Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 35: Chương 35: Chương 32




“Người cha kia của tôi đổi công việc tổng cộng bảy lần.” Giọng nói của Lục Bạch rất nhẹ, rõ ràng là hồi ức bất kham nhất, nhưng bộ dáng từ từ kể ra giống như đang kể về chuyện của người khác.

“Trong trí nhớ của tôi, khi còn nhỏ, ông là hộ công trong một bệnh viện, đi sớm về trễ, pha bốn bình sữa bò, sau đó buộc một chiếc dây thừng vào eo của tôi, cột vào chân giường. Nhưng mà cho dù là vào giờ nào, chỉ cần ông trở về, tôi liền biết. Bởi vì trong phòng sẽ tràn đầy mùi của thuốc sát trùng.”

“Ông ta buộc cậu lại? Không phải tìm bảo mẫu sao?” Lục Can trừng lớn mắt, không thể tin được những gì bản thân đang nghe thấy.

“Nhà của chúng tôi ngay cả cơm đều không có để ăn, làm gì có tiền để thuê bảo mẫu?”

“Bất quá tất cả đều là chuyện quá khứ rồi, cũng không quan trọng.”

“Sau đó, thời điểm tôi học tiểu học, ông là nhân viên dọn dẹp đường phố, tiếp theo đổi đến xưởng điện lực, làm người tu sửa đường phố. Sau đó là nhân viên vệ sinh nhà ăn, bảo an gác đêm tại trường học, bảo an ở tiểu khu, cuối cùng là nhân viên vệ sinh ở phòng vẽ tranh.”

“Đây là con phố mà ông ta từng làm việc.” Lục Bạch nói ra, “Có phải rất quen thuộc không?”

Lục Can cùng Lục Diễm đồng thời lâm vào trầm mặc.

Là vô cùng quen thuộc, bởi vì những địa điểm đó, đúng là quỹ đạo những nơi mà Lục Quỳnh lớn lên. Thân thể Lục Quỳnh từ nhỏ đã không tốt, luôn phải đến bệnh viện, sau đó tốt hơn nhiều, liền đi theo mấy người anh trai đi chơi ở gần nhà. Sau đó đi học tiểu học, sơ trung, cao trung, Lục Quỳnh bởi vì trường học ở quá xa, ở gần trường học thuê một phòng ở, Lục Can cũng ở đó hơn nửa năm, sau khi vượt qua kỳ thi tuyển khoa hội họa, liền tìm một phòng vẽ tranh ở gần đó, mỗi ngày luyện tập vẽ tranh sơn dầu.

So sánh như vậy, quả nhiên là cha con tình thâm. Cho dù đem con trai đổi đến hào môn như Lục gia, cũng phải thường xuyên nhìn thấy mới an tâm.

Nhưng người chân chính ở bên cạnh ông ta, Lục Bạch, lại dùng hết toàn lực cũng không nhận được một ánh mắt của cha.

Lục Bạch đè lại ngực, ngoài ý muốn phát hiện nơi này không có nửa phần đau đớn hay khó chịu. Cho dù đoạn thời gian này là hồi ức sâu nhất trong thời thơ ấu của Lục Bạch, cũng là ký ức ưu thương, kịch liệt nhất của Lục Bạch. Lặp đi lặp lại, hiện tại thế nhưng cũng chết lặng.

Trong ấn tượng của Lục Bạch, cha vẫn luôn bận bận rộn rộn là vì nuôi sống cậu. Bởi vì cậu cần quá nhiều tiền, cho nên cha không thể không một lần lại một lần đổi công tác, một lần lại một lần tìm chức vị càng cao càng mệt.

Cho đến ngày đó, Lục Bạch thu thập di vật, thấy được một tin tức về Lục gia. Cậu dựa theo manh mối ở trên đó, đi tra, cuối cùng thấy được Lục Quỳnh, nghĩ tới gói kẹo thời thơ ấu kia, còn có một ngày hai trận đánh.

Một trận là đến từ một người nhìn như là người ngoài, kỳ thật là anh trai ruột - Lục Can, nhưng một trận khác, lại là cha của cậu.

Đó là lần đầu cha Lục Bạch ra tay đánh cậu, cũng là lần đầu tiên nói nhiều với cậu như vậy.

