Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 31: Chương 31: Nhen lửa hương nhân duyên




Đầu tiên phải mua được hương nhân duyên, thứ như hương nhân duyên hai người họ nhất định không có, hơn nữa cũng không hợp bảo nhóm đồ tôn mang tới … Dù sao hàm nghĩa hàng này quá rõ ràng, nếu để bọn hắn biết tổ sư gia muốn châm hương nhân duyên cho người khác, sợ là sẽ bất tỉnh.

Thẩm Thanh Huyền lườm Cố Kiến Thâm: “Chắc Bệ hạ từng nhìn thấy không ít hương nhân duyên rồi nhỉ?”

Cố Kiến Thâm nói: “Thấy thì có thấy, chẳng qua chưa từng nhận.”

“Ồ?” Âm cuối Thẩm Thanh Huyền hơi giương cao, trêu chọc hỏi, “Tâm Vực tùy tâm, vậy mà Bệ hạ …”

Cố Kiến Thâm nhìn y, bình tĩnh nói: “Tùy tâm chứ không phải túng dục.”

Thẩm Thanh Huyền chớp mắt mấy cái, hết sức tò mò: “Ta nghe nói Duy Tâm cung có một đêm định kỳ, mỗi khi đến lúc đó, Tâm Vực sẽ thỏa sức cuồng hoan, hành vi vô cùng phóng đãng.”

Cố Kiến Thâm nói: “Tâm Vực trước kia không liên quan gì tới ta, nhưng Tâm Vực của hiện giờ …” Hắn tạm ngừng rồi nói, “Chẳng qua cũng chỉ là một đám tu sĩ chuyên tâm làm việc mà thôi.”

Nghe mấy lời này, Thẩm Thanh Huyền nhịn không được quay đầu nhìn hắn một lúc.

Cố Kiến Thâm cũng nhìn về phía y: “Hửm?”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Cho nên nói … trăm triệu năm qua, ngươi vẫn còn là …”

Cố đế tôn lập tức đen mặt: “Chẳng qua do không gặp được ngưỡng mộ trong lòng mà thôi.”

Gương mặt Thẩm Thanh Huyền ngập tràn ý cười, y nhìn hắn chăm chú, mập mờ nói: “Vậy sao trước kia ngươi có thể cùng ta thân mật như thế …”

Đuôi mày Cố Kiến Thâm khẽ nhếch: “Ngươi nói xem vì sao?”

Thẩm Thanh Huyền bị hắn hỏi cho chột dạ.

Cố Kiến Thâm bày ra sự thật: “Ta trao lòng mình cho ngươi, đáng tiếc ngươi lại chỉ muốn giết ta.”

Khụ … Thẩm Thanh Huyền thấy hơi ngại, y dời mắt, nghiêm túc nói: “Tin ta đi, ngọc giản thực sự hỏng rồi.”

Cố Kiến Thâm tin … mới là lạ!

“Đến rồi!” Thẩm Thanh Huyền kịp thời nói tránh đi, “Nơi này chắc có bán hương nhân duyên.” Đề tài đuối lý như thế, nhất định phải mau chóng đổi hướng.

Ánh mắt Cố Kiến Thâm nhìn về phía y có thể nói là … u oán.

Thẩm Thanh Huyền luôn nhìn thẳng, hoàn toàn không phát hiện!

Bọn họ đi thẳng vào cửa tiệm, trực tiếp hỏi: “Chủ quán, chỗ ngươi có hương nhân duyên không?”

Ban đầu chủ quán này còn lấy làm kinh ngạc, sau khi nhìn kỹ, cho rằng tiểu nương tử này tám phần mười là nữ giả nam trang, dù sao nam nhân chưa từng tới mua thứ này … Vì thế làm mặt hớn hở nói: “Tiểu … khụ khụ … tiểu công tử chờ chút.”

Thẩm Thanh Huyền hồn nhiên không hay biết, bình tĩnh mà chờ hương nhân duyên.

Chủ quán làm việc nhanh nhẹn, rất nhanh đã mang một bó ra cho y.

Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Muốn hai bó.” Y và Cố Kiến Thâm đều phải châm, một bó sao mà đủ.

