Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú

Chương 202: Chương 202: Phiên ngoại 1.3 – Nam nhân của Long Vương




Thủy phủ sông Cửu Loan cũng không lớn, dù sao cũng ở cửa biển, đây cũng chỉ là một dòng sông.

Tẩm cung của Tiểu Long vương chỉ là một gian phòng hơi lớn, bây giờ còn chưa đóng cửa, Bạng Tinh ở bên ngoài dáo dác ngó vào, “Điện hạ?”

Nhưng không có tiếng đáp lại.

Bạng Tinh ló cả đầu vào, gian ngoài trống không, chỉ có Yêu tộc trong lồng vàng lạnh lùng nhìn lại, Bạng Tinh hỏi: “Điện hạ của bọn ta đâu rồi?”

Lục Áp lườm tên ấy, hờ hững không trả lời.

Bạng Tinh hơi lúng túng, tốt xấu gì gã cũng là thủy quan hầu hạ bên cạnh điện hạ, thế nhưng tên yêu tộc này đến điện hạ cũng không nể nang, hơn nữa lá gan của gã lại không to như vậy, đành ngượng ngùng thu hồi ánh nhìn.

Nếu cửa mở, mà điện hạ lại không ở đây, Bạng Tinh cảm thấy có lẽ tạm thời điện hạ có việc, bèn đợi ở đây.

Không bao lâu sau, một bầy cá chình không có đầu óc tiến vào.

Bạng Tinh thấy bọn họ, liền tức đến độ giậm chân, “Các ngươi vào làm gì, không phải ta đã bảo các ngươi ở bên ngoài đợi hay sao?”

Miệng cá chình nói tiếng người: “Chúng ta không đợi được mà, ngài đi lâu như vậy mà chưa thấy về.”

“Chúng ta chỉ tới xem một chút, điện hạ đâu rồi?”

Dù Bạng Tinh tốt tính cũng không nén được cơn tức, “Mau ra ngoài đi, điện hạ thấy các ngươi thì thảm.”

Vừa nhắc đã tới, Giai Trạch quay trở về, y thấy bầy cá chình kia, chau mày hỏi: “Đây là?”

Bầy cá chình núp sau người Bạng Tinh, Bạng Tinh đành phải nói: “Điện hạ thứ tội, thần thấy điện hạ không ở đây nên đứng đợi, đây là các con gái của Bạch Man tinh, hôm ấy thần vô ý nhắc tới điện hạ đang mọc sừng, Bạch Man tinh nói phu nhân mình từng may mắn được hầu hạ công chúa Đông Hải Long cung, thường giúp Long nữ xoa bóp giảm đau. Con gái của ông ta cũng học mẫu thân mình, muốn đưa tới hầu hạ người.” (Bạch man: cá chình trắng)

Sừng của Long tộc không phải thứ có thể tùy tiện động vào, nếu con gái của ông ta làm được, với thân phận của điện hạ, thì sẽ càng có thể diện ở vùng nước này hơn.

Lục Áp ở trong lồng nghe thấy, khóe miệng nhếch lên. Lúc hai tộc Vu Yêu cường thịnh, Long Phượng Kỳ Lân đều đã thoái ẩn, mãi đến khi thiên đình Huyền môn thành lập mới phục xuất. Sau đó Lục Áp lại tới Linh Sơn, đương nhiên không rõ về loài Thủy tộc này.

Ngày hôm đó Giai Trạch bảo sau này muốn hắn đảm nhiệm chuyên môn xoa sừng, hắn còn tưởng chỉ nói vậy thôi, không ngờ trong Thủy tộc có chức vụ như vậy thật.

Sừng của nhóc cá chạch có vẻ yếu ớt, đúng là cần được xoa, chỉ là trông mấy con cá chình này khó coi thấy mồ, haha…

Giai Trạch liếc mắt nhìn, những con cá chình kia liền lắc mình biến hóa, hóa thành thực thể, trên người chỉ mặc y phục mỏng manh, bím tóc được vỏ sò tô điểm, thân thể mềm mại lả lướt, ngượng ngùng nhìn Tiểu Long vương, dáng vẻ mặc cho y lựa chọn.

Cá chình nổi tiếng mềm tay trong Thủy tộc nước ngọt, hoặc nên nói là toàn thân đều mềm mại, rất thích hợp xoa bóp, bên cạnh cha mẹ Giai Trạch cũng có hầu gái là cá chình tinh, chuyên môn bóp vai xoa đầu.

