Nam Gia Hữu Ngọc

Chương 53: Chương 53: Hai người anh trai




Bách Nam giúp Ban Ngọc sửa lại nơ áo, dịu dàng cười, “Thật sự rất đẹp, chẳng lẽ anh không tin tưởng mắt nhìn của em?”

“Anh tin chứ!” Ban Ngọc vội vàng trả lời, sau đó giơ tay dụi mắt, củng cố lại cảm xúc, lùi ra sau quỳ một gối xuống đất, chìa bó hoa trong tay đến trước mặt cậu, nghiêm túc nói, “Nam Nam, kết hôn cùng anh nhé.”

“Ồ ồ ồ mau nhận đi mau nhận đi!” Cố Sa Văn điên cuồng vỗ vai Lưu Dũng, ồn ào góp vui.

Lưu Dũng giật giật khóe miệng, yên lặng dịch người qua một bên.

Bách Nam không ngờ hắn hành động như vậy, vội cúi người đỡ hắn dậy, “Tiểu Ngọc, anh làm gì thế, mau đứng lên.”

“Nam Nam, kết hôn với anh đi, anh đảm bảo sẽ chăm sóc em thật tốt.” Ban Ngọc nhẹ nhàng tránh tay, nhìn vào mắt cậu, mím môi, vượt qua cảm giác xấu hổ tiếp tục nói, “Nam Nam, anh biết mình không đủ chững chạc, ngày thường cũng là em luôn nhường nhịn anh, anh, anh sẽ nỗ lực trưởng thành hơn... Ba mẹ chê lần trước anh cầu hôn quá tệ, lúc ấy anh cũng không suy nghĩ nhiều, em, à không, anh, cũng không đúng, ừm, Nam Nam, em có đồng ý kết hôn với anh không?”

Bách Nam nhìn thẳng vào đôi mắt mang theo tâm trạng thấp thỏm của hắn, nghe hết bài diễn văn hoàn toàn không mạch lạc, trong lòng lẫn lộn đủ mọi cảm xúc.

Cậu quay đầu hít sâu, cố gắng áp hết cảm xúc mãnh liệt xuống, cũng quỳ một chân, nắm tay hắn, dừng một chút rồi mỉm cười gật đầu, “Em đồng ý.”

“Em đồng ý?” Ban Ngọc nở một nụ cười ngây ngô rất mất hình tượng, đứng lên khom lưng, vươn tay kéo cậu dậy, “Nam Nam, em đồng ý rồi? Mau, mau đứng lên, dưới đất lạnh lắm, anh đã nói sẽ chăm sóc em thật tốt, ừm, Nam Nam, em thích cái gì anh sẽ mua tặng em, mỗi ngày anh đều lột tỏi cho em được không?”

“Tiểu Ngọc.” Bách Nam túm chặt tay hắn, không vội đứng dậy, cúi đầu móc ra đôi nhẫn vàng Bách Đông đưa cho, nghiêm túc nói, “Anh Ban Ngọc, anh có đồng ý kết hôn với em không?”

“Nam Nam...” Ban Ngọc sửng sốt.

“Mỗi người một lần mới công bằng.” Cậu mỉm cười, lắc lắc hộp nhẫn, “Đồng ý không? Cùng đồng hành nâng đỡ nhau suốt quãng đời còn lại.”

“Cả đời?”

“Ừ, cả đời.”

Ban Ngọc há miệng hít thở, vệt đỏ ửng từ vành tai nhanh chóng lan ra khắp mặt, vứt hoa sang một bên, nhào qua dùng sức ôm cậu, không ngừng gật đầu, “Đồng ý đồng ý, anh đồng ý! Em đã nói là suốt đời này, không được đổi ý!”

“Không đổi ý.” Cậu bị hắn bổ nhào ngã xuống thảm, sau khi ổn định thân thể mới ôm lại hắn, sờ sờ tóc, thấp giọng nói, “Cũng không cho anh đổi ý.”

Lưu Dũng kéo Cố Sa Văn đã xem tới choáng váng ra, thấp giọng hỏi hai người đàn ông trung niên đứng bên cạnh, “Quay chụp lại hết chưa?”

Hai người một tay cầm máy ảnh tay kia cầm camera bật cười thả máy xuống, làm thế OK.