Chủ quán sửng sốt, nhưng vẫn không nói gì, làm ăn mà, tất nhiên bán càng nhiều càng tốt: “Vâng ạ!”

Hắn liền cầm một bó cho Thẩm Thanh Huyền, đang định trả tiền, phía sau đổi thành tiếng khẽ gọi giòn giã: “Triêu Yên!”

Thẩm Thanh Huyền: “…”

Túc Vũ vèo một phát tới trước mặt y, mặt mày hớn hở nói: “Thật là trùng hợp! Ngươi cũng tới mua đồ sao?”

Là quá trùng hợp mới đúng … Bởi vì Thẩm Thanh Huyền đang áp chế tu vi, cho nên không nhận ra Tiểu Hoa Đào tới gần.

Chỉ có điều người nào đó nhất định phát hiện, y bèn trừng Cố Kiến Thâm một cái.

Cố Kiến Thâm vẫn còn bận hờn dỗi, làm như không nhìn thấy …

Túc Vũ gặp hai người mà vui vẻ hết sức, Tiểu Hoa Đào lập tức cười như hoa nở: “Triêu Yên ngươi mua gì vậy …”

Vừa hỏi xong nó liền thấy hương nhân duyên trong tay Thẩm Thanh Huyền.

Thẩm Thanh Huyền có giấu cũng không kịp, y lại trừng Cố Kiến Thâm, Đế tôn vô cùng có khí phách, tiếp tục làm như không nhìn thấy.

Thẩm Thanh Huyền đành phải kiên trì chịu đựng ánh mắt của Túc Vũ: “Ừm … Túc Vũ, ngươi cũng tới mua đồ sao?”

Y muốn đổi chủ đề, nhưng trong mắt trong lòng Túc Vũ đều là hương nhân duyên, nó ngẩn ngơ một hồi rồi dùng gương mặt anh em tốt kề sát vào Thẩm Thanh Huyền, hì hì hỏi: “Ngươi mua cái này làm chi đó? Có người trong lòng rồi à?”

Thẩm Thanh Huyền: “…” Y tiếp tục trừng Cố Kiến Thâm, đều tại hắn cả, không nói y biết Túc Vũ đến.

Túc Vũ phát hiện, nó trợn mắt há mồm, sau đó …

Thẩm Thanh Huyền nhận ra đứa nhỏ này hiểu lầm, y nhanh chóng cải chính: “Ta mua giúp người khác!”

Túc Vũ chớp mắt mấy cái: “Người khác?”

Thẩm Thanh Huyền há mồm, muộn màng phát hiện mình không tìm được kẻ thích hợp để thế mạng …

Túc Vũ cho rằng y thẹn thùng, vì vậy hắng giọng nói: “Được rồi được rồi, ta không hỏi nhiều, chừng nào ngươi muốn thì nói ta biết.” Nói xong, nó lại chớp chớp mắt ra vẻ ta hiểu ta hiểu mà.

Thẩm Thanh Huyền rất muốn tặng nó một câu: Ngươi hiểu cái bíp bíp ấy!

Thôi quên đi quên đi, nó hiểu lầm thì hiểu lầm, dù sao cũng là Triêu Yên chứ không phải Thẩm Thanh Huyền.

Thẩm Thanh Huyền mua hương xong liền muốn rút lui, vì vậy y bảo:

“Ta cũng sắp về rồi, ngươi muốn mua gì thì mua nhanh đi.”

Y thấy Túc Vũ đi cùng với bạn mình.

Túc Vũ nói: “Ừa! Ngươi rảnh thì tới tìm ta chơi!”

Thẩm Thanh Huyền tất nhiên hoàn toàn đồng ý: “Được.”

Vừa định đi, mắt Tiểu Hoa Đào tự dưng nhạy bén: “Ơ kìa … Sao ngươi mua tới hai bó vậy?”

Thẩm Thanh Huyền im lặng.

Túc Vũ kinh ngạc nói: “Lẽ nào ngươi có hai …” Người trong lòng?

