Mục Thần Ký

Chương 67: Chương 67: Thành Bất Dạ




Người mù cũng không biết giải thích sao cho Tần Mục hiểu, cười gượng hai tiếng, nói: “Tòa thành này còn gọi là Bất dạ Long thành (1). Buổi tối đèn đuốc sáng choang, thôn trang trong phạm vi mấy ngàn dặm đều tụ tập buôn bán ở đây. Mục nhi, bà bà, ta không đi cùng các ngươi. Bà bà, có tiền hay không?” Ông ta chống trượng trúc, cười lấy lòng, duỗi một tay ra. Tư bà bà làm bộ không nhìn thấy.

Người mù với tay lấy da thú trên xe, cười nói: “Mục nhi, cho ta mượn hai tấm da thú, chờ ta đánh cược thắng tiền, trả lại con gấp đôi!”

Tần Mục cười nói: “Mù gia gia cứ việc cầm đi là được, không đáng giá mà.”

“Không được cho hắn!” Tư bà bà tức giận nói: “Mỗi lần đến đây, lão già này đều đi sòng bạc, mỗi lần đều thua cháy túi! Hai tấm da lông dị thú đủ để chúng ta mua được chút dầu muối tương dấm, tốt hơn nhiều so với việc cho hắn ném tiền vào trong nước! Ném tiền vào trong nước còn có thể nghe được tiếng vọng đây chứ!” Người mù vội vàng khoác hai tấm da thú lên người, nhanh chân chạy đi, biến mất trong đám người.

Tư bà bà tức giận đến giậm chân, Tần Mục buồn bực, nói: “Bà bà, sòng bạc là cái gì?”

Tư bà bà giận dữ: “Vừa nãy muốn chơi cùng mấy cô gái sa chân, giờ lại muốn đi sòng bạc, Mục nhi, con không được bắt chước!”

Tần Mục không hiểu, nói: “Bà bà đừng nóng giận, con không đi chơi với các nàng là được rồi. Đúng rồi, bà bà, trong thành này có thanh lâu sao? Đường chủ Thanh lâu của Thiên Ma giáo, Phó Khánh Duẫn có nói, nơi nào có thanh lâu thì có thể tìm được nàng.”

Tư bà bà lườm cậu một cái, cười lạnh nói: “Hiện giờ con lại muốn đi dạo trong kỹ viện? Con hồ ly lẳng lơ Phó Khánh Duẫn kia, con tốt nhất trách xa nàng một chút.”

Tần Mục buồn bực, mình rõ ràng là định đi thanh lâu tìm người, tại sao lại biến thành đi dạo kỹ viện? Hơn nữa kỹ viện là nơi nào? “Vào trong thành thật nhiều quy củ, điều này không cho, điều kia cũng không cho.” Thiếu niên oán thầm.

Một già một trẻ đánh xe bò đến chợ, nơi này náo nhiệt, đủ loại hàng hóa rực rỡ muôn màu, chói mắt, hơn nữa còn có người không cùng chủng tộc, trang phục kỳ dị, khiến Tần Mục nhìn hoa cả mắt. Không lâu sau Tư bà bà đã bán sạch đồ sắt và da lông trên xe bò, đổi lấy một ít dầu muối tương dấm, thương nhân kia hẳn là người ngoại giới, khẩu âm có chút đặc biệt, tự xưng đến từ Duyên Khang quốc. Tư bà bà mặc dù là nữ nhân, nhưng quen vung tay quá trán, thực sự không quen cò kè mặc cả, bán rẻ đồ sắt do người câm chế tạo, còn da lông dị thú cũng không bán được bao nhiêu tiền. Ngược lại thương nhân kia cũng có chút lương tâm, cảm thấy chiếm tiện nghi của Tư bà bà và Tần Mục nên tặng cho bọn họ một cái túi long tệ nhỏ, ước chừng trăm đồng.

Long tệ là tiền tệ của Tương Long thành, đóng dấu trụ hoa văn hình rồng lên trên, tương tự những trụ đá ở bốn góc Tương Long thành, Tần Mục cảm giác được bên trong tiền tựa hồ có trận pháp đặc biệt gia trì, hẳn là dùng pháp quyết độc môn rèn đúc, tránh việc bị người khác làm giả. Hai người tiếp tục bán bò và dê, mấy con dê bò kia tựa hồ biết vận mạng của mình, không nhịn được rơi lệ, dùng miệng cắn chặt quần áo Tần Mục không muốn buông ra.

