Mục Thần Ký

Chương 116: Chương 116: Kiếm Quét Thiên Cương




Trước điện, mười bốn vị sĩ tử đều trầm mặc nhưng không có ai lui ra.

Đồng tử kia nở nụ cười rồi nói: “Nếu không có ai lui ra, như vậy cửa ải này liền có thể bắt đầu rồi. Sư tôn.”

Lăng Vân đạo nhân từ bên trong điện đi ra, ánh mắt quét một vòng qua thân thể đám người Tần Mục rồi cười nói: “Mấy cửa ải phía trước đã thử thách kiến thức cơ bản, kỹ xảo và tâm tính của các ngươi. Cửa ải này là thử thách thực lực của các ngươi. Tuy các ngươi là sĩ tử thế nhưng có thể đi tới nơi này đã không hề tầm thường, thực lực của mỗi người đều rất kinh người. Ta là điện chủ Thuần Dương điện, cửa ải này, ta tự mình ra trận, thử thách bọn ngươi.”

Chúng sĩ tử hai mặt nhìn nhau, một sĩ tử thấp giọng nói: “Không công bằng... “

Mắt Lăng Vân đạo nhân sáng lên, cười ha ha nói: “Đương nhiên là không công bằng. Các ngươi tới từ tiểu học đại học, không thể đánh đồng cùng Thái học viện mà ta lại là Quốc Tử giám Thái học viên đã xem qua rất nhiều kinh văn chứa trong Thái học viện cho nên mặc dù là cùng cảnh giới cũng phải vượt qua bọn ngươi vô số kể. Vì lẽ đó lần kiểm tra này, chỉ cần các ngươi cầm cự được ba chiêu của ta. Ba chiêu không thua, liền coi như là các ngươi qua ải.”

Hắn cười ôn hòa nói: “Ta tự phong tu vi, chỉ giữ lại cảnh giới Ngũ Diệu, các ngươi đều có thể yên tâm.”

Nghe hắn nói như vậy, chúng sĩ tử đều thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần là tranh tài cùng cảnh giới, như vậy bọn họ liền không sợ bất luận người nào.

Dù sao mỗi người bọn họ, trong tiểu học đại học của mình cũng đều là võ giả, võ sư tài năng xuất chúng, bọn họ có lòng tin này!

Lăng Vân đạo nhân cũng là khẽ mỉm cười, yên lòng. Tuy nói là cùng cảnh giới, tuy nói là ba chiêu thế nhưng trong không gian này có thể thao tác lớn hơn. Trong ba chiêu đó, hắn có thể nhường nhịn mà không để cho người ta nhìn ra kẽ hở và cũng có thể ba chiêu đào thải sĩ tử khác!

Dù sao hắn cũng là Quốc Tử giám Thái học viện, tuy không dám nói vô địch cùng cảnh giới thế nhưng cũng là thiên hạ ít có!

“Đinh Sơn, ngươi là người đầu tiên.”

Lăng Vân đạo nhân tự phong tu vi, trầm giọng nói: “Đồng nhi, lấy kiếm gỗ.”

Đồng tử kia mang tới hai hộp kiếm bằng gỗ rồi đặt hộp kiếm lên mặt đất.

Lăng Vân đạo nhân chỉ tay một cái, một tia nguyên khí nhỏ như không bay ra rồi cuốn lấy một thanh kiếm gỗ từ trong hộp kiếm, nói: “Bên trong hộp kiếm này chứa ba mươi sáu thanh kiếm, chính là phù hợp với kiếm pháp Thiên Cương, ngươi có thể mang hộp kiếm này trên người, thuận tiện cho ngươi vận dụng. Mà ta, chỉ dùng một cây kiếm là đủ.”

Sĩ tử tên Đinh Sơn kia tiến lên, mang hộp kiếm lên lưng, khom người thi lễ với Lăng Vân đạo nhân rồi lập tức quát một tiếng, khống chế Thiên Cương kiếm pháp để từng thanh kiếm gỗ từ trong hộp kiếm bay ra.

Thiên Cương kiếm pháp là kiếm pháp bắt buộc của sĩ tử các nơi. Trước khi lên lâu thuyền tiến về kinh thành, Tần Mục đã gặp qua loại kiếm pháp này, lần đầu tiên nhìn thấy thì trong lòng hắn còn khiếp sợ qua, cảm khái võ giả Duyên Khang quốc đều không tầm thường, tùy tiện một tên võ giả liền có thể sử dụng tới kiếm pháp tinh diệu như thế.