Vạn vạn không ngờ Tiểu Triêu Yên lại là Tiểu Triêu Yên như thế …

Thẩm Thanh Huyền rất là … Y giận tới mức tiếp tục trừng Cố Kiến Thâm.

Cố Kiến Thâm nhìn thẳng phía trước, nhìn hoài không chớp mắt.

Thẩm Thanh Huyền không muốn làm hư thằng bé, vì thế y giải thích: “Một bó là của ta, một bó là ta mua giúp Thanh Thâm.”

Túc Vũ tức thời ngây ngẩn cả người: “Các ngươi … mỗi người một bó hả?”

Thẩm Thanh Huyền đang định chạy tim đập thình thịch, thực sự ngay cả một hơi cũng không muốn dừng, y bất chấp bảo: “Đúng!”

Bởi vì nóng ruột nên chẳng khác nào nghiến răng nghiến lợi, sau đó y lại nói: “Ta đi trước … Hẹn gặp lại!”

Y nhanh chân về phía trước, tông cửa xông ra, dáng vẻ giận đùng đùng —— nhưng thật ra đang lúng túng.

Túc Vũ xem hình ảnh này thành chạy trối chết.

Tiểu Hoa Đào nghĩ ngợi, đột nhiên nghĩ thông suốt!

Trời ạ … Triêu Yên cũng quá đáng thương rồi …

Túc Vũ đang nghĩ gì hả? Nó căn cứ vào tư liệu hoàn mỹ suy đoán ra một đoạn tình cảm đơn phương cầu mà không được.

Rất có thể Triêu Yên mua hương nhân duyên để thổ lộ với Thanh Thâm đại ca, nhưng ngay lúc y mua, Thanh Thâm đại ca cũng muốn mua một bó cho mình, Triêu Yên vừa mua lòng vừa nhỏ máu, chẳng trách y vẫn luôn nhìn Thanh Thâm đại ca, thảo nào thái độ kỳ lạ như thế, hèn chi vừa bị nó hỏi y liền chạy thật nhanh …

Túc Vũ bị mình não bổ ngược tới mức tâm can rối loạn.

Triêu Yên đáng thương …

Thanh Thâm đại ca tốt với y như thế, y thích hắn là chuyện rất đỗi bình thường, thế nhưng Thanh Thâm đại ca lại chỉ xem y là chủ nhân …

Haiz! Tiểu Hoa Đào lắc đầu, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra biện pháp gì tốt … Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, nó không thể nào giúp đỡ được.

May mà nó không giúp gì, chứ không sợ là phải về Vạn Tú Sơn tiếp tục làm hoa đào.

Ra khỏi cửa một khoảng thật xa, Thẩm Thanh Huyền mới chậm bước.

Hương nhân duyên đương nhiên đã cất, chỉ có điều lúng túng ban nãy vẫn còn quẩn quanh trong đầu, trì trệ không chịu tản đi.

Cố Kiến Thâm nhắc nhở y: “Không qua xem thử?”

Nghe hắn hỏi thì có vẻ khó hiểu, nhưng Thẩm Thanh Huyền lại biết rõ hắn muốn nói gì.

Túc Vũ vừa đến, bọn họ lập tức nhận ra sát khí, tất nhiên không phải đến từ Tiểu Hoa Đào, mà là kẻ theo dõi Tiểu Hoa Đào.

Hơn nữa hơi thở này khá quen thuộc.

Chắc hẳn là đồng môn của những kẻ bị mãnh thú ăn trong bí cảnh Nguyệt Lạc kia.

Lúc trước khi Túc Vũ chôn cất thi thể họ, Thẩm Thanh Huyền cùng Cố Kiến Thâm đã lường trước được ngày hôm nay.

Nhiều thú đan như thế, tuy Túc Vũ đều chôn vào đất (thú đan dễ hỏng, sau một khoảng thời gian sẽ hòa tan), nhưng những kẻ này không tin, bọn họ tìm thấy thi thể đồng môn, đồng thời cũng thấy thi thể mãnh thú, đương nhiên mặc định thú đan bị phe thứ ba giấu riêng cho mình.

Túc Vũ tiếp xúc những thi thể này, để lại hơi thở của mình, bọn họ tự có biện pháp truy tìm, xem ra bây giờ đã tìm tới.