Tần Mục chần chờ, Tư bà bà thấp giọng nói: “Đều là người xấu.”

Tần Mục sợ hết hồn, mấy con dê bò này thật sự là người bị Tư bà bà dùng Thiên Ma Tạo Hóa Công biến thành dê bò! “Bọn họ là một nhóm trộm cướp.”

Âm thanh Tư bà bà nhẹ như tơ: “Còn nhớ khi con còn bé, có một lần ta mang con đi đến thôn bên cạnh đỡ đẻ không? Đến nơi đó, khắp nơi trong thôn đều là người chết. Mấy năm nay, ta vẫn đi tìm tung tích của những tên trộm này, từ đầu đến cuối đều không có thu hoạch, nhưng mấy ngày trước, ta cuối cùng cũng tìm được bọn họ.”

Tần Mục giật mình trong lòng, gỡ quần áo của mình ra, để thương nhân tùy ý dắt mấy con dê bò này đi. Nghênh đón những con dê bò này, hoặc là đồ tể, hoặc là cày ruộng, tuy cậu cảm thấy làm như vậy có chút không đúng lắm, thế nhưng cũng không thể nói Tư bà bà làm sai. Đại Khư chính là nơi như thế, mạnh hiếp yếu, tuy cách giữ gìn lẽ phải của Tư bà bà là cực đoan, nhưng dù sao cũng tốt hơn không có. Thậm chí cậu còn có chút cảm động, sự kiện năm đó đã để lại cho cậu đả kích rất lớn, không nghĩ tới thời gian trôi qua đã gần mười năm, bà bà lại vẫn còn nhớ, vậy mà còn băn khoăn báo thù cho đám người chết oan của thôn kia. Hai người lại mua chút vải vóc, rượu ngon, mang tất cả đến nhà nghỉ mà họ ở trọ, đột nhiên Tư bà bà dừng bước, nhìn thấy một quầy hàng bán son bột nước, không dời chân nổi.

“Thứ tốt, chỉ có bột nước bóng bẩy như vậy mới có thể xứng với dung nhan tuyệt thế của bà bà ta.” Lão thái bà mở cờ trong bụng, hai mắt tỏa sáng, miệng đầy nước miếng, khiến cho một đám tiểu cô nương cười khanh khách đến không ngậm miệng lại được.

Tư bà bà mắt điếc tai ngơ, mua một đống son phấn, gần như tiêu sạch số tiền còn lại, thoáng nhìn Tần Mục nâng hộp to to nhỏ nhỏ đứng một bên, Tư bà bà cũng cảm thấy có chút băn khoăn, móc móc trong túi tiền, sau một hồi móc ra một long tệ cuối cùng nhét vào trong túi Tần Mục, ôn nhu nói: “Mục nhi, chăm sóc mình tốt một chút, đi mua một số thứ con thích. Đừng đi vội, giúp ta đưa những son phấn này đến nhà nghỉ.”

Tần Mục đem son phấn về đến nhà nghỉ, ông chủ nhà nghỉ một mực cung kính, nói đã sớm chuẩn bị phòng cho bọn họ. Tần Mục ngờ vực đánh giá ông chủ nhà nghỉ kia, trong lòng hơi chấn động, ông chủ nhà nghỉ kia nháy mắt với hắn, thấp giọng nói: “Thuộc hạ tham kiến Thiếu giáo chủ.”

“Ba trăm sáu mươi đường Thiên Ma giáo, đều có liên quan đến các ngành các nghề, đã mở nhà nghỉ ở Tương Long thành.”

Tần Mục lấy lại bình tĩnh, đi vào phòng, Tư bà bà lập tức giục cậu ra ngoài, nói: “Hiếm khi con được ra ngoài một lần, nhất định phải đi chơi cho vui vẻ. Đúng rồi, long tệ kia tiêu ít thôi.”

Tần Mục cất long tệ rồi đi ra ngoài, buổi tối trong Tương Long thành đèn đuốc sáng choang, nhìn càng thêm mê người, đủ loại tiểu thương cùng những người đến từ các thôn đều ra ngoài, bán các loại vật kỳ quái, trên đường người ta tấp nập, vung tay áo thành mây.

