Mục Thần Ký

Chương 52: Chương 52: Bán Giá Cao




Trưởng thôn nhướng nhướng mày, nói: “Nếu như cá chết lưới rách, chỉ sợ Thiên Ma giáo cũng phải tử thương vô số chứ hả? Hà tất nhất định dồn ép không tha? Nếu bởi vì những lão tàn phế như chúng ta đây mà khiến cho quý giáo bị hao tổn nguyên khí nặng nề thì quốc sư Duyên Khang nhất định sẽ mừng rỡ không thôi, nhân cơ hội nhét Thiên Ma giáo vào trong túi. Ngươi nghĩ sao?”

Thiếu niên tổ sư kia gật đầu, nói: “Quả thật quốc sư Duyên Khang vẫn đang tìm cơ hội hàng phục giáo ta, để giáo ta quy thuận triều đình. Tuy nhiên Thánh điển của Thánh giáo ta đã mất, Giáo chủ bị giết, đã gần như diệt giáo. Nếu đạo huynh khư khư cố chấp, chỉ sợ cái thôn nhỏ mà đạo huynh bảo vệ và Thánh giáo ta sẽ xảy ra va chạm. Giương cờ!”

Chấp pháp trưởng lão bên cạnh ông ta khom người nói: “Vâng, Tổ sư. Giương cờ!”

Đường chủ ba trăm sáu mươi đường dồn dập lấy ra một cây cờ lớn, mở rộng mặt cờ, đại kỳ tung bay, đón gió mở ra. Tần Mục quay đầu đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy ba trăm sáu mươi lá cờ lớn kia càng lúc càng phồng ra, càng lúc càng lớn, mỗi một mặt cờ đều có phạm vi khoảng gần một mẫu.

“Thu cờ.” Thiếu niên kia nói.

Chấp pháp trưởng lão cao giọng nói: “Thu cờ!”

Mặt cờ lớn bị thu hồi, mặt cờ biến mất, sau đó Tần Mục nhìn thấy phía sau có đến mấy chục ngàn thần thông giả, từng người từng người khí vũ hiên ngang, đứng thẳng như thương, không phát ra nửa tiếng động, khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ xơ xác tiêu điều!

Trưởng thôn thở dài nói: “Truyền tống kỳ của Thiên Ma giáo quả nhiên danh bất hư truyền. Đại kỳ giương ra rồi thu lại, mấy vạn thần thông giả trực tiếp tiến vào Đại Khư, chẳng trách quốc sư Duyên Khang cấp thiết muốn thu phục Thiên Ma giáo. Nếu hắn đạt được loại thần thông này của Thiên Ma giáo thì đại quân của Duyên Khang quốc sẽ cuốn khắp thiên hạ, nhất thống các quốc gia!”

Thiếu niên tổ sư than thở: “Không có Giáo chủ, Thánh giáo hiện nay chính là năm bè bảy mảng. Bốn mươi năm qua, tình cảnh của Thiên Ma giáo ta càng ngày càng khó khăn, phỏng chừng quốc sư Duyên Khang sắp không nhịn được, muốn ra tay với giáo ta. Ta giống như ngươi, đều đã già, không còn bao nhiêu hi vọng, hiện nay chỉ mong có thể tuyển ra một vị Giáo chủ kinh tài tuyệt diễm.”

Ánh mắt trưởng thôn lấp lóe, nói: “Vì thế mà vị Giáo chủ phu nhân giết lão Giáo chủ trong đêm tân hôn là người được chọn tốt nhất của ngươi?”

Thiếu niên tổ sư gật đầu, cười khổ nói: “Đạo huynh, ngươi cũng biết muốn chọn ra một Giáo chủ kinh tài tuyệt diễm lại có trí khôn là hiếm thấy biết bao, tuy giáo chúng của Thiên Ma giáo ta rất nhiều, thế nhưng có năng lực để đảm đương Giáo chủ lại rất ít, không có mấy người, người có thể sánh ngang với Giáo chủ phu nhân lại càng không tồn tại. Bất đắc dĩ, mới cần phải tìm Giáo chủ phu nhân, đón nàng trở về giáo, để nàng đảm đương chức Giáo chủ.”