Túc Vũ ở Tử Ngọ Quan bọn chúng không thể động vào, nhưng vừa ra sơn môn, những kẻ này lập tức muốn “báo thù” cho đồng môn.

“Không cần.” Thẩm Thanh Huyền nói như vậy.

Cố Kiến Thâm lạnh giọng nói: “Sư thúc quả là lạnh tình.”

Thẩm Thanh Huyền nhìn về phía hắn: “Cứ luôn nuông chiều mới là hại nó.”

Cố Kiến Thâm lại nói: “Nhưng tuổi nó vẫn còn nhỏ.”

“Tuổi nhỏ?” Thẩm Thanh Huyền nói, “Vậy đến khi nào mới có thể lớn? Ta có thể bảo vệ nó tới lúc nào?”

Cố Kiến Thâm không lên tiếng.

Thẩm Thanh Huyền cũng không nói thêm gì.

Dọc đường đi hai người đều trầm giọng không nói, bầu không khí hơi cứng ngắc.

Cuối cùng, Cố Kiến Thâm vẫn thỏa hiệp trước, hắn khom lưng vươn tay, bế tiểu đồng lên: “Được rồi, nếu lo vậy thì lén theo xem.”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Ta không thèm lo.” Tuy nói thế nhưng tay vẫn vòng quanh cổ Cố Kiến Thâm.

Môi mỏng Cố Kiến Thâm khẽ nhếch, xoa nắn eo nhỏ y bảo: “Biệt nữu(*).”

(*) biệt nữu = không được tự nhiên

Thẩm Thanh Huyền trừng hắn: “Cái gì?”

Cố Kiến Thâm nói: “Không có gì, ta vừa nói sư thúc thật đáng yêu.”

Thẩm Thanh Huyền: “… Câm miệng.”

Nói chuyện qua lại mấy bận, hai người đã đuổi kịp Túc Vũ.

Tiểu Hoa Đào dường như không phát hiện có người theo dõi, càng đi càng lệch, càng đi người càng ít, càng đi càng hợp bị người đánh cướp.

Mi tâm Thẩm Thanh Huyền vặn chặt.

Cố Kiến Thâm nhướn mày nói: “Xem ra vẫn là sư thúc lợi hại.”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Không biết trời cao đất rộng.”

Cố Kiến Thâm mỉm cười.

Thấy Túc Vũ triệt để lạc đàn, những kẻ theo dõi kia rốt cục không giữ được bình tĩnh, phát động đột kích, Tiểu Hoa Đào xoay người, trường kiếm màu xanh vung lên, kiếm khí bốn phía, trong nháy mắt vẽ ra một đường kiếm phong sắc bén!

Kẻ đánh lén hơi bất ngờ, nhưng bọn chúng người đông thế mạnh, không cần e ngại: “Giao thú đan ra, tha cho ngươi một mạng!”

“Thú đan?” Túc Vũ bừng tỉnh, “Các ngươi là đồng môn của họ?”

Lời này của nó làm kẻ đánh lén xác định tội danh, bọn chúng áp sát nói: “Quả nhiên bị tiểu tử ngươi đoạt đi!”

Túc Vũ cau mày, không giải thích, trực tiếp ứng chiến.

Diệp Trạm hết lòng chỉ dạy Túc Vũ, cộng thêm tố chất nhóc này cũng cao, tu hành ngắn ngủi lại không ngờ rất có trình tự quy tắc.

Lấy một địch năm, nhờ vào thân hình linh hoạt cùng với kiếm pháp tinh diệu, thực sự đánh bại được tất cả bọn người này.

Tất nhiên, Tiểu Hoa Đào cũng thở hồng hộc, hiển nhiên cực kỳ mệt mỏi.

Không lâu sau có tiếng bước chân truyền đến, một nam một nữ đỡ Túc Vũ: “Sư đệ, ngươi có ổn không?”

Túc Vũ nói: “Ta không sao.”

Xem đến đây, sắc mặt Thẩm Thanh Huyền mới dễ nhìn hơn.

Cố Kiến Thâm nói: “Xem ra đã gọi người từ trước.”