Bất quá sau khi hắn nhìn thấy hầu như toàn bộ sĩ tử đều tu luyện Thiên Cương kiếm pháp thì ý nghĩ trong lòng lại là những sĩ tử như vậy, hắn có thể một tay đánh mười người.

Đinh Sơn sử dụng tới Thiên Cương kiếm pháp, ba mươi sáu thanh kiếm gỗ tung bay trên dưới, uy lực cũng không yếu thế nhưng hắn vừa sử dụng tới bộ kiếm pháp kia, Tần Mục liền biết hắn tuyệt đối không ngăn được ba chiêu của Lăng Vân đạo nhân, thậm chí ngay cả một chiêu cũng không ngăn được!

Xì ——

Lăng Vân đạo nhân dùng khí ngự kiếm rồi đâm ra một chiêu. Kiếm gỗ cực kỳ xảo quyệt, nhanh như tia chớp xuyên qua ba mươi sáu thanh kiếm gỗ rồi đâm trúng ngực Đinh Sơn khiến thiếu niên này bay ngược ra sau, phù phù đập xuống đất. Trong chốc lát không thể bò lên.

“Tu vi không kém.” Lăng Vân đạo nhân gật đầu cười nói.

Các sĩ tử khác tập trung tinh thần cao độ, kiếm pháp của Lăng Vân đạo nhân đã đạt đến trình độ tuyệt vời, gọi là xuất thần nhập hóa. Ý nghĩa chữ hóa chính là hóa cảnh, hóa thành một hoàn cảnh, tự tạo thành thế giới.

Đã đến loại cảnh giới này thì không còn câu nệ với kiếm pháp, tiện tay chính là kiếm pháp.

Đáng sợ hơn chính là, cho dù Lăng Vân đạo nhân đã phong ấn những Thần Tàng khác mà chỉ giữ lại Linh Thai và Ngũ Diệu Thần Tàng nhưng tu vi của hắn cũng là cực kỳ tinh thuần, trên xa Đinh Sơn!

Điều này thật đáng sợ, thật sự có người có thể cầm cự được ba chiêu của hắn sao?

Ánh mắt Lăng Vân đạo nhân lấp lóe, nói: “Đinh Sơn, để hộp kiếm lại, ngươi có thể xuống núi rồi. Vị sĩ tử kế tiếp, Tần Ngọc.”

“Tần Ngọc?”

Tần Mục ngơ ngác, nhìn về phía thiếu niên đang ra khỏi đội ngũ. Thiếu niên kia anh tuấn bất phàm dung nhan tú nhã, có một loại khí độ đúng mực. Khuôn mặt hắn cho Tần Mục một loại cảm giác quen thuộc.

“Có chút giống Tần Phi Nguyệt, Tần tiểu tướng quân.” Tần Mục thầm nghĩ.

Tần Ngọc tiến đến vác hộp kiếm lên, khom người thi lễ.

Lăng Vân đạo nhân cười nói: “Tuy ngươi là người của Tần gia, trong triều đình, Tần gia cũng là quyền lớn thế lớn, nhưng cuộc kiểm tra này ta cũng sẽ không lưu tình. Ngươi triển khai bản lĩnh mạnh nhất của ngươi ra, bằng không sẽ có cùng kết cục như Đinh Sơn.”

Tần Ngọc vâng dạ rồi với tay ra sau lưng rút kiếm nắm một thanh kiếm gỗ vào tay. Đồng thời lại có ba mươi lăm thanh kiếm gỗ bay ra, nhưng không có kết thành Thiên Cương kiếm trận mà ngược lại từng thanh kiếm giống như Du Long, rất là linh động. Loại kiếm pháp này cũng không phải là kiếm pháp mà tiểu học đại học truyền thụ.

Loại kiếm pháp này, dù là Lăng Vân đạo nhân cũng chưa từng thấy, chỉ cảm thấy mỗi một thanh kiếm gỗ này tựa như một con Du Long mà những kiếm gỗ này kết hợp với nhau lại là một con rồng lớn, tập hợp sức mạnh của ba mươi lăm thanh kiếm gỗ, uy lực rất là bất phàm!

Tần Ngọc quát một tiếng, nguyên khí bùng phát, nguyên khí Bạch Hổ trở nên cực kỳ dồi dào. Nguyên khí tiến vào bên trong những thanh kiếm gỗ kia, vậy mà làm cho kiếm gỗ nhuộm thành màu vàng, tựa như từng thanh kiếm đều bằng kim loại!