Giai Trạch nhìn lướt qua người các nàng một vòng, nhưng sau khi thấy Lục Áp ở trong lồng bên cạnh nhìn sang, vẻ mặt nhất thời hờ hững, “Không cần, đưa mấy nàng ấy về đi.”

Các nàng cá chình lộ vẻ thất vọng, thậm chí còn khẽ lắc đầu, nhìn Giai Trạch đầy đáng thương.

Nhưng Giai Trạch đã hạ quyết tâm rồi, thậm chí y còn chỉ vào Lục Áp nói: “Ta đã quyết định để hắn làm chuyện này, nếu làm không xong thì sẽ tìm các nàng sau.”

Sáu nàng cá chình quay đầu lại, đau đáu nhìn Lục Áp, mang theo vẻ ghét bỏ.

Lục Áp: “…….”

Giai Trạch nhìn vẻ mặt Lục Áp, rất đỗi hài lòng, phất tay bảo Bạng Tinh đưa họ đi.

Bạng Tinh kéo mấy nàng cá này bơi ra ngoài, các nàng còn không cam lòng, muốn bảo Bạng Tinh nói tốt cho mấy nàng, liền biến trở lại nguyên hình, bơi vòng quanh Bạng Tinh.

Bạng Tinh tức giận nói: “Trước đó các ngươi tự ý xông vào, chưa đạp xuống đánh một trận đã tốt lắm rồi, vẫn là điện hạ có lòng tốt. Ta thấy, nói không chừng điện hạ cũng bởi các ngươi không có quy củ như vậy, nên mới thà để tên kia làm chứ không để các ngươi.”

Bầy cá chình ôm nhau khóc ròng, hận không thể xông lên xé xác Lục Áp, như vậy mới dễ chịu hơn.

..

Giai Trạch đá chiếc lồng một cái, “Ôi ôi, ngươi tức rồi à?”

Lục Áp hừ lạnh một tiếng.

Giai Trạch cười hì hì, “Trêu ngươi thôi. Ngươi lại nấu chín thịt cho ta ăn đi, ta bảo người lấy trên bờ chút thịt, nhất định nấu chín sẽ có vị khác với hải sản.”

Lục Áp giận dữ nói: “Ngươi coi ta là gì chứ?”

Giai Trạch sợ hết hồn, “Cũng có phải lần đầu tiên đâu, ngươi kích động gì chứ?”

Lục Áp: “……..”

Lục Áp quát to: “Há có cái lý đó, ngươi còn tạo thành thói quen rồi à??”

Chắc lần trước hắn bị quỷ ám rồi, con cá chạch này xấu tính như vậy, biết thế lần trước không luộc cho tên ấy. Hắn là Tam Túc Kim Ô duy nhất trong thiên địa, là hậu nhân của Yêu hoàng, Thái Dương Chân Hỏa hiếm thấy trên đời, lại dùng để nấu nước cho người ta luộc thịt ăn? Truyền ra ngoài rồi Yêu tộc bọn họ còn mặt mũi nào nữa?

—— Tuy rằng bây giờ lửa của hắn vẫn chưa bốc lên được, nhưng cũng là Thái Dương Chân Hỏa chính tông, hắn cũng là Tam Túc Kim Ô chính tông.

Giai Trạch không vui, “Nhưng ngươi bị ta nhốt trong lồng rồi!”

Lục Áp: “……….”

Lục Áp đang muốn nổi đóa, thấy Bạng Tinh hoang mang trở về, nói rằng: “Điện hạ, không ổn rồi, mấy nàng cá chình kia khóc lóc, bị Thủy Hỏa đồng tử nghe trộm, tên ấy xuống nước cầu kiến, e là đã đoán được rồi.”

Mấy nàng cá chình kia đang thảo luận chuyện điện hạ nuôi Yêu tộc, tỏ ý đố kỵ, thấy Thủy Hỏa đồng tử, trong lòng cũng hoang mang, vội vã chạy đi báo tin. Tuy rằng Thủy Hỏa đồng tử không được tận mắt thấy, nhưng dường như cũng biết Lục Áp ở vùng này, bây giờ nghe thấy bầy cá chình nói dưới nước có Yêu tộc, tuy rằng bầy cá chình cũng không nhắc cụ thể dáng vẻ thân phận đối phương, nhưng có thể dễ dàng liên tưởng tới.