Thẩm Thanh Huyền vòng tay qua cổ hắn nói: “Đi thôi.”

Đã không còn gì hay để xem, Túc Vũ không giết những kẻ đó mà áp giải về, Tử Ngọ Quan đương nhiên có người xử lý việc này, dù sao Túc Vũ cũng là đệ tử nội môn, lại còn là thân truyền của chưởng môn, có người đánh lén thì chính là chuyện lớn.

Hương cũng mua xong, chuyện quan tâm cũng đã giải quyết, hiện tại…

Cố Kiến Thâm quay đầu nhìn y: “Sư thúc muốn đi đâu?”

Linh tuyền có trăm nghìn cái, thể nào cũng phải tìm nơi tốt nhất.

Hiện giờ tâm trạng Thẩm Thanh Huyền tốt vô cùng, y nhìn hắn rồi bảo: “Có muốn tới Vạn Tú Sơn không?”

Màu mắt Cố Kiến Thâm hơi tối: “Có thể ư?”

Thẩm Thanh Huyền cong môi: “Đương nhiên rồi.”

Cố Kiến Thâm ngày càng mong đợi.

Hai người trở về Vạn Tú sơn, trên đường Thẩm Thanh Huyền rẽ sang thăm Tiểu Kim Long.

Tiểu Kim vẫn dùng cái đuôi to đối diện với y.

Sau khi ra ngoài Thẩm Thanh Huyền lo lắng nói: “Có phải nó giận ta bắt nó rời khỏi Tâm Vực không?”

Cố Kiến Thâm trầm ngâm nói: “Hẳn thế, nó lưu luyến gia đình.” Nghĩa bóng chính là, ngươi mau tống nó đi đi!

Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Không sao, thời gian dài nó sẽ hiểu, đây mới là nhà của nó.”

Cố Kiến Thâm: “…”

Tiểu Kim Long không phối hợp, nên Thẩm Thanh Huyền quay về Vạn Tú Sơn thật sớm.

Cố Kiến Thâm vui mừng với mưu tính sâu xa của mình.

Trên đỉnh Vạn Tú Sơn có một linh tuyền, có thể xưng là hồ đứng đầu Thiên Đạo, không hề có vết chạm trổ do người tạo thành, vẻ ngoài xinh đẹp hoàn toàn tự nhiên làm người lòng say thần mê.

Nơi này linh khí dồi dào, sương tiên trôi nổi, suối ngọc lả lướt, trông tựa như ngân hà nơi chân trời.

Cảnh đẹp như thế vẫn không đả động Thẩm Thanh Huyền hiện về bản thể.

Khoảnh khắc y đứng bên bờ suối, mọi thứ trở nên đầy sức sống.

Gió thổi sương trào, hơi nước nhẹ bay, chốn tiên nhã tịnh, khi tỏ khi mờ, người như trăng sáng, tuyệt bút khó họa.

Cố Kiến Thâm nhìn không chớp mắt, Thẩm Thanh Huyền mỉm cười nói: “Bệ hạ, mời.”

Giọng như vực sâu, gõ thẳng vào tim.

Cố Kiến Thâm nào còn nhớ hương nhân duyên nữa, hắn đến gần y, tuân theo lòng mình mà muốn hôn y.

Trong mắt Thẩm Thanh Huyền đều là ý cười, ngón tay trắng nõn của y đặt giữa bờ môi hai người: “Gấp cái gì? Châm hương trước đi nào.”

Cố Kiến Thâm nói: “Trước hết để ta hôn vài cái.”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Quy củ là châm hương nhân duyên trước rồi mới ý loạn tình mê.”

Cố Kiến Thâm lại không nghe, hắn cầm tay y ra, dùng sức hôn lên môi y.

Thẩm Thanh Huyền không đẩy hắn ra nữa, ngược lại thả lỏng khớp hàm, mặc cho hắn vội vàng đòi hỏi.

Bên ngọc tuyền vắng lặng, hơi nóng từ từ bốc lên, dường như muốn hòa tan bông tuyết, bốc hơi hồ sâu, dục hỏa cháy lan đồng cỏ không sao kìm nén, cấp tốc tăng vọt.