Lưu Dũng vừa lòng gật đầu, rút hai bao lì xì ra đưa cho bọn họ, quay đầu nhìn cặp đôi khoe ân ái đến muốn mù mắt cẩu độc thân, khoanh tay ôm ngực cười.

Ngọt ngọt dính dính xong, Bách Nam nghiêng đầu xấu hổ ho nhẹ một tiếng, đứng dậy, cùng Ban Ngọc thẹn thùng hồi hộp trao đổi nhẫn cưới dưới ánh mắt trêu chọc ái muội của mọi người, sau đó cài hoa lên ngực áo, tay trong tay đi ra ngoài.

Cố Sa Văn định ồn ào muốn Ban Ngọc cõng Bách Nam nhưng bị Lưu Dũng phát hiện kịp thời, dứt khoát kéo người lại.

“Vì sao không cho tôi nói!” Sau khi từng tốp người vào thang máy, Cố Sa Văn căm giận trừng Lưu Dũng, cả giận.

Lưu Dũng ghét bỏ liếc hắn ta, lạnh lùng đáp, “Hai thanh niên đẹp trai ngời ngời kết hôn, rõ ràng đi bên nhau thuận mắt như thế vì sao phải bày trò cõng, ngại lễ phục ủi phẳng quá à? Còn nữa, chỉ số thông minh của Ban Ngọc hôm nay về 0 là vì cậu ta kết hôn, cậu FA vững bền góp vui làm gì, chẳng lẽ cũng sắp có chuyện tốt?”

Cố Sa Văn nghẹn họng, nắm tay nghiêng đầu, dứt khoát mở miệng, “Có cái cc!”

“......”

Dưới lầu chung cư, hai đoàn xe chiếm cứ hết bãi đất trống khiến một đoàn các cô các dì đi mua thức ăn về sợ đến ngây người.

Bách Nam nhìn hai chiếc xe xhoa đậu song song đằng trước, giật nhẹ Ban Ngọc, “Chúng ta ngồi cái nào?”

Ban Ngọc cũng bối rối, thấp giọng nói, “Cái dài hơn là của anh, cái rộng hơn là của chú Đào chuẩn bị, em thích cái nào? Tuy chú Đào rất dài dòng, nhưng dù sao cũng cố ý chuẩn bị cho em, làm sao bây giờ?”

Bách Nam 囧, cậu cũng không biết phải làm sao.

Tô Tuyết Đào ra sau một bước thấy hai người đứng bất động, bất mãn thúc giục, “Mau lên xe đi, từ đây đến lễ đường mất một tiếng rưỡi, đừng câu giờ nữa, đã tám giờ bốn mươi rồi.”

Bách Nam quay đầu lại, bối rối hỏi, “Nhưng mà thầy ơi, ở đây có tận hai chiếc xe hoa, con với Tiểu Ngọc... ngồi cái nào bây giờ?”

“Đương nhiên là ngồi cái dài hơn rồi!” Tô Tuyết Đào trừng cậu, ánh mặt như hận rèn sắt không thành thép, “Kết hôn đến nơi rồi mà đầu óc vẫn không sáng suốt gì hết, mau lên xe, phù rể là ai? Kêu họ ngồi lên cái còn lại đi!”

“Tôi tôi tôi, tôi là phù rể!” Cố Sa Văn hưng phấn giơ tay.

Lưu Dũng giật khóe miệng, lại kiên quyết đứng cách xa hắn ta thêm một khoảng nữa.

Bởi vì bên phía Bách Nam không có phù rể, cho nên dù ghét bỏ thế nào Lưu Dũng vẫn phải cùng Cố Sa Văn ngồi lên chiếc xe thể thao gắn đầy hoa hồng và nơ lụa. Lưu Dũng đen mặt, Cố Sa Văn lắm miệng, hai người ngồi cạnh nhau mang đến phong cách cực kỳ mới lạ.

Vấn đề giải quyết xong, mọi người ai lên xe người nấy, lúc này pháo mừng mới nổ vang, đoàn xe khởi hành chạy về hướng lễ đường.