Lục Áp nhất thời khựng lại, tuy rằng dường như Thánh Nhân không thể ra tay, nhưng người ở Linh Sơn đó giờ giảo hoạt đê tiện, nếu không đã không bắt cóc hắn. Bây giờ thương thế chưa lành, đến lồng sắt cũng không ra được, nếu Giai Trạch bị Thủy Hỏa đồng tử làm cho dao động, hoặc đưa ra quỷ kế gì…

Lục Áp vội nói với Giai Trạch: “Thịt ở đâu? Đưa cho ta!!!”

Dù ở đây luộc thịt, cũng tốt hơn so với ở Linh Sơn! Tạm thời nén giận, hắn còn có cơ hội sống, nếu tới Linh Sơn, thì không sống nổi nữa!!

Bạng Tinh mê man, “Thịt gì cơ?”

Nhưng Giai Trạch thì vui vẻ, “Được, thế ngươi luộc đi, ta đi đuổi hắn.”

….

Giai Trạch tới chỗ tiếp khách, quả nhiên thấy một đồng tử đang đợi, vừa thấy Giai Trạch thì vội vã không nhịn được nói: “Xin chào Long quân, ta là đồng tử dưới trướng Chuẩn Đề Thánh Nhân ở Linh Sơn. Nghe nói…”

Đồng tử biết thương thế của Lục Áp còn chưa khỏi, muốn bắt được phải tranh thủ khoảng thời gian này, đương nhiên vô cùng lo lắng.

Thủy Hỏa đồng tử vốn không coi Giai Trạch là chuyện gì to tát, ai ngờ Long vương mặt mũi non choẹt của con sông nho nhỏ này lại vô cùng ngạo mạn, cắt ngang lời gã: “Người của Linh Sơn, tới cửa thăm hỏi, sao đến lễ vật cũng không mang, thất lễ như vậy.”

Thủy Hỏa đồng tử sững sờ, Long tộc thích trân bảo, ngoại tộc tới tìm bình thường sẽ không đi tay không. Thế nhưng cũng phải phân biệt, bọn họ một bên là môn hạ Thánh Nhân, một bên lại chỉ là Long vương của con sông nhỏ, gã đang sốt ruột, đương nhiên không vâng quy củ gì.

Ai ngờ, tên Tiểu Long vương này lại còn bắt bẻ.

Thủy Hỏa đồng tử vẫn ráng nhẫn lại, tìm trên người một chút, lấy mấy viên minh châu người khác hiếu kính mình ra, đưa cho Long vương.

“Nhận lấy đi.” Giai Trạch không thèm nhìn, chỉ bỏ lại một câu. Bạng Tinh đưa tay ra đón lấy, gã dùng âm lượng mà chỉ Thủy Hỏa đồng tử nghe được, nói rằng: “Tặng minh châu cho Long tộc, vui tính nhỉ.”

Thủy Hỏa đồng tử: “……….”

Thủy Hỏa đồng tử muốn nói, lại thấy thủy quan bên cạnh mình biến về nguyên hình, là một con trai to lớn, há cái vỏ ra, châu quang bảo khí bên trong lộ ra, trong đó đều là ngọc trai khổng lồ. Bạng Tinh ngậm hạt châu Thủy Hỏa đồng tử cho mình vào, trông chúng quả thực nhỏ bé đến đáng thương.

Lần này Thủy Hỏa đồng tử cạn lời thật, rầu rĩ trên người mình không mang đồ gì, đây không phải lấy khuyết điểm của gã ra so với sở trường của người khác hay sao, đành phải lặng lẽ chấp nhận, hắng giọng lảng sang chuyện khác: “Nghe nói trong cung của điện hạ có một yêu tộc, tóc đỏ mắt đỏ, thực ra đó là thú cưỡi ở Linh Sơn ta trốn ra, không biết có thể cho ta đưa về hay không?”

Thực ra gã không nghe thấy đặc điểm cụ thể của Lục Áp, chỉ mở miệng nói vậy, nếu không nhờ có bầy cá chình báo tin, chỉ e Giai Trạch đã bị tên ấy lừa rồi.

Giai Trạch hờ hững nói: “Ta biết ngươi đang tìm một yêu tộc, nhưng chắc ngươi nghe lầm rồi, chỗ ta không có yêu tộc tóc đỏ mắt đỏ gì, chỉ có một con, là tiểu yêu mà mẫu thân ta đưa tới để xoa sừng cho ta.”

Y nói điềm nhiên như không, Thủy Hỏa đồng tử nhất thời không biết thật hay giả, “Chuyện này.. có thể cho gặp mặt không?”

