua được, sau đó đi thẳng đến hiệu thuốc.

Hắn vẫn thích ăn bánh nướng áp chảo. Mỗi khi rủng rỉnh tiền, nàng sẽ mua một ít thức ăn vặt cho hắn đỡ thèm. Hắn vĩnh viễn chỉ ăn bánh nướng áp chảo. Nàng hay cười, bảo hắn rằng không có ai dễ nuôi hơn hắn đâu.

Thật ra, bánh nướng áp chảo cũng không ngon đến mức hắn nghiện ăn như vậy. Da bánh quá cứng, nhai nhiều còn gây đau răng. Nhưng hắn mãi không thể quên được ngày ấy, cái ngày mà nàng mua hắn về nhà. Trong ánh mắt ấm áp, hắn vừa mở miệng cắn xuống liền cảm nhận được mùi vừng nhàn nhạt rắc trên mặt bánh.

Đương nhiên, quan trọng nhất là nó rất tiện, lại no bụng.

Hắn tựa vào bên xe hàng, vừa ăn bánh nướng áp chảo vừa chờ nàng.

Nàng muốn đi bốc thuốc cho hắn. Tuy buôn bán cũng không ổn định, dư dả thì có ba bữa ăn ngon, nếu gặp những bữa căng thẳng thì rau dại cháo hoa cũng thành một bữa. Bất luận ăn ngon hay dở đều có thể sống qua ngày, nhưng nhất định, mỗi ngày đều có thuốc cho hắn uống. Cho dù không có tiền, cũng chưa từng để hắn thiếu mất một ngày thuốc nào.

Ăn, ăn, rốt cuộc cũng ăn hết một cái bánh. Nhưng vẫn chưa thấy nàng quay ra. Hắn chờ lâu, không khỏi nảy sinh một tia hoảng hốt.

Rõ ràng nhìn thấy nàng đối xử với hắn rất tốt, nhưng đáy vẫn tồn tại một nỗi bất an không thể nào trừ khử. E sợ rằng mình khiến nàng mệt mỏi quá nhiều. Cuối cùng sẽ có một ngày nào đó, nàng khó lòng chịu nổi, có thể im hơi lặng tiếng, bỏ hắn mà đi hay không?

Rốt cuộc, hắn không thể kiềm chế được nỗi lo lắng trong lòng, cất bước tiến vào hiệu thuốc tìm nàng.

“Ta nói này chưởng quầy. Chúng ta đều đã quen biết rất nhiều năm rồi. Sao ông lại vô tình như thế? Cho ta nợ một lần nữa thôi mà…”

“Ngươi đã khất nợ rất nhiều lần rồi.” Vương chưởng quầy không nể mặt bác bỏ. Hắn cũng chỉ là người làm công ăn lương. Ông chủ kiểm tra một cái là biết ngay, đừng làm khó dễ hắn.

“Gần đây làm ăn không dư dả nhiều. Khi nào ta có tiền sẽ thanh toán sạch sẽ nợ nần. Sẽ không thiếu của ngươi đồng bạc nào đâu.”

Nói như vậy… Thôi được rồi, nếu không cho nàng nợ nốt lần này, sao có thể làm cho nàng rời khỏi nơi này? Nếu ai ai cũng như nàng, hắn còn không mau cuốn gói về nhà mà tự mút ngón tay qua ngày?

Vương chưởng quầy thở dài. Cuối cùng coi như không lay chuyển được nàng, đành phải bán thuốc thiếu.

Tay bốc thuốc, nhưng ngoài miệng vẫn nhịn không được nhắc đi nhắc lại: “Ta nói ngươi này. Cái tên bà con xa đồ bỏ ấy, bệnh gì mà phiền toái quá vậy? Ngươi tới tới lui lui cũng lấy không ít thuốc rồi. Tiêu tốn nhiều ngân lượng như vậy, rốt cuộc là có cứu được hay không? Nếu đã vô vọng thì ta thấy, ngươi nghe lời ta đi, đừng phí phạm tiền vào những việc vô ích nữa. Cuộc sống của ngươi cũng đâu có tốt đẹp gì…”

“Xui xui xui! Ta cùng lắm cũng chỉ mới thiếu ngươi mấy lần thuốc, ngươi cần gì phải rủa người ta như vậy a! Hắn sẽ sống rất tốt, khỏe mạnh cường tráng, sống lâu trăm tuổi.”