Hiện tại, ba mươi sáu thanh kiếm gỗ này tựa như được dát thêm kim loại rồi dưới sự điều khiển của hắn tấn công về phía Lăng Vân đạo nhân!

Lăng Vân đạo nhân khen một tiếng, thầm nghĩ: “Đây không phải là kiếm pháp của Tần gia. Hẳn là hắn có kỳ ngộ khác, học được kiếm pháp có hình dạng như Du Long này. Cho dù Tần gia không nhờ vả ta chiếu cố Tần Ngọc, hắn cũng có tư cách trở thành Thái học sĩ của Thái học viện.”

Tần Ngọc chính là đi con đường lưu phái chiến kỹ và lưu phái thần thông. Kiếm pháp như Du Long, vô cùng sắc bén lợi hại, ba mươi lăm thanh kiếm gỗ tự do tung bay như là ba mươi lăm con rồng nhỏ mà thỉnh thoảng hai thanh kiếm gỗ xác nhập, ba thanh xác nhập giống như mấy con rồng nhỏ hòa lẫn vào nhau biến thành rồng lớn, uy lực tăng gấp bội.

Mà kiếm gỗ trong tay hắn thì lại càng ác liệt bá đạo, kiếm ở trong tay dường như thêm ra một đoạn cánh tay, chỉ cái nào đánh cái đó, vô cùng xảo quyệt, chính là một loại chiến kỹ lợi hại.

Trái tim Tần Mục đang đứng một bên đập thình thịch: “Tần Ngọc này, đã gặp qua Chân Long! Đúng rồi, Tần Phi Nguyệt mang theo con trai của Dũng Giang Long Vương ra khỏi Đại Khư trở về Duyên Khang, ấu long kia bị phong ấn trong Huyền Băng! Kiếm pháp của tên Tần Ngọc này, hẳn là tìm hiểu được từ trên thân ấu long kia, lẽ nào ấu long kia đã được cứu sống rồi?”

Ngoại trừ ấu long bị đâm xuyên tim kia, bên trong Huyền Băng còn phong ấn Thái Tử Thái Bảo Cố Ly Noãn.

Trong lòng Tần Mục không khỏi lo sợ bất an, nếu ấu long kia được cứu sống thì đương nhiên Cố Ly Noãn cũng sẽ được cứu ra.

Cố Ly Noãn là quan nhất phẩm Thái Tử Thái Bảo, thực lực phi phàm. Chính mình lại lừa gạt lấy Thiếu Bảo kiếm của hắn, ngay cả vỏ kiếm cũng bị người què trộm đi. Nếu Cố Ly Noãn nhận ra mình, chắc chắn sẽ không giảng hoà.

Lần kiểm tra này, hắn vẫn chưa mang theo Thiếu Bảo kiếm, thanh bảo kiếm kia được hắn đặt trong Thính Vũ các do Phó Khánh Duẫn trông giữ. Dù sao Thiếu Bảo kiếm chính là bội kiếm của quan nhất phẩm, tuy nói đã biến mất mấy chục năm nhưng khẳng định sẽ có người có thể nhận ra.

“Không biết Cố Ly Noãn có còn là Thái Tử Thái Bảo hay không? Mặc kệ hắn còn hay không, hắn đều không phải là người mà mình có thể chống cự, vẫn là nên tìm đến tổ sư trước rồi nói sau!”

Trận chiến giữa Tần Ngọc và Lăng Vân đạo nhân cực kỳ đặc sắc, nhưng đáng tiếc chỉ có ba chiêu. Trong ba chiêu hai người đã thay đổi công thủ mấy lần.

Sau ba chiêu Lăng Vân đạo nhân thu kiếm lại, cười nói: “Ngươi qua ải rồi.”

Tần Ngọc thở phào nhẹ nhõm, thu hồi kiếm gỗ, buông hộp kiếm.

Tần Mục khẽ cau mày, Lăng Vân đạo nhân và Tần Ngọc đều có công có thủ. Xem ra thì cực kỳ đặc sắc thế nhưng lại cho hắn một loại cảm giác khác thường, tựa hồ Lăng Vân đạo nhân không có xuất toàn lực.