“Cha con tại hạ là người Ngưu gia thôn, trên đường đi qua quý địa, một không cầu danh, hai không vì lợi, chỉ vì tiểu nữ đến tuổi cặp kê, chưa gả cho ai, bởi vậy tỷ võ chiêu thân, nguyện tìm được hảo hán võ nghệ siêu quần... “ Tần Mục nghe được âm thanh này thì dừng bước lại, dở khóc dở cười nhìn về phía võ đài, nơi đó người đông như mắc cửi, chen đến nước chảy không lọt.

“Hai cha con Ngưu gia thôn kia lại tới đây tỷ võ chiêu thân. Nói đi nói lại, ba năm trước bọn họ đã ở miếu Nãi Nãi chọn rể một lần, lẽ nào ba năm qua đi bọn họ vẫn chưa chọn được con rể?”

“Một long tệ, có thể mua được cái gì?” Tần Mục đang suy nghĩ, chỉ nghe có người thét to nói: “Bảo vật vô giá, chỉ cần ba văn!” Cậu theo tiếng gọi nhìn lại, thấy trong một ngõ hẻm có không ít người, những thứ bày bán ra đều kỳ kỳ quái quái, phần nhiều là gạch vỡ ngói nát.

“Lẽ nào những gạch vỡ ngói nát này đều là bảo vật vô giá? Vì sao bảo vật vô giá lại rẻ như vậy?” Tần Mục kinh ngạc, lặng lẽ mở Thần Tiêu Thiên Nhãn ra, ngưng mắt nhìn lại, không khỏi âm thầm lắc đầu. Những thứ này quả thực đều là gạch vỡ ngói nát, rất nhiều thứ đều được nhặt ở trong di tích của Đại Khư, không có nửa phần linh khí, còn kém xa những bảo vật như linh binh, đừng nói ba văn, cho dù tặng không chỉ sợ cũng không ai muốn. Tuy nhiên trước những quầy hàng này lại có thật nhiều người dáng dấp như võ giả, chọn lựa tìm kiếm, hi vọng có thể thật sự phát hiện được bảo bối gì đó. Tần Mục nhìn từng quầy hàng, trong lòng khẽ nhúc nhích, ngược lại cậu phát hiện được một số thứ tốt, bên trên một vài quầy hàng có mảnh vỡ của binh khí, rơi vào trong tầm mắt cậu, những mảnh vỡ binh khí này tỏa ra ánh sáng mờ mờ, hẳn là mảnh vỡ của linh binh, có chút giá trị. Cậu tiến lên dò hỏi, không khỏi líu lưỡi, mảnh vỡ linh binh có giá mười mấy long tệ.

“Đây là đang lừa người khác sao?” Tần Mục tiếp tục đánh giá, nhìn thấy trên da dê của một quầy hàng trưng bày mười mấy bình gốm, phần lớn đều sứt mẻ, không mất nắp thì cũng thiếu một góc. Tuy nhiên khi cậu dùng Thần Tiêu Thiên Nhãn nhìn lại thì ánh sáng phát ra từ những bình gốm này vậy mà cực kỳ rực rỡ, vượt xa những mảnh vỡ linh binh kia, thậm chí còn rực rỡ hơn những linh binh cậu đã bán ra kia!

“Bình gốm bán thế nào?” Tần Mục áp sát tới, hỏi. “Ba văn một cái.” Ông chủ nói.

Tần Mục lấy long tệ từ trong túi ra, có chút ngượng ngùng nói: “Ta chỉ có một long tệ, có thể bán hết cho ta không?”

Chủ quầy kia vừa mừng vừa sợ,vội vàng đoạt lấy long tệ, gói hết mảnh gốm vỡ trên da dê, nhét vào tay cậu, cười nói: “Đều là của ngươi rồi!”

“Kẻ ngu si...” Mấy chủ quầy hàng bên cạnh cười nhẹ: “Một long tệ bằng một ngàn văn tiền, ngay cả điều này cũng không biết.”

Chủ quầy kia nắm chặt long tệ, vội vàng nói: “Tiểu ca nhi, ngươi không thể đổi ý!”