Bác gái xách giỏ rau hơi héo nhìn đoàn xe đi xa dần, choáng váng hỏi, “Tiểu khu của chúng ta có đại gia vào ở từ lúc nào vậy? Nhìn đội hình rình rang kia, tôi không nhìn lầm đấy chứ...”

Bà bạn đi cùng duỗi tay véo mặt bà một cái, hỏi, “Đau không?”

Bác gái rụt ra sau, che mặt, “Đau.”

“Thế tức là không nằm mơ rồi...”

Một vệ sĩ mặc đồng phục đen nhanh chóng đến gần, móc mấy bao lì xì trong túi ra im lặng đưa cho các dì, xoay người dứt khoát đi thẳng.

Các dì các cô cúi đầu nhìn phong bao đỏ, lại nhìn chuỗi pháo mừng vẫn nổ tanh tách cách đó không xa, càng choáng hơn, “Những gì chúng ta thấy nãy giờ đều không phải mơ? Phô trương cỡ này... Đoàn xe vừa rồi có tổng cộng bao nhiêu chiếc nhỉ...”

Ban Giác cúp điện thoại, đen mặt đi tìm Khúc Văn Hân, hạ giọng hỏi, “Bên khách sạn đã có khách đến, có cần con qua tiếp đón không?”

“Có khách đến rồi?” Khúc Văn Hân nhíu mày, “Trên thiệp rõ ràng viết mời sáu giờ tối, mới sáng sớm họ chạy tới làm gì? Con không cần đi, tìm đại quản lý nào đó qua ứng phó là được.”

“Con hiểu rồi.” Ban Giác gật đầu, đi sang một bên sắp xếp người.

“Có chuyện gì thế?” Hà Du đi tới cười đẩy đẩy Khúc Văn Hân, “Tiểu Ngọc kết hôn em làm bộ mặt thế này là sao, cẩn thận xui xẻo.”

“Chị dâu đừng đùa em nữa, còn không phải vì đám khách khứa bợ đỡ kia sao, thật là, làm đám cưới cho con cũng không yên thân.” Khúc Văn Hân xoa trán thở dài, “May mà em đã đặt làm lễ ở chỗ khác, nếu không một ngày vui thế này lại bị bọn họ biến thành buổi gặp mặt doanh nhân thành phố không chừng.”

Hà Du kéo tay bà đi đến cửa lễ đường, trấn an, “Không phải đã đâu vào đấy rồi sao, em thả lỏng đi, xe hoa sắp tới rồi, chúng ta ra cửa chờ.”

“Sắp tới rồi?” Sắc mặt Khúc Văn Hân lập tức sáng lên, cười tủm tỉm, “Đi đi đi, không phải chị tò mò muốn biết thằng nhóc Nam Nam trông như thế nào, tính tình ra sao à, lần này để em giới thiệu một lượt!”

“Xem em khoe khoang chưa kìa.” Hà Du bật cười, cùng bà rảo bước nhanh hơn.

Mười giờ năm mươi phút, xe hoa dừng trước cửa lễ đường, Bách Nam căng thẳng bấu tay Ban Ngọc, thì thầm, “Nhiều người quá.”

Ban Ngọc nắm lại tay cậu trấn an, “Chỉ có họ hàng thân thích và những nhà có quan hệ tốt với nhà mình thôi, không làm khó dễ em đâu, đừng căng thẳng, có anh ở đây mà.”

“Ừm.” Bách Nam điều chỉnh lại cảm xúc, gật đầu.

Tài xế mở cửa, hai người mỉm cười xuống xe, bạn hữu trẻ tuổi đứng chờ sẵn bên ngoài lập tức bắn pháo giấy, cao giọng cười đùa ầm ĩ.

Ban Ngọc bị tiếng pháo làm cho giật mình, vội vàng vươn tay che tai Bách Nam lại.

“Thằng bé này còn biết che chở đối tượng cơ đấy.” Hà Du đứng sau đám người trẻ tuổi, che miệng cười đến vui vẻ, “Kia là Bách Nam? Xinh trai quá.”

“Đúng không đúng không, tính tình cũng đáng yêu lắm nhé.” Khúc Văn Hân cười không khép miệng lại được, đẩy đẩy Ban Lãng đang giả vờ cao thâm bên cạnh thúc giục, “Còn đứng đây làm gì, không mau che cho hai đứa nó đi vào đi.”