Trưởng thôn nhìn Tư bà bà một lát, có chút đau đầu, nói: “Nghe nói là vị Giáo chủ phu nhân này giết Giáo chủ Lệ Thiên Hành của quý giáo, vì sao còn muốn cho nàng giữ chức Giáo chủ, mà không phải thay lão Giáo chủ báo thù rửa hận? Giáo chủ bị giết, không phải là nỗi nhục lớn của quý giáo sao?”

Con mắt của thiếu niên tổ sư sáng như tuyết, cười nói: “Đạo huynh đã quên chúng ta là Ma giáo, không thể dùng lẽ thường để suy đoán. Tân Giáo chủ giết lão Giáo chủ, nói rõ tân Giáo chủ có năng lực hơn, đương nhiên phải ủng hộ nàng!”

Sắc mặt trưởng thôn quái lạ, sắc mặt của Tần Mục và dược sư bên cạnh cũng cực kỳ quái lạ, Thiên Ma giáo còn có quy củ này sao?

“Bà bà, có quy củ như này sao?” Dược sư hỏi.

Tư bà bà thẫn thờ gật gật đầu.

Dược sư không nhịn được nói: “Nếu đã có quy củ như thế, vậy tại sao sau khi ngươi giết lão Giáo chủ, ngươi không ở lại Thiên Ma giáo làm tân Giáo chủ?”

Tư bà bà nghiêm nghị nói: “Ta giết hắn, không mặt mũi nào tiếp tục ở lại Thiên Ma giáo, ở lại nơi đó, tâm ma của ta sẽ càng nặng hơn.”

Dược sư vẫn không thể hiểu được, dưới cái nhìn của hắn, Thiên Ma giáo bốn mươi năm khổ sở chờ đợi, khổ sở tìm kẻ thù sát hại Giáo chủ để làm tân Giáo chủ đã là điều rất khó lý giải, nhưng Tư bà bà lại luôn ẩn núp né tránh, thì lại càng khó hiểu hơn. Trưởng thôn mỉm cười, hướng về thiếu niên tổ sư nói: “Nếu bà bà không muốn đi với các ngươi, các ngươi không thể mang nàng đi được.”

Thiếu niên tổ sư cau mày, nói: “Giáo chủ phu nhân và Đại Dục Thiên Ma kinh, ta đều muốn mang đi.”

Hai người đối diện nhau.

Trưởng thôn bưng trà tiễn khách, nói: “Nếu khách đã không đi thì không thể làm gì khác hơn là tiêu diệt, người của Thiên Ma giáo quá nhiều, không cần phải làm quan tài. Người của thời đại trước như ngươi và ta càng ngày càng ít, ta thật không đành lòng.”

Thiếu niên tổ sư bưng trà ngửa đầu cạn sạch, đặt cái chén xuống, đứng lên nói: “Ta thì không sao, tuy nhiên người trong thôn các ngươi rất ít, ta có thể an bài quan tài.”

“Khoan đã!” Tư bà bà đột nhiên mở miệng, cười nói: “Trưởng thôn, dược sư, các ngươi và Mục nhi về thôn trước đi, ta nói chuyện với tổ sư một chút! Nếu không đồng ý, như vậy liền đánh cá chết lưới rách. Nếu có thể khiến hai bên đều vui vẻ chấp thuận thì chẳng phải là một chuyện tốt sao?”

Trưởng thôn liếc nhìn bà một cái, Tư bà bà cười nói: “Ngươi yên tâm, cùng lắm là ta bị bọn họ bắt đi thôi.”