Bây giờ Tần Mục mới biết giá trị của long tệ, sảng khoái cười nói: “Nếu ngươi ta đã giao dịch xong thì sẽ không đổi ý. Một long tệ mua hết những bình gốm này ta cũng cảm thấy rất đáng giá.”

Chủ quầy hàng kia thở phào nhẹ nhõm, đang muốn rời đi thì đột nhiên nghe được một âm thanh lanh lảnh nói: “Chậm đã! Tiểu ca nhi, những bình gốm này bán bao nhiêu?”

Tần Mục ngẩng đầu, chỉ thấy mấy tên thanh niên hào hoa phú quý vây quanh một vị thiếu niên quần áo càng thêm hoa mỹ đi tới, thiếu niên kia mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, khuôn mặt có chút bụ bẫm, có vẻ thanh thú hơn Tần Mục, nhìn chằm chằm da dê trong tay cậu, tỏ vẻ thích thú.

“Thần thông giả?” Một vị chủ quầy hàng thất thanh kêu lên.

Tần Mục thất thanh nói: “Ngươi là Thất công tử bụ bẫm trên chiếc thuyền của Duyên Khang quốc kia!”

“Thất công tử bụ bẫm?” Thiếu niên kia ngớ người, lập tức nhận ra Tần Mục, có chút buồn bực xấu hổ, cắn răng nói: “Ai là Thất công tử bụ bẫm hả?”

Tần Mục chẳng hứng thú với Thất công tử bụ bẫm này, nhìn những người phía sau cậu, chỉ thấy mấy người này diện mạo bất phàm, có nguyên khí lưu động bên ngoài cơ thể, trong đó có một người được Thanh Long quấn quanh, đầu rồng cao hơn đỉnh đầu của cậu, mắt rồng lấp lánh có thần, cảnh giác nhìn xung quanh. Hiển nhiên người này là Thanh Long linh thể, mở ra Lục Hợp Thần Tàng, là thần thông giả nguyên khí lúc nào cũng hiện hình! Cho dù nguyên khí của Tần Mục rất tinh thuần, cũng có thể làm cho nguyên khí hiện hình, nhưng chỉ là trong lúc chiến đấu, nguyên khí cực kỳ nồng nặc, hòa tan vào khí huyết, lúc đó mới có thể khiến người ta nhìn thấy nguyên khí của cậu. Tuy nhiên thần thông giả lại khác, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu thần thông giả đều có thể làm cho nguyên khí hiện hình, có thể cất giấu một thần thông bên trong nguyên khí, nếu bị địch tấn công thì thần thông này liền có thể bắn ra trước tiên, đối kháng kẻ địch!

Tần Mục từng nghe Tư bà bà nói, Linh Thai cảnh chỉ là võ giả, tu luyện tới cảnh giới Ngũ hành mới là tông sư, thông hiểu biến hóa của Ngũ Hành, diễn biến loại hình chiêu thức của pháp thuật võ kỹ hướng đến thần thông. Mà phá Lục Hợp bích thì sẽ là thần thông giả, có thể vận dụng thần thông. Tuy Tương Long thành không nhỏ, thần thông giả cũng có rất nhiều, thế nhưng để thần thông giả bảo vệ thì bối cảnh người này phải thật ghê gớm.

“Những bình gốm này đương nhiên phải bán.” Tần Mục suy nghĩ một chút, nói: “Một trăm long tệ một cái.”

Cậu vốn là có chút hét giá, không nghĩ tới “Thất công tử bụ bẫm” nở nụ cười ôn hòa, gật đầu nói: “Rất rẻ, thành giao. Bình gốm bên trong da dê của ngươi tổng cộng có ba mươi sáu cái, tức ba ngàn sáu trăm long tệ. Đinh Thiên hộ, trả tiền cho cậu.”

Một người phía sau cậu khom người nói: “Vâng.” Dứt lời đi tới phía trước, đưa tiền cho Tần Mục.

Những tên chủ quầy và mấy vị khách nhân trong ngõ hẻm kia nhìn lại, hô hấp đều gấp gáp. Người đàn ông vừa nãy bán bình gốm cho Tần Mục kia khóe mắt so với những người xung quanh nhảy càng loạn hơn, đầu váng mắt hoa, nhìn những bình gốm kia rất muốn cướp lại nhưng không dám.

***

(1) Bất dạ: Không có ban đêm&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.