Trong lòng Thủy Hỏa đồng tử hoài nghi, không chịu buông tha hy vọng.

“Không được, ngươi tới cửa, không tin lời ta nói, thiếp thân của ta ngươi muốn gặp là gặp, chuyện này truyền ra ngoài ta còn mặt mũi nào nữa?” Giai Trạch nổi nóng, đứng dậy quát to.

Thủy Hỏa đồng tử thực sự bị Long uy dọa sợ, nhưng nhanh chóng lấy lại phản ứng, lớn tiếng nói, “Ta làm việc cho Thánh Nhân, cái con rồng con này, đừng có được voi đòi tiên! Long vương của một con sông nho nhỏ mà cũng dám kiêu ngạo như vậy!!”

Dường như Giai Trạch chỉ chờ câu này, lập tức hóa thành nguyên thân Kim Long, hét to một tiếng, từ sông Cửu Loan chấn động tới Đông Hải. Tuy y còn nhỏ, nhưng đánh nhau cũng chẳng nương tay, trước tiên hô một tiếng thông báo tới Đông Hải Long cung, sau đó ra tay đánh Thủy Hỏa đồng tử sưng mặt sưng mũi.

Giai Trạch dùng pháp khí trưởng bối cho, Thủy Hỏa đồng tử sao có thể địch nổi, thậm chí còn không thể tin Giai Trạch lại dám đánh đồng tử của Thánh Nhân.

Giai Trạch đánh Thủy Hỏa đồng tử một trận rồi trói lại, sau đó giao cho Long thái tử Đông Hải vừa mới tới, “Báo cáo với thiên đình, ta là Long vương con sông này được thiên đình ủy nhiệm, đến một tên đồng tử nhỏ nhoi mà cũng dám ăn nói lỗ mãng, còn dám động thủ với ta, Long tộc chúng ta còn không nhịn được, không biết liệu thiên đình có chịu được không. Môn hạ của Thánh Nhân mà có thể hung hăng như vậy à? Chẳng lẽ chỉ mình nhà tên ấy mới có Thánh Nhân?”

Thái tử Đông Hải nghe vậy cũng tức tối bất bình, Long tộc bọn họ tốt xấu gì cũng từng tranh bá hồng hoang, bây giờ quy thuận thiên đình, cũng có chỗ dựa, lập tức sai người nhấc Thủy Hỏa đồng tử đi.

Thủy Hỏa đồng tử nghe vậy, đôi mắt trợn to hơn mấy phần.

Nghĩa bóng của con rồng này, là muốn đại diện cho thể diện của Long tộc, còn muốn thiên đình làm chủ cho mình, địa vị của tên này trong Long tộc tuyệt đối không tầm thường, đúng là gã đã tính sai rồi!!

Thế nhưng dù Thủy Hỏa đồng tử nhiều tâm cơ tới đâu, lúc này cũng không nói được lời nào, bị đưa ra khỏi sông Cửu Loan.

..

Giai Trạch đuổi người đi, không chút e sợ sẽ gây ra chuyện, quay trở về tẩm cung, quả nhiên Lục Áp đã luộc chín thịt rồi.

Lục Áp vừa mới nghe thấy tiếng rồng gầm, lúc bấy giờ thấy vẻ mặt Giai Trạch điềm nhiên, bèn hỏi: “Thủy Hỏa đồng tử sao rồi?”

Giai Trạch thuận miệng nói: “Đánh chẳng bõ.”

Lục Áp: “????”

Lục Áp chẳng biết nói gì, thế là đã đánh một trận rồi à? Sau đó thì sao?

Không đợi Lục Áp hỏi, Giai Trạch gắp thịt ăn mấy miếng, quả nhiên đúng là mỹ vị, mùi vị lại độc đáo.

Y đột nhiên nhìn Lục Áp mấy cái, ban nãy Lục Áp thỏa hiệp luộc thịt, coi như đã thuận theo, có thể luộc thịt như vậy, đúng là rất tiện dụng. Tên Yêu tộc này ngoài miệng ghê gớm nhưng thân thể lại thành thật, y bèn lắp bắp mở miệng: “Ta lại không được thoải mái, ngươi xoa sừng cho ta một lúc nha?”

Sừng á?

Lục Áp nhìn hai cái sừng rồng trên đầu Giai Trạch, nghĩ tới tối qua không cẩn thận sờ một chút, bèn bảo: “Trông rõ gớm.. đưa đầu ra đây!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.