“Ta nói vậy chính là vì tốt cho ngươi thôi. Nếu là người khác thì ta cũng không thèm nói đâu… Tính tình của ngươi ta còn không biết hay sao? Thiếu chân cụt tay gì cũng đều nhặt về. Mềm lòng quá cũng không phải là chuyện tốt đâu. Muốn làm việc thiện thì cũng phải lựa việc nào tương xứng với hoàn cảnh của mình chứ. Đừng kéo bản thân cũng suy sụp theo…”

Yên lặng đứng ở ngoài phòng một lát, hắn không kinh động bất kì kẻ nào, nhẹ nhàng lui ra khỏi hiệu thuốc, an tĩnh đứng chờ.

———– *** ————

Không đúng nha, người này đêm nay rất quái, an tĩnh quá mức, không bình thường chút nào.

Cũng không phải đang nói hắn ngày thường nói rất nhiều. Nhưng hôm nay cũng ít nói một cách quá khác thường đi. Vừa về đến nhà là tự mình lao vào bận tít mù. Chuyện gì cũng lôi tất ra làm, chuẩn bị bữa tối, nguyên liệu nấu ăn cho hàng sạp ngày mai. Xong xuôi mới tùy ý bóc mấy miếng cơm, lại tiếp tục đi múc nước, lợi dụng lửa dư trên bếp để nấu nước tắm.

Pha nước ấm cho nàng tắm xong, lại vọt ra ngoài sửa hàng rào.

Mọi việc đều bị hắn làm hết rồi, nàng lại hóa ra nhàn rỗi không có việc gì làm, bị gạt qua một bên.

Tắm rửa xong, nàng miễn cưỡng nằm vào chiếc võng mắc ngoài sân nhà, hưởng thụ những cơn gió đêm từ từ mơn man da mặt.

Cái võng này là mấy ngày trước hắn vừa mắc xong. Mỗi khi tương đối rảnh rỗi, bọn họ sẽ ngồi trong sân tâm sự. Hơn phân nửa là nàng nói, hắn nghe. Có lần nàng dựa vào lưng hắn mà nói: “Thật muốn nằm ở đây ngắm trăng xem sao.”

Vì thế, mấy ngày sau liền xuất hiện cái võng này.

“Tiểu Mục Tử.”

Hắn ngước mắt, thấy nàng không có ý định nói tiếp, lại cúi đầu. Tiếp tục chỉnh chỉnh nơi này, sửa sửa chỗ kia.

“Mục thiếu gia? Ấp Trần? Tiểu Ấp Trần? Trần Trần?”

Tựa như gọi rất thú vị, càng gọi càng khó nghe. Hắn bị gọi đến mức không còn cách nào khác, cuối cùng đành phải đáp lại: “Thế nào?”

“Không có việc gì a, ai bảo ngươi không thèm để ý người ta, gọi chơi thôi.”

“Ta đâu có không để ý tới ngươi.” Làm gì có cái gan đó.

Ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái rồi yên lặng đứng dậy đi vào nhà. Lúc trở ra, hắn đã rửa sạch hai cánh tay dính đất cát bụi bặm, khoác lên người nàng một chiếc áo choàng.

Mới đầu mùa xuân, về đêm vẫn rất mát mẻ, không cẩn thận một tí cũng sẽ bị nhiễm lạnh ngay.

Vẫn chưa chịu dừng tay, hắn lại kéo bàn chân nàng đang bắt chéo trên võng xuống, kéo trượt làn váy không cho lộ ra lòng bàn chân tuyết trắng.

“Không giữ gìn khuê nữ, sau này làm sao mà gả đi!” Nhắc nhở nàng hai câu, lại theo thói quen đi kiểm tra dây võng xem còn bền chắc hay không.

Trước đây cũng đã thử nghiệm qua vô số lần. Nhưng bởi vì nàng muốn dùng, hắn vẫn không an tâm, vẫn cứ muốn xác nhận lại.

“Ngươi cưới ta là được mà, đúng không?”

Hắn ngẩn ra, quay người nhìn lại. Thấy nàng đang hơ hơ mái tóc hơi ẩm ướt, không để ý thuận miệng nói: “Chậc, sắc mặt này càng lúc càng giống cha ta…”

Chính là… thuận miệng nói một câu thôi.

Buồn cười là, trong chớp mắt kia, hắn lại tưởng thật, hầu như đã không thể ổn định được nuối tiếc đang chấn động trong lòng.

Hắn cụp mắt, cực lực ẩn ức nỗi lòng đang kinh hoàng.

Làm sao được? Sao có thể? Sao nên? Sao… xứng?

Không tự giác xoa lên gương mặt đã bị tàn phá đến mức trên đời hiếm thấy. Một nụ cười chua chát, biến mất khỏi khóe môi.

Không phải đã sớm thấy rõ bản thân nghèo khó, thiếu hụt về mọi mặt. Chính mình cũng không dám hy vọng nhiều, sao còn có thể có mơ mộng hão huyền như vậy? Việc này… căn bản là ngay cả nghĩ đến cũng không được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.