“Chậm … Chậm đã …” Thẩm Thanh Huyền nhẹ nhàng đẩy hắn, nhưng không giống đẩy mà như đang gọi mời, Cố Kiến Thâm hôn bả vai trắng mịn của y, động tác trên tay mạo phạm đến cực điểm.

Có lẽ chưa ai từng thấy một Thẩm Thanh Huyền như vậy, hoặc nên nói không ai từng tưởng tượng ra một Thẩm Thanh Huyền thế này.

Suy nghĩ này một khi đâm chồi, Cố Kiến Thâm lập tức cảm thấy bụng dưới hực lửa, nơi nào đó căng cứng dữ dội.

Thẩm Thanh Huyền mặc hắn làm bừa, thấy càng ngày càng quá lửa, y nhẹ giọng cười nói: “Bệ hạ, hương nhân duyên đâu?”

Trong thời khắc nhiệt tình như lửa, giọng y lại lành lạnh, như thể vụn băng rơi vào da đầu nóng hổi, làm người thanh tỉnh trong chớp mắt.

Cố Kiến Thâm hoàn hồn, chỉ nhìn thoáng qua, lại suýt chút nữa không nhịn được.

Tóc dài Thẩm Thanh Huyền xõa tung, mặt mày ửng hồng, quần áo miễn cưỡng vắt bên hông …

Tư thái này thực sự mê người quá sức.

Chẳng qua trong mắt y là một mảnh thanh lãnh.

Cố Kiến Thâm dừng lại, kéo quần áo cho y.

Thẩm Thanh Huyền không chỉnh lại, cứ thế mà nhìn hắn: “Muốn châm hương?”

Cố Kiến Thâm đọc thầm Thanh Tâm chú mấy lần, giọng bình thản nói: “Ừ.”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Ta chờ ngươi.”

Cố Kiến Thâm lại nhịn không được niệm Thanh Tâm chú thêm lần nữa.

Rất kỳ diệu, giọng Thẩm Thanh Huyền không triền miên, không ám muội và cũng không mềm mại, vẫn là âm điệu mang theo cảm giác mát rượi thường ngày, thế nhưng bên bờ suối mịt mờ, y dùng tư thái quần áo xốc xếch, hai gò má ửng đỏ để nói, không hiểu sao làm tim người ta đập nhanh hơn.

Giống như hàn băng ngâm bên trong đường mật, biết nó lạnh nhưng vẫn cảm thấy sao mà ngọt ngào.

Cố Kiến Thâm thở nhẹ, tìm hương nhân duyên.

Phía sau hắn có động tĩnh, nhưng hắn không quay đầu lại xem.

Hương nhân duyên được làm tinh xảo khéo léo, có vẻ không hợp với thánh địa sương mù lượn lờ này.

Nghe nói hương này có mấy màu, nhưng toàn là lời hay, nào là màu đỏ đại biểu thiên trường địa cửu, màu vàng đại biểu ân ái vĩnh viễn, màu hồng đại biểu yêu thương đã lâu …

Dù sao cũng là vật dùng để tỏ tình, cho nên tất cả đều là lời may mắn.

Cố Kiến Thâm nghĩ ngợi, để hương nhân duyên tỏa ra khói sắc đỏ vàng rực rỡ.

Đúng như dự đoán, phía sau hắn truyền giọng Thẩm Thanh Huyền: “Màu này đại biểu cho gì?”

Cố Kiến Thâm nói: “Đại biểu ta muốn cùng ngươi thiên trường địa cửu.”

Hắn quay đầu, chỉ nhìn thoáng qua, huyết khí trong lồng ngực lại bắt đầu cuồn cuộn.

Ngày thường Thẩm Thanh Huyền cấm dục hết mức, giờ khắc này lại quyến rũ tới cực điểm.

Chỉ thấy y cởi bỏ vớ giày, chân ngọc trắng nõn thả vào nước, mắt cá chân xinh đẹp, cẳng chân thẳng tắp, xiêm y ngày càng ngổn ngang, mời gọi người muốn làm y hỗn loạn hơn.