Quả thực chiêu thức của Tần Ngọc rất là tinh diệu, thế nhưng tu vi cũng không cao hơn Đinh Sơn vừa nãy kia bao nhiêu, Lăng Vân đạo nhân hoàn toàn có thể dùng tu vi hùng hồn của mình để áp chế Tần Ngọc thế nhưng lại một mực dùng một thanh kiếm so đấu kiếm pháp với ba mươi sáu thanh kiếm của đối phương. Đây chẳng phải là dùng sở đoản của chính mình tấn công sở trường của đối phương sao?

Tu vi Tần Mục rất mạnh, hơn nữa người mù đã truyền thụ Thần Nhãn Cửu Trọng Thiên cho hắn. Mặc dù hắn chỉ luyện thành tầng thứ nhất thế nhưng nhãn lực lại rất kinh người cho nên có thể nhìn ra điểm này.

“Trong này có vấn đề... “

“Người kế tiếp, Tần Mục.” Lăng Vân đạo nhân cười nói.

Tần Mục tiến lên, đang muốn đến vác hộp kiếm kia lên thì Lăng Vân đạo nhân nói: “Ngươi cũng họ Tần?”

Tần Mục ngẩng đầu nhìn về phía hắn rồi gật đầu nói: “Ta họ Tần.”

Lăng Vân đạo nhân mỉm cười nói: “Đáng tiếc không phải là Tần của Tần gia.”

Tần Mục nhíu nhíu mày, không có đi lấy hộp kiếm, cười hiền nói: “Lão sư, ta khá là ngốc, thích số nhiều, có thể cho ta dùng hai hộp kiếm hay không?”

Lăng Vân đạo nhân không để ý lắm, cười nói: “Ngươi cứ việc dùng, ta dùng một thanh kiếm gỗ đã đủ.”

Tần Mục chuyển một hộp kiếm tới đặt ở bên chân mình, nguyên khí bay ra, tia nguyên khí to bằng cánh tay tiến vào bên trong một hộp kiếm trong đó, một thanh kiếm gỗ bay ra.

Lăng Vân đạo nhân bật cười nói: “Ngươi tu luyện thế nào vậy? Thầy giáo không dạy cho ngươi tinh luyện nguyên khí, luyện khí thành tia sao?”

Tần Mục hạ thấp người thi lễ rồi cười chất phác nói: “Chưa từng học qua. Xin mời lão sư.”

Lăng Vân đạo nhân chắp hai tay sau lưng, tia nguyên khí khó mà nhận ra quay quanh kiếm gỗ, cười nói: “Ngươi có thể ra tay rồi.”

Ngón tay phải Tần Mục bắt kiếm quyết, nguyên khí đột nhiên bùng phát, cực kỳ hung hăng bước ra một bước đâm thanh kiếm trong tay phải về phía trước rồi hất lên một cái!

Xì ——

Màng nhĩ mọi người cơ hồ bị tiếng rít của kiếm gỗ đâm vào không khí phát ra làm nổ tung. Lăng Vân đạo nhân giật mình trong lòng, hắn vội vàng khống chế kiếm gỗ ngăn chặn nhưng cản không được. Tiếp theo liền bị kiếm gỗ của Tần Mục hất tung, bay lên giữa không trung!

Thiêu kiếm thức!

Mặt Tần Mục không hề có cảm xúc, chỉ có kiếm là tiếp tục đâm về phía trước. Lăng Vân đạo nhân vừa bị đâm tới giữa không trung, còn chưa kịp làm ra phản ứng thì thanh kiếm gỗ kia liền đâm vào bụng hắn khiến hắn bay ngược ra sau va ầm ầm vào cánh cửa trong đại điện, biến mất không còn tăm hơi.

Cùng lúc đó Tần Mục giậm chân, hai hộp kiếm bị chấn động bay lên cách mặt đất ba thước, cái khóa của hộp kiếm đùng đùng nổ tung. Từng thanh kiếm gỗ nhanh như tia chớp bắn ra, phần đuôi nối nhau đâm vào bên trong cung điện.

Bụp bụp bụp bụp bụp bụp...

Tiếng kiếm gỗ liên tiếp bị phá nát khi đâm vào nhau từ bên trong điện truyền ra. Trong chớp mắt hai cái hộp kiếm liền trống rỗng, bảy mươi mốt thanh kiếm gỗ nối liền một đường. Kiếm trước đâm trúng ngực Lăng Vân đạo nhân, sức mạnh vừa tan thì kiếm sau liền đâm tới phá tan kiếm trước tiếp tục đâm vào ngực Lăng Vân đạo nhân, liên tiếp khiến người ta không kịp thở!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.