Trưởng thôn gật đầu, nói: “Dược sư, Mục nhi, chúng ta về thôn trước.”

Tư bà bà chờ bọn họ về thôn rồi mới ngồi xuống trước mặt thiếu niên tổ sư, nói: “Chấp pháp lui ra.”

“Vâng, phu nhân.” Chấp pháp trưởng lão khom người, từ từ lui ra.

Đôi mắt Tư bà bà trong trẻo, nhìn thiếu niên tổ sư ngồi ở phía đối diện, thiếu niên tổ sư than thở: “Ngươi vốn là Thánh Nữ giáo ta, tư chất, phong hoa đều là tuyệt đại, kỳ thực, lúc Lệ Thiên Hành muốn kết hôn với ngươi ta đã không đồng ý.”

“Thế nhưng ngươi lại không ngăn cản.” Tư bà bà cười nói: “Lệ Thiên Hành là sư phụ ta, sư phụ cưới đệ tử, là trái với luân lí làm người. Thánh giáo ta tự xưng là Thánh mà ngay cả luân lí cũng không cần sao?”

Thiếu niên tổ sư cau mày, nói: “Lúc Lệ Thiên Hành thu ngươi làm đồ đệ thì ta đã biết là có điều không đúng, sớm chiều ở chung với ngươi, ta sợ hắn sẽ bị ngươi triệt để mê hoặc, rối loạn tâm trí. Quả nhiên hắn bị ngươi mê hoặc, thậm chí phế bỏ ân tình phu thê mấy trăm năm với cựu phu nhân, muốn cưới ngươi làm tân phu nhân.”

Tư bà bà nghiến mấy cái răng còn sót lại trong miệng, cười khanh khách nói: “Ngươi biết hắn sẽ bị ta mê hoặc, vì sao còn để hắn thu ta làm đồ đệ? Tổ sư, ngươi nên thu ta làm đồ đệ mới phải! Ta làm đệ tử của ngươi, sẽ không có chuyện sau đó!”

“Ta sợ sớm chiều ở chung với ngươi sẽ bị ngươi mê hoặc.” Thiếu niên tổ sư cười khổ: “Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi lúc đó ngươi mới mười ba tuổi, thế nhưng trái tim của ta đột nhiên kịch liệt nhảy lên mấy lần, khi đó ta liền biết, ta không thể nhận ngươi làm đồ đệ. Ta già rồi, không muốn anh danh một đời bị hủy ở trong tay ngươi, sư phụ yêu đồ đệ, ta sẽ bị người đời nhạo báng.” Ông thở dài, nói: “Người nhìn thấy hình dáng của ngươi, rất ít người không bị ngươi mê hoặc, ở chung càng lâu, mê hoặc càng sâu.”

Tư bà bà tiếp tục lý sự, như cười như không nói: “Đã như vậy, vì sao ngươi còn để ta làm Giáo chủ? Không sợ ta phá hủy Thánh giáo?”

Thiếu niên tổ sư nói: “Ngươi là người được chọn tốt nhất. Ta cũng cảm thấy ngươi có chút hồng nhan họa thủy, chỉ sợ trở thành Giáo chủ sẽ khiến Thánh giáo náo loạn không được an bình. Tuy trong bốn mươi năm hối hả ngược xuôi này chúng ta cũng tìm được một ít thiếu niên thiếu nữ thiên tư trác việt, nhưng tất cả không bằng ngươi, muốn trở thành Giáo chủ, vẫn còn rất kém.” Ông thở dài, uể oải nói: “Nhìn thấy món tốt nhất rồi, nhìn những món vật tốt khác đều cảm thấy không bằng.”

“Ta sẽ không trở lại.” Tư bà bà cười híp mắt nói: “Tuy nhiên ta có thể cho các ngươi một Giáo chủ, tặng kèm thánh điển trấn giáo Đại Dục Thiên Ma kinh.”