Thời điểm bàn tay, nắm tay dừng ở trên người, Tiểu Lục Bạch không biết chính mình nên tránh né đau đớn, hay là nên nhớ kỹ thanh âm của cha mà đã lâu rồi chưa từng được nghe qua.

“Mày nhớ kỹ! Mày sinh ra ở cái gia đình này, đời này mày cũng chỉ có thể mơ màng hồ đồ như vậy.”

“Đi phố buôn bán để vẽ tranh?”

“Muốn một bước lên trời?”

“Ghen ghét cuộc sống sinh hoạt của những tiểu thiếu gia đó?”

“Tao nói cho mày! Mày không xứng! Mày chính là đồ rác rưởi!”

“Từ khi sinh ra, mày nhất định phải ở trong bùn! Nghe thấy chưa?”

“Nghe...... Nghe được......”

“Lặp lại cho tao nghe!”

“Con, con là rác rưởi, con không xứng......”

Tiểu Lục Bạch có thể nhịn đau, đám người Lục Can dốc hết sức khi dễ cậu như vậy, cậu cũng chưa rên một tiếng. Nhưng cuối cùng vẫn là nghẹn ngào, hồng con mắt, không ngừng rơi lệ.

Lời nói của cha, cậu cũng thường xuyên nghe được từ miệng người khác. Cho nên cậu vẫn luôn nỗ lực làm chính mình càng thêm ưu tú. Cậu nỗ lực học tập, nỗ lực làm cho chính mình trở nên sạch sẽ. Cậu không chỉ học nấu cơm, còn không thầy dạy cũng biết mà sau khi tan học, trên đường trở về nhặt chút phế phẩm. Tích cóp tiền, đi mua ít thịt, mua được cũng luyến tiếc ăn, tất cả đều giấu ở trong hộp cơm mang đi làm của cha, dùng một ít rau dưa đắp lên, hy vọng cha có thể nhận được kinh hỉ, trở về ôm cậu một cái.

Thậm chí cậu vẫn luôn cho rằng, mặc dù cha không giỏi biểu đạt, nhưng ít nhất cha vẫn yêu cậu. Mỗi khi nghĩ như vậy, cậu liền có thể cắn răng chịu đựng đau đớn, tiếp tục tiến về phía trước.

Dường như đây là niềm an ủi, chống đỡ để cậu chịu đựng tất cả hắc ám.

Nhưng đến ngày đó, cậu mới hiểu được, bản thân trong mắt cha cũng chỉ là đồ rác rưởi.

Thế giới của Lục Bạch, từ giờ khắc này, hoàn toàn sụp xuống.

Mà sau khi lớn lên, Lục Bạch biết được chân tướng, cũng chỉ có thể cầm gói kẹo khóc không thành tiếng. Bởi vì cậu quá đau.

Cậu phát hiện cha không phải không giỏi biểu đạt. Ông chỉ đơn giản không yêu cậu, bởi vì cậu không phải ruột thịt.

Nhưng càng đáng buồn chính là, sống nương tựa lẫn nhau mười tám năm, người đàn ông này cuối cùng cũng không để lại cho cậu nửa điểm ôn nhu.

Nhưng dựa theo quỹ đạo công tác của ông, ông vẫn luôn bảo hộ một đứa trẻ khác.

“Nhưng, nhưng Tiểu Quỳnh chưa chắc đã biết.” Lục Can như cũ không cam lòng, lấy lý do biện bạch cho Lục Quỳnh. Nhưng Lục Bạch nhất châm kiến huyết, đánh vỡ vọng tưởng của hắn.

“Lục Quỳnh biết. Bằng không, ngày đó y bị bắt cóc, vì cái gì cha lao tới cứu y, y lại không phản kháng?”

“Rõ ràng cha cũng ăn mặc quần áo công nhân vệ sinh, cũng là gương mặt xa lạ, y không quen biết, thậm chí còn ôm lấy y từ sau lưng!”

“Y rõ ràng biết, người này cũng chỉ là người xa lạ mà thôi. Vì sao y không phản kháng, để cho ông ôm mình đi?”

“Đổi lại là anh, anh sẽ sao?”

Lục Can á khẩu không trả lời được.