Thẩm Thanh Huyền nhìn hương nhân duyên nói: “Thật tốt.”

Hai chữ này của y muốn nói thiên trường địa cửu thật tốt, hay sắc khói rất đẹp? Sợ phải là cái sau mới đúng.

Cố Kiến Thâm âm thầm thở dài, hết sức kìm nén cảm xúc: “Sư thúc, kế tiếp phải xem ngươi rồi.”

Nghe lời này của hắn, Thẩm Thanh Huyền hơi sửng sốt: “Xem ta?”

Cố Kiến Thâm nói: “Trên ngọc giản viết nhen lửa hương nhân duyên, vì Thẩm Thanh Huyền ý loạn tình mê.”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Đúng.”

Cố Kiến Thâm nói: “Cho nên, xin sư thúc làm ta ý loạn tình mê vì ngươi.”

Thẩm Thanh Huyền nghe hiểu, y hỏi: “Giống như vừa rồi không phải được rồi sao?”

Tiếp tục hôn môi … Cố Kiến Thâm đang rất có tinh thần, lặp lại lần nữa không phải nhiệm vụ hoàn thành rồi ư?

Cố Kiến Thâm nói: “Ta cho rằng, hàm nghĩa ẩn trong nhiệm vụ là cần ngươi chủ động.”

Thẩm Thanh Huyền cân nhắc, cảm thấy có tí đạo lý, không sao, muốn y chủ động thì chủ động vậy.

Thẩm Thanh Huyền từ trong ao nước đứng lên, vạt áo y rất dài, sau khi dính nước ướt đầm đề, quấn quấn cuốn cuốn kéo lê trên đất, không giấu được vẻ sáng rỡ như ngọc càng thêm mê người.

Cố Kiến Thâm đứng tại chỗ, “bình tĩnh” mà thưởng thức.

Thẩm Thanh Huyền chậm rãi đi về phía hắn, tầm mắt dời xuống theo mắt hắn, lướt qua sống mũi cao thẳng, dừng lại trên đôi môi mỏng …

Không nói một lời, mà vẫn tràn đầy hàm ý khiêu khích.

Còn chưa hề làm gì, Cố Kiến Thâm lại muốn đọc Thanh Tâm chú.

Thẩm Thanh Huyền không hôn hắn, ngược lại cởi y sam của hắn, ngón tay man mát đặt trên bờ vai rắn chắc của hắn, tại nơi có vết máu cấm kỵ, như là máu như là tà dương, nhen lửa trên da thịt trắng nõn.

Thẩm Thanh Huyền yên lặng nhìn chằm chằm, ngón tay từ tốn dịch xuống phía dưới.

Thật ra da Cố Kiến Thâm rất trắng, nhưng sau khi ngón tay Thẩm Thanh Huyền chạm vào, lập tức chuyển sang màu sắc tương phản.

Trắng lạnh lùng, như trăng sáng giữa trời, hào quang tỏa ra rọi sáng đêm đen, mang đến triền miên vô tận.

Cố Kiến Thâm không nhúc nhích.

Thẩm Thanh Huyền không nóng không vội, dường như vô cùng hưởng thụ, y ngắm nhìn hoa văn màu đỏ, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, cẩn thận từng li từng tí mà thưởng thức.

Không phải nóng lên do gợi tình, mà là nỗi niềm yêu thích với một vật xinh đẹp.

Như thể nhìn thấy một khối bảo thạch mỹ lệ hiếm có, muốn có, muốn giữ lấy, rồi sẽ vì thế si mê, nhưng cũng chỉ có vậy.

Mặc dù là thế, nhưng Cố Kiến Thâm vẫn có sự rung động khó diễn tả bằng lời.

Muốn thấy y thực sự trầm luân, muốn thấy y chân chính bị tình dục bắt giữ, muốn biết liệu trái tim kia có thể chân chính lay động vì tình hay không.

Nếu thật sự có một ngày kia thì mê người tới cỡ nào.

Thẩm Thanh Huyền khẽ thở dài: “Thật sự là quá đẹp.”

Cố Kiến Thâm lại cười nói: “Sư thúc, nếu chỉ nói thế thì nhiệm vụ không hoàn thành đâu.”