Mặt của thiếu niên tổ sư khẽ động, nói: “Trả lại cho chúng ta một Giáo chủ? Lời nói ấy có nghĩa gì?”

Bên trong Tàn Lão thôn, Tần Mục và trưởng thôn cùng bọn người dược sư nhìn chằm chằm không chớp mắt, quan tâm nhất cử nhất động của Tư bà bà và tổ sư Ma giáo, hai người trò chuyện với nhau thật vui, vừa nói vừa cười, ngược lại khiến người khác cảm thấy rất bất ngờ. Tư bà bà với tổ sư Ma giáo cứ nói, rồi sau đó quay đầu lại nhìn về phía thôn, tổ sư Ma giáo cũng nhìn lại, lộ ra nụ cười, nghiêng người nói gì đó với Tư bà bà. Một lúc sau, Tư bà bà nhón bàn chân nhỏ trở về làng, cười nói: “Nói xong rồi.”

“Nói xong rồi?” Sắc mặt mọi người quái lạ, người què vô cùng hoài nghi, vẻ mặt tươi cười nói: “Khi nào đánh nhau?”

“Không cần đánh nhau.” Tư bà bà hấp háy mắt: “Bất quá bọn hắn sẽ ở đây một thời gian ngắn, sau mấy ngày nữa mới đi.”

Trong lòng mọi người nghiêm nghị, Thiên Ma giáo nói một khoảng thời gian mới đi, đến cùng là trong hồ lô bán thuốc gì?

Tư bà bà cười híp mắt nói: “Lão Mã, Mục nhi nói Bá thể nguyên khí của cậu có thuộc tính Thanh Long, ngươi thử một chút xem cậu có tiến bộ hay không.”

“Bá thể nguyên khí còn có thể bắt chước được Thanh Long nguyên khí?” Mã gia kinh ngạc không thôi, nói: “Mục nhi, lại đây, ra tay đi nào!” Tần Mục vội vàng đi tới.

Dược sư nhìn hai người đang giao thủ, tiến đến bên người Tư bà bà, thấp giọng hỏi: “Bà bà bán Mục nhi?”

Tư bà bà hấp háy mắt, nghiêm mặt nói: “Sao lại nói lời ấy? Sao ta lại bán Mục nhi?”

“Bán bao nhiêu tiền?” Người què tiến tới góp mặt, tò mò hỏi.

“Thiếu giáo chủ Ma giáo.” Tư bà bà cụt hứng, thở dài: “Trước tiên lấy một cái danh phận, lại tặng kèm ma điển trấn giáo Đại Dục Thiên Ma kinh, sau khi trưởng thành sẽ xem tình hình thế nào. Nếu khả quan thì chính thức trở thành Thánh Giáo chủ. Cái giá này thế nào?”

Con mắt người què phát sáng, hô hấp dồn dập: “Có chuyện tốt cỡ này? Bà bà, sao ngươi không tìm ta sớm hơn một chút? Ngươi bán ta đi!”

Tư bà bà cười nói: “Nếu ngươi muốn trở thành Thánh Giáo chủ của Thiên Ma giáo cũng rất đơn giản, đi qua thôn sát vách, gặp gỡ, chào hỏi đường chủ ba trăm sáu mươi đường của Thiên Ma giáo, cộng thêm mười hai trưởng lão hộ giáo, Tả Hữu sứ hộ pháp, tứ đại Thiên Vương trấn giáo, tám đại Đốc Tra sứ, mặt khác còn có vị tổ sư Ma giáo kia nữa.”

Sắc mặt người què vàng như đất, nói: “Mục nhi muốn trở thành Thiếu Giáo chủ, cũng cần đi qua thôn sát vách sao?”

Tư bà bà thở dài, bất đắc dĩ nói: “Người ta muốn kiểm hàng trước. Không kiểm hàng, người ta làm sao dám yên tâm để nó làm Thiếu Giáo chủ của Thiên Ma giáo?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.