Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 680: Chương 680: Cô gái, đã nói em sẽ nuôi tôi 17




Edit: thuha5802

Beta: Tinh Niệm

Triệu Lâm gật đầu

"Vâng."

Sau đó, Tô Yên lại nói

"Đi lục soát một chút giao dịch lén lút của Tôn Vô Thịnh."

Triệu Lâm gật đầu

"Vâng."

Đồng ý xong, hắn do dự một chút.

"Ý Thượng tướng là muốn ra tay với hắn trước?"

Tô Yên lắc đầu

"Không phải trừng trị hắn, mà muốn giúp hắn."

Triệu Lâm trong khoảng thời gian ngắn đoán không ra ý của Tô Yên.

Chỉ có thể gật đầu đồng ý, lập tức đi làm.

Tô Yên nhắm mắt lại, nghĩ, việc Tôn Hi này còn chưa giải quyết đâu.

Nhằm vào Diệp Tiêu?

Cô nắm chặt tay.

Triệu Lâm đã dựa theo phân phó của cô, rời đi làm việc.

Ánh mặt trời tiến vào phòng khách.

Chiếu lên trên người cô.

Chớp mắt một cái nhìn lại, phảng phất như trên người mang theo ánh sáng.

Tô Yên rũ mắt một hồi lâu.

Đang nghĩ ngợi, sau đó liền nghe được phòng ngủ truyền đến âm thanh đồ vật ngã xuống.

Cô bỗng nhiên mở to mắt.

Đi tới phòng ngủ.

Người máy Tiểu Hoa thu thập xong mảnh vụn, cũng bận rộn lo lắng đi theo phía sau Tô Yên.

Thanh âm Tiểu Hoa non nớt vang lên

"Phát sinh chuyện gì sao? Có việc gì em có thể hỗ trợ không?"

Lần đầu tiên có được thân thể, Tiểu Hoa hưng phấn thật lâu.

Vẫn đang trong trạng thái phấn khởi.

Tô Yên tiến vào phòng, liền thấy được Diệp Tiêu ngã trên mặt đất.

Sắc mặt hắn trắng bệch, mồ hôi đầy đầu.

Tô Yên nâng người dậy

"Diệp Tiêu??"

Duỗi tay chạm lên gương mặt hắn.

Lông mi Diệp Tiêu run rẩy, dần dần chuyển tỉnh.

Đầu tiên là một trận mờ mịt, theo sau, ôm lấy vòng eo Tô Yên, ngã vào trong ngực cô.

Suy yếu ra tiếng

"Có chút đói."

Hắn nói xong, cảm thấy thật hổ thẹn.

Bởi vì hai giờ trước vừa mới ăn xong cơm trưa.

Lại còn ăn thật sự nhiều.

Không nghĩ tới, giờ lại đói bụng.

Còn đói đến nỗi sắp ngất đi.

Tô Yên trầm mặc trong chốc lát

"Em mang anh đi bệnh viện."

Nói xong, liền kéo người lên, để một cánh tay hắn vịn ở trên vai cô, tính toán đỡ người đi ra ngoài.

Người máy Tiểu Hoa vẫn luôn đi theo sau Tô Yên, nó đối với thân thể này còn chưa hoàn toàn quen thuộc.

Đơn giản mà nói... nó không biết lui về sau.

Thế cho nên dừng ở cửa, thật lâu cũng không rời đi.

Tô Yên nhìn cái " thùng rác " màu trắng

"Em đang làm gì vậy?"

Tiểu Hoa vươn cánh tay máy

"Ký chủ, em có thể thay bác sĩ kiểm tra thân thể hắn, còn chuẩn xác hơn so với bệnh viện."

Tô Yên nghe, gật đầu

"Được"

Sau đó, đỡ hắn ngồi xuống giường.

Tiểu Hoa nói

"Leng keng, thay đổi hình thức chữa bệnh. Mời người bệnh đưa bàn tay đặt lên đầu người máy."

Tô Yên nhìn nó, ra tiếng

"Thùng rác còn có đầu?"

Cô thực nghiêm túc hỏi.

Thế cho nên Tiểu Hoa thiếu chút nữa xù lông.

"Ký chủ! Em là người máy nhân cách hóa. Có, có đầu, chính là nơi này. "

Nói xong, dùng cánh tay của mình gõ một chút đỉnh chóp.

Dùng sức có chút lớn, thế cho nên gõ đến bang bang rung động.

Diệp Tiêu suy yếu hỏi một câu

"Ký chủ, là có ý tứ gì?"

Này vừa hỏi, động tác Tiểu Hoa lập tức dừng lại.

Hoàn toàn không nghĩ tới chính mình nói sai.

Tiểu Hoa do dự nửa ngày, trực tiếp lừa gạt cho qua.

"Mời bệnh nhân đưa tay ra, sắp tiến hành kiểm tra toàn thân."

Một câu này, làm Diệp Tiêu không có tiếp tục chú ý xưng hô kia.

Đặt tay ở trên đỉnh đầu Tiểu Hoa.

"Leng keng, bắt đầu kiểm tra toàn thân."

Giọng nói vừa dứt, đôi mắt Tiểu Hoa như là tia hồng ngoại, quét từ trên xuống toàn thân Diệp Tiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.