Thẩm Thanh Huyền không ngẩng đầu: “Gấp cái gì?”

Cố Kiến Thâm cười nhẹ một tiếng, không nói gì.

Thẩm Thanh Huyền nhìn qua nhìn lại mấy lần, nhưng càng nhìn càng thấy không hài lòng, không đủ.

Có tâm tư này cũng dễ hiểu thôi, đại khái là tới nhà người ta làm khách, phát hiện một thứ mình cực yêu thích, càng nhìn càng thấy thích, càng xem càng ước ao, nhưng nó cũng là của người khác, có ngắm thế nào cũng không thuộc về mình, không khỏi thấy hơi ủ rũ, vậy nên mới càng xem lòng càng không đủ.

Thế rồi, Thẩm Thanh Huyền lại thấy hơi giận, y cúi đầu, cắn lên bờ vai hắn.

Cố Kiến Thâm không hề đau, ngược lại tim còn mãnh liệt run lên, muốn đẩy ngã y lên bờ suối.

Thẩm Thanh Huyền không cam lòng nói: “Thiệt sự quá đẹp mà.” Trong lời nói đều là không cam tâm vì muốn mà không có.

Hơi giống trẻ con, nhưng đáng yêu quá chừng.

Cố Kiến Thâm khẽ cười nói: “Ngươi thử nghĩ vài cách xem, nó có thể trở thành của ngươi.”

Mắt Thẩm Thanh Huyền sáng lên: “Cách gì?”

Cố Kiến Thâm chọt trán y một cái: “Nghĩ đi.”

Đầy đầu Thẩm Thanh Huyền đều là hình ảnh máu me.

Như thể nhận ra y đang nghĩ gì, Cố Kiến Thâm lại chọt y: “Nghĩ chút chuyện tốt nào.”

Thẩm Thanh Huyền nghiêm túc lắc đầu: “Không nghĩ ra.”

Cố Kiến Thâm: “…”

Thôi, Cố Kiến Thâm không hi vọng y có thể hiểu, hắn nhìn chằm chằm y nói: “Có thể làm nhiệm vụ không?”

Thẩm Thanh Huyền rốt cục cũng nghĩ tới chính sự: “Được thôi.”

Nói xong, y chủ động hôn Cố Kiến Thâm, dùng kỹ thuật mới lạ mà cực kỳ mê người dẫn dụ hắn.

Không cần bất kỳ thứ gì, tư thái này của y đã làm Cố Kiến Thâm ý loạn tình mê.

Thế nhưng không được …

Không thể cứ vậy mà hoàn thành nhiệm vụ, hắn sẽ không cam tâm.

Cố Kiến Thâm mặc y hôn, trong lòng điên cuồng niệm Thanh Tâm chú …

Thẩm Thanh Huyền hôn đến mức thở hổn hển, còn cầm hắn tay đặt lên trên người mình.

Tim Cố Kiến Thâm đập kịch liệt, Thanh Tâm chú sắp chống cự hết nổi.

Hôn … rồi chạm …

Thẩm Thanh Huyền hơi tách ra, trong đôi mắt ngập tràn hơi nước, giọng nói cũng động lòng người hết mực: “Có được chưa?”

Cố Kiến Thâm dựa vào Thanh Tâm chú cao cấp nhất mà mạnh mẽ chống đỡ.

Thẩm Thanh Huyền bắt đầu sờ xuống phía dưới, sau đó …

Y mở to mắt, không dám tin nói: “Bệ hạ, chỗ này của ngươi có bệnh không tiện nói ra sao?”

Y cũng cứng luôn rồi sao hắn còn chưa cứng?

Thẩm Thanh Huyền sửng sốt một lúc, bỗng nhiên lòng sinh thương hại: “Chẳng trách thân ở Tâm Vực lại không túng dục, thì ra là thế.”

Cố Kiến Thâm: “…”

_____

Tác giả có lời muốn nói:

Câu chuyện này dạy chúng ta biết rằng …

Chơi Thanh Tâm chú quá nhiều sẽ xảy ra chuyện 【câm nín!】╮(╯▽╰)╭

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.