Ban Lãng cạn lời liếc bà một cái, tuân lệnh tiến lên, “Được được được, để anh đi.”

Đám đông vây quanh hai người đi vào vườn hoa nhỏ sau lễ đường, vừa đi vừa cười đùa mất một lúc. Ban Lãng bắt đầu dẫn Ban Ngọc và Bách Nam kính rượu giới thiệu từng vị thân thích khách khứa.

Nghi thức và tiệc rượu giữa trưa chỉ mời họ hàng và bạn bè thật sự thân thiết, tổng cộng khoảng trên dưới ba mươi người nên cần nửa giờ đã chào hỏi chúc mừng xong. Đúng lúc đám người trẻ tuổi canh chuẩn cơ hội chuẩn bị kéo đôi chồng chồng ra trêu chọc lần nữa, Khúc Văn Hân oai phong xuất hiện cứu hai người ra khỏi ma trảo.

“Anh họ đáng sợ quá, ảnh vừa định quàng tay qua vai Nam Nam là muốn làm gì? Anh phải đi mách chị dâu!” Ban Ngọc giúp Bách Nam chỉnh nơ, căm giận nói.

Bách Nam buồn cười nắm tay hắn trấn an, “Anh họ đang muốn thể hiện thân thiết thôi mà, giấm không thể ăn bậy đâu.”

“Ai nói anh ghen!” Ban Ngọc mạnh miệng.

“Còn nói không phải ghen, con trai mẹ nhỏ mọn thế nào bộ mẹ không biết.” Khúc Văn Hân chọc trán hắn, đưa hai người vào phòng nghỉ, “Mau vào đi, mười hai giờ bắt đầu làm lễ, tóc tai phải tạo hình lại, quần áo cũng phải thay, tranh thủ thời gian.”

“Bác gái vất vả rồi.” Bách Nam trấn an Ban Ngọc, kéo hắn đuổi kịp Khúc Văn Hân.

Khúc Văn Hân cười quay đầu nhìn cậu, nhướn mày, “Bác gái?”

Cậu ngẩn người, nghiêng đầu nhìn Ban Ngọc mắt sáng lấp lánh, ngượng ngùng cười, thấp giọng nói, “Mẹ.”

Khúc Văn Hân vừa lòng cười, “Ngoan, lát nữa cho con thêm một bao lì xì!”

Ban Ngọc nhếch môi cười ngây ngô, nắm chặt tay ghé sát vào cậu, vui vẻ nói, “Nam Nam, lát nữa anh cũng cho em bao lì xì.”

Tới trước cửa phòng nghỉ, Khúc Văn Hân đứng một bên ra hiệu cho Bách Nam, “Con tự mở cửa đi.”

“Sao thế ạ?” Bách Nam chưa hiểu nguyên do, nghe lời tiến lên đẩy cửa phòng nghỉ.

“Chúc mừng tân hôn!” Đám người Phương Lệ chờ bên trong đồng thanh hô lớn, ném cánh hoa trong tay vào hai người, “Chúc bách niên hảo hợp, hạnh phúc mỹ mãn!”

Bách Nam và Ban Ngọc bị rải một thân cánh hoa, nhìn nhau ngơ ngác.

Khúc Văn Hân che miệng cười trộm.

Đám Phương Lệ nhanh chóng lui ra, Ban Giác đứng đằng sau chậm rãi tiến lên, đưa bó hoa trong tay cho Bách Nam, mỉm cười nói, “Chúc mừng tân hôn, thằng em trai không biết cố gắng kia phải nhờ em chăm sóc rồi.”

Bách Đông theo sau Ban Giác đi đến trước mặt Ban Ngọc, đưa bó hoa cho hắn, nghiêm túc nói, “Chúc mừng tân hôn, em trai anh... Nói thật là anh không quá muốn giao Tiểu Nam cho cậu, quá có tiền lại ấu trĩ... Thôi vậy, nhớ đối xử tốt với nó, nhớ kỹ những lời cậu đã hứa với ông nội.”

Ban Ngọc và Bách Nam liếc nhau, từng người nhận hoa, cùng nói, “Cảm ơn anh, em nhớ rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.