Kế tiếp Lục Bạch chỉ ra ngày càng nhiều chi tiết, mỗi một cái đều nghiệm chứng chân tướng rằng chỉ có Lục Can cùng Lục Diễm là không biết sự thật.

“Anh cảm thấy, cha mẹ và đại ca để ý Lục Quỳnh như vậy, hận không thể ngay cả cơm cũng đút tận miệng cho y, sao có thể không phát hiện có một nam nhân xa lạ khả nghi vẫn luôn đi theo bên người Lục Quỳnh để bảo hộ y?”

“Không chỉ như thế, nam nhân này, ngũ quan tương tự với Lục Quỳnh. Lại điều tra sâu hơn, hắn còn có một đứa con trai bằng tuổi với Lục Quỳnh, cùng ngày cùng tháng cùng năm sinh. Ngay cả bệnh viện trên giấy khai sinh cũng là một.”

“Lấy sự khôn khéo của cha mẹ và đại ca các người, bọn họ một chút cũng không biết sao?”

“Nhưng, nhưng không thích hợp. Đại ca còn chưa tính, cha mẹ làm sao biết được?” Lục Diễm hoàn toàn dại ra. Từ ngày hôm qua, hắn đã muốn liên hệ với mẹ, muốn thông qua mẹ để Lục Bạch trở về Lục gia, bình định. Nhưng hiện tại dựa theo cách nói của Lục Bạch, Lục Du làm hết thảy, thế nhưng đều là do được cha mẹ ngầm cho phép?

Lục Bạch cũng là con trai của họ! Tại sao cha mẹ có thể thật sự không cần cậu?

“Cho nên tôi mới nói hai người các anh ngu ngốc.”

“Có thể dưỡng ra người như Lục Du và Lục Quỳnh, anh nói cha mẹ các anh sẽ là dạng người gì?”

“Đi du lịch ở nam cực, có thể đăng lên vòng bạn bè, có thể chụp ảnh chung cùng với chim cánh cụt, có thể xem cực quang, còn đồng bộ đổi mới video. Anh nói xem vì sao bọn họ không có phương pháp liên hệ với ngoại giới?”

“Lục Du là người cầm quyền, nhưng Lục gia dù sao cũng là Lục gia của bọn họ, Lục Du có thể một tay che trời sao?”

“Bọn họ sớm đã biết hết thảy, chẳng qua không muốn thay đổi thôi.”

“Họ đã có ba người con trai, người thứ tư chỉ là dệt hoa trên gấm. Nhưng nếu đổi thành người vừa hôi vừa bẩn như tôi, thì chính là vết nhơ của Lục gia. Huống chi Lục Quỳnh từ nhỏ đã có thiên phú ở trên phương diện vẽ tranh.”

“So với việc nhận tôi trở về, cho mọi người thêm chút trò cười, không bằng thần không biết quỷ không hay, đơn giản là không đổi.”

“Về phần tôi thế nào...... Tồn tại là được thôi.”

“Không, không có khả năng.” Lục Can không thể tin và những gì chính mình nghe được. Nhưng lý trí mách bảo hắn, Lục Bạch nói đều đúng.

Nhà của hắn, cha mẹ hắn, anh trai hắn, em trai hắn, hoàn toàn khác với những gì hắn biết từ trước tới nay.

Lục Can giống như gặp sét đánh giữa trời quang, dại ra, đứng tại chỗ, một chữ cũng không nói nên lời.

Mà Lục Diễm lại hỏi lại Lục Bạch, “ Nếu cậu đã sớm biết, vì sao còn phải trở về Lục gia?”

“Lục Bạch, tôi có lỗi với cậu, tôi nhận. Nhưng tôi không muốn nghe thấy cậu hoa ngôn xảo ngữ, bôi nhọ cha mẹ.”

“Ha ha ha ha, bôi nhọ?” Lục Bạch cười gần như đến mức không thở nổi. Thật lâu sau, cậu mới đứng lên, nhìn về phía Lục Diễm, dùng ngữ điệu vẫn luôn vô cùng bình tĩnh nói, “Tôi đã sớm biết, còn nguyên nhân trở về rất đơn giản.”

“Bởi vì tôi cũng thật ngu ngốc!”

“Tôi vọng tưởng, trên thế giới này, còn có người thân sẽ tiếp nhận tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.